Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 2574: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (6)
Mặc Linh
17/04/2021
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Sơ Tranh và Mông Trần đợi đến khi màn đêm buông xuống mới xuống núi.
Đường núi không dễ đi lắm, trời lại tối, Mông Trần đi rất chậm, không cẩn thận thì sẽ giẫm sai.
Lần nào Sơ Tranh cũng bỏ rơi Mông Trần ra thật xa.
Mông Trần nhìn người đã đi ra rất xa, lại nhìn xung quanh một chút.
Ban đêm ở trên núi không khỏi có chút âm trầm.
Mông Trần chà xát cánh tay, nhanh chóng đi xuống.
Vừa xuống được mấy bước, trước mặt bỗng nhiên có một cánh tay đưa ra, hắn nhìn sang theo cánh tay kia.
"Nhanh lên, sao anh chậm vậy."
Mông Trần không hiểu nhìn cô.
Sơ Tranh lại đi lên một bước, trực tiếp kéo tay hắn, không nói lời nào đi xuống dưới.
Mông Trần: "!!!"
Mông Trần theo bản năng hơi giãy dụa, sau đó đối phương ngược lại còn cầm thật chặt: "Đây là trên núi, té xuống tôi sẽ mặc kệ anh."
"..."
Mông Trần nhìn xuống, vừa rồi cảm thấy không có gì, lúc này nhìn lại có chút đột ngột.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi có thể tự đi."
"Ừ."
"..." Cho nên cô buông tôi ra đi!
Sơ Tranh không những không buông ra, ngược lại còn xuyên qua khe hở ngón tay hắn, lấy tư thế thân mật hơn nắm tay hắn.
Đáy lòng Mông Trần phun lên từng đợt cảm giác kỳ dị.
Cô... Có ý gì?
-
"Kỳ Kỳ!"
"Kỳ Kỳ..."
Xuống đến chân núi, từ thật xa đã nghe thấy tiếng người hô to. Nơi xa có ánh đèn lắc lư, rất nhanh đã có hai người đi từ đằng kia tới bên này.
Vừa đi vừa kêu 'Kỳ Kỳ', có vẻ rất sốt ruột.
Có người xuất hiện, Mông Trần muốn rút tay mình về.
Nhưng mà Sơ Tranh nắm tay hắn rất chặt, căn bản không rút ra được
"Cô buông ra, có người đến." Mông Trần có chút gấp gáp nhắc nhở cô.
Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, "Sợ cái gì? Chúng ta lại không làm gì."
"..."
"???"
Hai người kia đã chạy đến trước mặt, nhìn cách ăn mặc chắc là du khách.
Nữ du khách kia nhìn thấy người, lập tức chạy tới, giọng điệu lo lắng: "Hai bạn ơi, hai bạn có trông thấy một bé gái không? Đây là ảnh chụp."
Trên màn hình điện thoại của nữ du khách là một bé gái ước chừng năm sáu tuổi, tóc cột hai búi nhỏ, rất là đáng yêu.
"Không thấy." Sơ Tranh lắc đầu, "Bé bị lạc mất sao?"
Nữ du khách như sắp sụp đổ, nam du khách cũng đến đây, đỡ cô ấy, nói: "Chúng tôi không chú ý, quay qua quay lại thì đã không thấy tăm hơi, tìm khắp nơi cũng không thấy."
"Anh chị báo cảnh sát chưa?" Mông Trần nhỏ giọng hỏi.
"Báo rồi." Nam du khách nói: "Nhưng bên kia tới cũng phải cần thời gian."
"Đột nhiên mất tích, hoặc là lạc tới nơi nào đó, hoặc là bị người ta bắt đi." Sơ Tranh nói: "Hai người gọi điện thoại cho người trong thôn, nhờ họ tới tìm giúp thì nhanh hơn."
"Anh ơi..." Sơ Tranh dọa cho nữ du khách hoảng sợ: "Bị người ta bắt đi là có ý gì?"
Nam du khách: "Là bọn buôn người sao?"
"Chỉ là một giả thiết." Sơ Tranh dừng một chút, "Cũng có thể là thôn dân nhìn thấy rồi mang con bé về trước rồi."
"Đúng đúng đúng, hỏi người trong thôn trước đã." Nam du khách giống như được nhắc nhở.
Ở đây tín hiệu không tốt lắm, nam du khách không gọi được điện thoại, không ngừng thử tín hiệu.
"Kỳ Kỳ... Kỳ Kỳ, con ở đâu!!"
Nữ du khách không đợi được nữa, tiếp tục tìm.
"Chúng ta tìm giúp họ đi." Mông Trần nhỏ giọng nói với Sơ Tranh.
"..."
Muốn về nhà nằm.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Vậy anh phải cho tôi nắm."
Mông Trần: "..."
Không phải cô đang nắm sao?
Mông Trần nhấp môi dưới, nhẹ gật đầu.
Sơ Tranh cầm điện thoại nhìn một chút, cũng không có tín hiệu, cô gọi nam du khách kia lại, "Anh về trong thôn gọi người đi, chúng tôi giúp anh tìm trước xem."
Nam du khách hơi chần chờ: "Để vợ tôi trở về gọi người đi."
Sơ Tranh: "Ở đây đều là lối mòn đường núi, anh yên tâm cho cô ấy một mình trở về à?"
Nam du khách nhớ tới trên đường tới, có một số con đường cũng không dễ đi lắm. Bây giờ cảm xúc của vợ anh ta như vậy, xác thực sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Nam du khách lại nhìn Sơ Tranh và Mông Trần, hai người nhìn có vẻ đều rất trẻ, giống như một cặp tình nhân bình thường, chắc không phải là người xấu gì.
"Vậy làm phiền hai người rồi."
-
"Mất tích ở đâu?" Sơ Tranh hỏi nữ du khách.
"Ở bên kia."
Nữ du khách đưa Sơ Tranh đến nơi bọn họ phát hiện người mất tích, gần đó nhìn rất bằng phẳng.
Lúc ấy bọn họ ngồi ở đây, bé thì chơi ở một bên.
Gần chỗ này không có người nào, lại là gò đất, bọn họ cũng không quá chú ý.
Chờ phát giác được chuyện không thích hợp, thì không tìm thấy nữa.
Lúc này sắc trời quá tối, phạm vi có thể trông thấy có hạn.
Sơ Tranh dùng điện thoại di động chiếu sáng, có mấy nơi đều có thể lên núi.
Trẻ con rất dễ bị hấp dẫn, nếu tự con bé chạy lên núi rồi lạc đường, vậy thì rất khó tìm.
Nếu như chỉ là lạc đường thì cũng còn tốt, chờ người trong thôn tới, mọi người cùng nhau tìm, thôn dân quen thuộc với hoàn cảnh gần đây, tìm được người cũng không khó.
Những lỡ như đi lạc đến đâu đó, hoặc gặp phải động vật có tính công kích, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Hoặc nếu như bị người xấu bắt đi, vậy thì càng phiền phức.
Thôn Bạch Hà bốn phương thông suốt, rất nhiều đường mòn lối nhỏ, có thể thông đến các thôn làng khác biệt.
Không có giám sát, lại là ban đêm, ai biết sẽ được đưa tới nơi nào.
Sơ Tranh nói với nữ du khách: "Cô tìm ở gần đây đi, tôi và Mông Trần lên núi xem sao."
"Con bé sẽ chạy lên núi sao?"
"Không biết." Sơ Tranh nói: "Chỉ là có khả năng."
"Tôi đi cùng hai người."
"Ban đêm đường núi không dễ đi, tôi chỉ có thể mang theo một người." Sơ Tranh nói: "Cô cứ tìm ở gần đây đi, chờ chồng cô dẫn người về."
Sơ Tranh và Mông Trần đi từ đường nhỏ lên núi.
So với con đường trước đó đi, đường bên này càng khó đi hơn.
Đây là đường mòn mà bình thường thôn dân hay đi tắt hình thành nên, cỏ dại nhiều, không cẩn thận sẽ dẫm phải hố.
Mông Trần nhịn không được hỏi cô: "Vừa rồi cô lo lắng cho chị ấy, cho nên mới để chị ấy lại phía dưới sao?" Rõ ràng dưới núi an toàn hơn trên núi.
"Tôi lo lắng cho cô ta làm gì?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng, "Tôi chỉ không muốn dẫn theo một người vướng víu."
"..."
Thật sao?
Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy...
Sơ Tranh dùng cùi chỏ đụng hắn một cái: "Gọi người."
"Hả? Gọi người gì cơ?"
"Chúng ta tới tìm gì?"
"..."
Sơ Tranh không muốn mở miệng gọi người, đành phải do Mông Trần gọi.
Đêm hôm khuya khoắt, nếu như không phải Sơ Tranh ở bên cạnh nắm tay hắn, thì kỳ thật Mông Trần cũng hơi sợ hãi.
"Kỳ Kỳ..."
"Kỳ Kỳ."
Mông Trần kêu đến mức cuống họng cũng sắp bốc khói, nhưng không nghe thấy bất kỳ đáp lại nào.
"Cô xem đó là cái gì..." Mông Trần đột nhiên túm Sơ Tranh một cái, chỉ vào bụi cỏ bên đường.
Trong bụi cỏ có một cái cài tóc màu sắc rất sáng.
Sơ Tranh nhặt cài tóc lên, rất mới.
Sơ Tranh soi soi đèn xuống phía dưới, phía dưới là rừng rậm, không thấy nhìn gì cả, nhưng trên sườn dốc rõ ràng có dấu vết vật nặng trượt xuống.
"Tôi đi xuống xem một chút, anh ở đây chờ tôi."
Mông Trần nhìn quanh bốn phía, trong bóng đêm đen kịt, thực vật giống như quái vật đứng sừng sững ở đây, giương nanh múa vuốt đắp lên thành hình thù kỳ quái.
"Sợ sao?"
Mông Trần lắc đầu.
"Tôi sẽ quay lại ngay, đừng sợ."
Sơ Tranh đột nhiên nghiêng người tới, hôn lên má hắn một cái, sau đó túm lấy bên cạnh đi xuống.
Mông Trần đờ đẫn đứng đó, rất lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.
Sơ Tranh và Mông Trần đợi đến khi màn đêm buông xuống mới xuống núi.
Đường núi không dễ đi lắm, trời lại tối, Mông Trần đi rất chậm, không cẩn thận thì sẽ giẫm sai.
Lần nào Sơ Tranh cũng bỏ rơi Mông Trần ra thật xa.
Mông Trần nhìn người đã đi ra rất xa, lại nhìn xung quanh một chút.
Ban đêm ở trên núi không khỏi có chút âm trầm.
Mông Trần chà xát cánh tay, nhanh chóng đi xuống.
Vừa xuống được mấy bước, trước mặt bỗng nhiên có một cánh tay đưa ra, hắn nhìn sang theo cánh tay kia.
"Nhanh lên, sao anh chậm vậy."
Mông Trần không hiểu nhìn cô.
Sơ Tranh lại đi lên một bước, trực tiếp kéo tay hắn, không nói lời nào đi xuống dưới.
Mông Trần: "!!!"
Mông Trần theo bản năng hơi giãy dụa, sau đó đối phương ngược lại còn cầm thật chặt: "Đây là trên núi, té xuống tôi sẽ mặc kệ anh."
"..."
Mông Trần nhìn xuống, vừa rồi cảm thấy không có gì, lúc này nhìn lại có chút đột ngột.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi có thể tự đi."
"Ừ."
"..." Cho nên cô buông tôi ra đi!
Sơ Tranh không những không buông ra, ngược lại còn xuyên qua khe hở ngón tay hắn, lấy tư thế thân mật hơn nắm tay hắn.
Đáy lòng Mông Trần phun lên từng đợt cảm giác kỳ dị.
Cô... Có ý gì?
-
"Kỳ Kỳ!"
"Kỳ Kỳ..."
Xuống đến chân núi, từ thật xa đã nghe thấy tiếng người hô to. Nơi xa có ánh đèn lắc lư, rất nhanh đã có hai người đi từ đằng kia tới bên này.
Vừa đi vừa kêu 'Kỳ Kỳ', có vẻ rất sốt ruột.
Có người xuất hiện, Mông Trần muốn rút tay mình về.
Nhưng mà Sơ Tranh nắm tay hắn rất chặt, căn bản không rút ra được
"Cô buông ra, có người đến." Mông Trần có chút gấp gáp nhắc nhở cô.
Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, "Sợ cái gì? Chúng ta lại không làm gì."
"..."
"???"
Hai người kia đã chạy đến trước mặt, nhìn cách ăn mặc chắc là du khách.
Nữ du khách kia nhìn thấy người, lập tức chạy tới, giọng điệu lo lắng: "Hai bạn ơi, hai bạn có trông thấy một bé gái không? Đây là ảnh chụp."
Trên màn hình điện thoại của nữ du khách là một bé gái ước chừng năm sáu tuổi, tóc cột hai búi nhỏ, rất là đáng yêu.
"Không thấy." Sơ Tranh lắc đầu, "Bé bị lạc mất sao?"
Nữ du khách như sắp sụp đổ, nam du khách cũng đến đây, đỡ cô ấy, nói: "Chúng tôi không chú ý, quay qua quay lại thì đã không thấy tăm hơi, tìm khắp nơi cũng không thấy."
"Anh chị báo cảnh sát chưa?" Mông Trần nhỏ giọng hỏi.
"Báo rồi." Nam du khách nói: "Nhưng bên kia tới cũng phải cần thời gian."
"Đột nhiên mất tích, hoặc là lạc tới nơi nào đó, hoặc là bị người ta bắt đi." Sơ Tranh nói: "Hai người gọi điện thoại cho người trong thôn, nhờ họ tới tìm giúp thì nhanh hơn."
"Anh ơi..." Sơ Tranh dọa cho nữ du khách hoảng sợ: "Bị người ta bắt đi là có ý gì?"
Nam du khách: "Là bọn buôn người sao?"
"Chỉ là một giả thiết." Sơ Tranh dừng một chút, "Cũng có thể là thôn dân nhìn thấy rồi mang con bé về trước rồi."
"Đúng đúng đúng, hỏi người trong thôn trước đã." Nam du khách giống như được nhắc nhở.
Ở đây tín hiệu không tốt lắm, nam du khách không gọi được điện thoại, không ngừng thử tín hiệu.
"Kỳ Kỳ... Kỳ Kỳ, con ở đâu!!"
Nữ du khách không đợi được nữa, tiếp tục tìm.
"Chúng ta tìm giúp họ đi." Mông Trần nhỏ giọng nói với Sơ Tranh.
"..."
Muốn về nhà nằm.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Vậy anh phải cho tôi nắm."
Mông Trần: "..."
Không phải cô đang nắm sao?
Mông Trần nhấp môi dưới, nhẹ gật đầu.
Sơ Tranh cầm điện thoại nhìn một chút, cũng không có tín hiệu, cô gọi nam du khách kia lại, "Anh về trong thôn gọi người đi, chúng tôi giúp anh tìm trước xem."
Nam du khách hơi chần chờ: "Để vợ tôi trở về gọi người đi."
Sơ Tranh: "Ở đây đều là lối mòn đường núi, anh yên tâm cho cô ấy một mình trở về à?"
Nam du khách nhớ tới trên đường tới, có một số con đường cũng không dễ đi lắm. Bây giờ cảm xúc của vợ anh ta như vậy, xác thực sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Nam du khách lại nhìn Sơ Tranh và Mông Trần, hai người nhìn có vẻ đều rất trẻ, giống như một cặp tình nhân bình thường, chắc không phải là người xấu gì.
"Vậy làm phiền hai người rồi."
-
"Mất tích ở đâu?" Sơ Tranh hỏi nữ du khách.
"Ở bên kia."
Nữ du khách đưa Sơ Tranh đến nơi bọn họ phát hiện người mất tích, gần đó nhìn rất bằng phẳng.
Lúc ấy bọn họ ngồi ở đây, bé thì chơi ở một bên.
Gần chỗ này không có người nào, lại là gò đất, bọn họ cũng không quá chú ý.
Chờ phát giác được chuyện không thích hợp, thì không tìm thấy nữa.
Lúc này sắc trời quá tối, phạm vi có thể trông thấy có hạn.
Sơ Tranh dùng điện thoại di động chiếu sáng, có mấy nơi đều có thể lên núi.
Trẻ con rất dễ bị hấp dẫn, nếu tự con bé chạy lên núi rồi lạc đường, vậy thì rất khó tìm.
Nếu như chỉ là lạc đường thì cũng còn tốt, chờ người trong thôn tới, mọi người cùng nhau tìm, thôn dân quen thuộc với hoàn cảnh gần đây, tìm được người cũng không khó.
Những lỡ như đi lạc đến đâu đó, hoặc gặp phải động vật có tính công kích, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Hoặc nếu như bị người xấu bắt đi, vậy thì càng phiền phức.
Thôn Bạch Hà bốn phương thông suốt, rất nhiều đường mòn lối nhỏ, có thể thông đến các thôn làng khác biệt.
Không có giám sát, lại là ban đêm, ai biết sẽ được đưa tới nơi nào.
Sơ Tranh nói với nữ du khách: "Cô tìm ở gần đây đi, tôi và Mông Trần lên núi xem sao."
"Con bé sẽ chạy lên núi sao?"
"Không biết." Sơ Tranh nói: "Chỉ là có khả năng."
"Tôi đi cùng hai người."
"Ban đêm đường núi không dễ đi, tôi chỉ có thể mang theo một người." Sơ Tranh nói: "Cô cứ tìm ở gần đây đi, chờ chồng cô dẫn người về."
Sơ Tranh và Mông Trần đi từ đường nhỏ lên núi.
So với con đường trước đó đi, đường bên này càng khó đi hơn.
Đây là đường mòn mà bình thường thôn dân hay đi tắt hình thành nên, cỏ dại nhiều, không cẩn thận sẽ dẫm phải hố.
Mông Trần nhịn không được hỏi cô: "Vừa rồi cô lo lắng cho chị ấy, cho nên mới để chị ấy lại phía dưới sao?" Rõ ràng dưới núi an toàn hơn trên núi.
"Tôi lo lắng cho cô ta làm gì?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng, "Tôi chỉ không muốn dẫn theo một người vướng víu."
"..."
Thật sao?
Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy...
Sơ Tranh dùng cùi chỏ đụng hắn một cái: "Gọi người."
"Hả? Gọi người gì cơ?"
"Chúng ta tới tìm gì?"
"..."
Sơ Tranh không muốn mở miệng gọi người, đành phải do Mông Trần gọi.
Đêm hôm khuya khoắt, nếu như không phải Sơ Tranh ở bên cạnh nắm tay hắn, thì kỳ thật Mông Trần cũng hơi sợ hãi.
"Kỳ Kỳ..."
"Kỳ Kỳ."
Mông Trần kêu đến mức cuống họng cũng sắp bốc khói, nhưng không nghe thấy bất kỳ đáp lại nào.
"Cô xem đó là cái gì..." Mông Trần đột nhiên túm Sơ Tranh một cái, chỉ vào bụi cỏ bên đường.
Trong bụi cỏ có một cái cài tóc màu sắc rất sáng.
Sơ Tranh nhặt cài tóc lên, rất mới.
Sơ Tranh soi soi đèn xuống phía dưới, phía dưới là rừng rậm, không thấy nhìn gì cả, nhưng trên sườn dốc rõ ràng có dấu vết vật nặng trượt xuống.
"Tôi đi xuống xem một chút, anh ở đây chờ tôi."
Mông Trần nhìn quanh bốn phía, trong bóng đêm đen kịt, thực vật giống như quái vật đứng sừng sững ở đây, giương nanh múa vuốt đắp lên thành hình thù kỳ quái.
"Sợ sao?"
Mông Trần lắc đầu.
"Tôi sẽ quay lại ngay, đừng sợ."
Sơ Tranh đột nhiên nghiêng người tới, hôn lên má hắn một cái, sau đó túm lấy bên cạnh đi xuống.
Mông Trần đờ đẫn đứng đó, rất lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.