Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 287: Quần hạ chi thần (9)
Mặc Linh
11/01/2019
"Nghỉ ngơi ở gần đây đi."
"Mấy người các ngươi đi thăm dò xung quanh một chút, còn lại thì nghỉ ngơi tại chỗ."
Đội ngũ gần hai mươi người liền dừng lại tìm chỗ nghỉ, vốn đang là nơi an tĩnh lại bỗng trở nên náo nhiệt.
Ánh lửa dần dần được nhóm lên lên, toàn bộ khu rừng bắt đầu có mùi đồ ăn phiêu đãng.
"Mộ dung công tử, ngài nói xem động tĩnh lớn mấy ngày trước lớn như vậy có thể là thứ gì?"
Công tử áo lam đang ngồi cạnh đống lửa, nghe thấy có người hỏi thì nhíu mày cười nói: "Ngươi muốn biết có thể đi xem thử xem."
"Mộ dung công tử lại đùa rồi, động tĩnh lớn như vậy, thực lực như ta đâu dám đi hóng chuyện." Người kia vội vàng khoát khoát tay.
Hắn cũng chỉ là tò mò.
Lúc đấy bọn họ ở cách khá xa, chỉ có thể trông thấy có chấn động lớn vang lên từ nơi nào đó.
Bây giờ cũng qua nhiều ngày rồi, đoán chừng có đi đến thật cũng không kiếm được thứ gì tốt nữa.
Mộ Dung Sách chép miệng: "Hèn nhát."
Sắc mặt người kia khẽ biến.
Nhưng hắn ngại thân phận Mộ Dung Sách nên cũng không dám phản bác.
Mộ Dung Sách: "Đi dẫn người tới đây."
Người kia biết Mộ Dung Sách đang nói tới ai, bèn nhanh chóng vứt đồ đạc xuống rồi đi dẫn người qua.
Người này là do bọn họ nhặt được từ vài ngày trước, lúc đó hắn còn đang bị một con Huyền thú công kích, mắt thấy hắn sắp bị Huyền thủ cắn đứt cổ đến nơi, Mộ Dung Sách lại đột nhiên bảo bọn họ đi cứu hắn.
Đừng nhìn Mộ Dung Sách người này nhan sắc thanh tú đẹp đẽ.
Hắn là loại người tâm ngoan thủ lạt, cho dù tất cả bọn họ có cộng lại cũng không sánh được.
Mộ Dung Sách cứu mạng người này chỉ để hắn tra tấn cho thỏa thích, bọn họ cũng không rõ vì sao, chỉ có thể thấy thương cảm với người này.
Ai bảo hắn rơi trúng vào tay Mộ Dung Sách chứ.
Người rất nhanh đã được dẫn đến trước mặt Mộ Dung Sách.
Áo đỏ trên người nam tử đã hơi cũ nát, vạt áo dính vết máu đen sẫm, bị người ta ném xuống đất, cơ thể nam tử té ngã về phía trước, lộ ra cánh tay chằng chịt vết thương.
"Hôm nay lại muốn làm gì?" Giọng nói nam tử mang theo vẻ đùa cợt, dường như chẳng hề e ngại Mộ Dung Sách.
Mộ Dung Sách nắm lấy cằm của nam tử: "Nhiều ngày rồi mà vẫn có cốt khí như vậy, bổn công tử cũng rất bội phục."
"Đa tạ." Khóe miệng nam tử cong lên thành một nụ cười trào phúng.
Lửa giận của Mộ Dung Sách thoáng bùng lên: "Tạ Xu, ngươi còn tưởng nàng sẽ đến cứu ngươi sao?"
Tạ Xu không lên tiếng.
Mộ Dung Sách chợt cười to ha hả: "Không phải nàng thích gương mặt này của ngươi sao, ngươi nói thử xem, nếu không còn gương mặt này nữa thì nàng còn thích ngươi hay không."
"Vậy ta phải cảm ơn Mộ Dung công tử rồi." Tạ Xu cười lạnh.
"......."
Mộ Dung Sách đá một cước vào người Tạ Xu.
Hắn rút một cành khô trong đống lửa đang cháy ra, giơ đến trước mặt Tạ Xu.
Khuôn mặt Tạ Xu được ánh lửa chiếu rõ, khuôn mặt tinh xảo tuyệt trần khiến cho thế nhân đố kỵ, lúc này không có chút sợ hãi nào, ngọn lửa nhảy múa trong ánh mắt của hắn, cũng tựa như liệt hỏa đang thiêu đốt dưới đáy lòng hắn lúc này.
"Ngươi nghĩ là ta không dám động thủ sao?" Đáy mắt Mộ Dung sách tràn đầy sự ngoan độc.
"Động thủ đi." Tạ Xu chủ động đưa mặt lên, khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười yêu dã: "Ta sẽ phải cảm ơn Mộ Dung công tử rồi."
Đôi mắt Mộ Dung Sách khẽ nheo lại.
Đám người xung quanh đều im lặng như tờ, nhưng cũng không có nhiều người dám nhìn vào một màn này, ai nấy đều cúi thấp đầu làm một pho tượng.
"Được lắm Tạ Xu, ngươi rất có cốt khí đúng không!" Mộ Dung Sách nắm lấy bả vai Tạ Xu, ngọn lửa ngày càng gần đáy mắt Tạ Xu, Tạ Xu còn cảm giác được hơi nóng từ lửa đang tỏa ra.
Tay Mộ Dung Sách di chuyển nhưng không rơi vào khuôn mặt hắn, ngược lại rơi trên bả vai hắn.
"Ta sẽ không ra tay với gương mặt này của ngươi, dù sao xinh đẹp như vậy, sẽ có rất nhiều người yêu thích." Giọng nói tàn bạo của Mộ Dung Sách vang lên: "Chờ ra khỏi nơi này, ta cam đoan sẽ khiến ngươi trở thành tiểu quan được nhiều người yêu thích nhất."
Cơn đau từ trên vai lan khắp thân thể, trên trán Tạ Xu chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn vẫn cười, nụ cười giống như bỉ ngạn hoa nở rộ trong đêm tối, yêu dã đến chói mắt.
"Mộ Dung công tử không lọt được vào mắt xanh của Điện hạ, lại đem sự tức giận này trút lên người ta thì làm được cái gì, kể cả không có ta thì Điện hạ cũng chẳng bao giờ coi trọng ngươi."
"Câm miệng!"
Mộ Dung Sách bị chọc giận, cành cây khô trong tay hướng về phía mặt Tạ Xu.
Tạ Xu siết chặt nắm đấm trong tay, nhắm mắt lại.
Nhưng mà không có đau đớn như trong tưởng tượng của hắn.
Y phục tung bay phát ra tiếng vang rất nhỏ, một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, cảm giác nóng rực trên gò má hắn cũng đồng thời biến mất.
Tạ Xu mở hai mắt ra.
Mộ Dung Sách đang bị nữ tử giẫm đạp trên mặt đất, cành cây bị đốt cháy trong tay hắn đang đối diện với mặt hắn.
Nữ tử đứng nơi ngược sáng, cứ như thần tôn giáng lâm, toàn thân đều là vẻ lạnh lùng thanh cao rời xa phàm trần tục thế.
"Các ngươi rất ồn."
Giọng nói nữ tử vang lên, trong bóng đêm còn tăng thêm mấy phần tĩnh mịch.
Mộ Dung Sách hiếm khi không có bất kỳ phản ứng gì, cứ như vậy, chỉ biết trừng mắt nhìn cô.
"Buông Mộ Dung công tử ra!"
Đám người ở bên ngoài lúc đầu khiếp sợ, sau khi phản ứng kịp thì bắt đầu thi nhau xúm lại.
"Ai bảo các ngươi lên, lui hết ra cho ta!" Mộ Dung Sách quát lớn, vẻ ngoan độc trên mặt đã biến thành thâm tình: "Ứng Ngữ, không làm nàng sợ chứ?"
Sơ Tranh: "...."
Tên này ở Gia Ninh quốc rất có thanh danh.
Nhưng dường như hắn không phải là người Gia Ninh quốc.
Bởi vì một lần tình cờ Mộ Dung Sách gặp được Sở Ứng Ngữ, vừa gặp đã yêu, sau đó hắn theo đuổi Sở Ứng Ngữ mãi không thôi.
Nhưng Sở Ứng Ngữ không hề thích hắn, cũng không đáp lại bất cứ gì với hắn.
Cho nên........
"Ta không phải Sở Ứng Ngữ." Sơ Tranh đạp hắn ngã lăn ra đất, bẻ tay của hắn, rồi còn ấn cành cây mang theo ngọn lửa dí vào vai hắn, giọng điệu băng lãnh của nữ tử cảnh cáo: "Đừng có sủa bậy."
Dáng dấp giống với ả nghiệt súc kia, thật sự là số đen tám kiếp.
Giờ thì Mộ Dung Sách đã cảm nhận được cảm giác đau đớn giống như Tạ Xu, hắn nhịn không được mà kêu rên ra tiếng.
Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt chỉ là một mảnh hờ hững, ngay khi cô chuẩn bị xử chết Mộ Dung Sách thì có hai đạo Huyền khí một trước một sau đánh tới.
"Mộ Dung công tử!"
Trong chớp mắt Sơ Tranh tránh Huyền khí đi, Mộ Dung Sách đã được người ta lôi ra.
Sơ Tranh nhìn qua bên kia một chút, có rất nhiều người.......
Đánh không lại.
Được rồi.
Sơ Tranh quay người đi đến bên cạnh Tạ Xu.
Lúc này Tạ Xu mới nhìn rõ trong tay cô còn đang ôm một thứ màu vàng, con vật nhỏ kia ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như lửa xoay tròn đánh giá hắn, có vẻ cũng không có hảo ý.
Sơ Tranh đứng ở trước mặt hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau cô ôm chắc Thiên Cẩm Tử rồi chìa tay về phía hắn: "Đứng dậy."
Ánh mắt Tạ Xu quét qua sắc mặt âm trầm vặn vẹo của Mộ Dung Sách đang nhìn sang đây.
Tạ Xu thu lại tầm mắt, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài ở trước mắt.
Trước kia chỉ cần nàng muốn chạm vào mình là Tạ Xu đã cảm thấy buồn nôn, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy bàn tay kia rất đẹp, rất muốn đưa tay ra nắm lấy.
Mà hắn quả thực cũng làm như vậy.
Tạ Xu che giấu sát ý dưới đáy mắt, ngước mắt lên cười khẽ: "Điện hạ đi xa rồi vẫn còn phải quay lại, ta có nên cảm tạ Điện hạ không?"
Vẻ mặt Sơ Tranh tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Ừ." Cảm ơn ta cho tốt vào! Ta là một người tốt đấy!
Tạ Xu: "........"
Lông mày Tạ Xu khẽ cau lại, lại là cảm giác cổ quái kia, rốt cục nàng là đang chơi trò gì với mình?
Tạ Xu mượn sức Sơ Tranh đứng dậy.
Những ngày này hắn đã bị Mộ Dung Sách dày vò không ít, cơ thể căn bản cũng không chống đỡ được, còn chưa đứng vững thì đã ngã úp mặt xuống đất.
Sơ Tranh đang ôm Thiên Cẩm Thử, lại không muốn buông tay nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Xu ngã xuống.
Sơ Tranh: "......" Không được, con chuột nhỏ quan trọng hơn!
Thiên Cẩm Thử: "....." Loài người thật đáng sợ mà, cái người nhỏ bé này cũng thật đáng thương, bị nam nhân kia tra tấn xong, bây giờ còn bị nữ nhân này tra tấn.
Tạ Xu: "........."
Đây là nàng đang trừng phạt vì mình chạy trốn sao?
Tạ Xu chống người đứng lên lần nữa.
"Mấy người các ngươi đi thăm dò xung quanh một chút, còn lại thì nghỉ ngơi tại chỗ."
Đội ngũ gần hai mươi người liền dừng lại tìm chỗ nghỉ, vốn đang là nơi an tĩnh lại bỗng trở nên náo nhiệt.
Ánh lửa dần dần được nhóm lên lên, toàn bộ khu rừng bắt đầu có mùi đồ ăn phiêu đãng.
"Mộ dung công tử, ngài nói xem động tĩnh lớn mấy ngày trước lớn như vậy có thể là thứ gì?"
Công tử áo lam đang ngồi cạnh đống lửa, nghe thấy có người hỏi thì nhíu mày cười nói: "Ngươi muốn biết có thể đi xem thử xem."
"Mộ dung công tử lại đùa rồi, động tĩnh lớn như vậy, thực lực như ta đâu dám đi hóng chuyện." Người kia vội vàng khoát khoát tay.
Hắn cũng chỉ là tò mò.
Lúc đấy bọn họ ở cách khá xa, chỉ có thể trông thấy có chấn động lớn vang lên từ nơi nào đó.
Bây giờ cũng qua nhiều ngày rồi, đoán chừng có đi đến thật cũng không kiếm được thứ gì tốt nữa.
Mộ Dung Sách chép miệng: "Hèn nhát."
Sắc mặt người kia khẽ biến.
Nhưng hắn ngại thân phận Mộ Dung Sách nên cũng không dám phản bác.
Mộ Dung Sách: "Đi dẫn người tới đây."
Người kia biết Mộ Dung Sách đang nói tới ai, bèn nhanh chóng vứt đồ đạc xuống rồi đi dẫn người qua.
Người này là do bọn họ nhặt được từ vài ngày trước, lúc đó hắn còn đang bị một con Huyền thú công kích, mắt thấy hắn sắp bị Huyền thủ cắn đứt cổ đến nơi, Mộ Dung Sách lại đột nhiên bảo bọn họ đi cứu hắn.
Đừng nhìn Mộ Dung Sách người này nhan sắc thanh tú đẹp đẽ.
Hắn là loại người tâm ngoan thủ lạt, cho dù tất cả bọn họ có cộng lại cũng không sánh được.
Mộ Dung Sách cứu mạng người này chỉ để hắn tra tấn cho thỏa thích, bọn họ cũng không rõ vì sao, chỉ có thể thấy thương cảm với người này.
Ai bảo hắn rơi trúng vào tay Mộ Dung Sách chứ.
Người rất nhanh đã được dẫn đến trước mặt Mộ Dung Sách.
Áo đỏ trên người nam tử đã hơi cũ nát, vạt áo dính vết máu đen sẫm, bị người ta ném xuống đất, cơ thể nam tử té ngã về phía trước, lộ ra cánh tay chằng chịt vết thương.
"Hôm nay lại muốn làm gì?" Giọng nói nam tử mang theo vẻ đùa cợt, dường như chẳng hề e ngại Mộ Dung Sách.
Mộ Dung Sách nắm lấy cằm của nam tử: "Nhiều ngày rồi mà vẫn có cốt khí như vậy, bổn công tử cũng rất bội phục."
"Đa tạ." Khóe miệng nam tử cong lên thành một nụ cười trào phúng.
Lửa giận của Mộ Dung Sách thoáng bùng lên: "Tạ Xu, ngươi còn tưởng nàng sẽ đến cứu ngươi sao?"
Tạ Xu không lên tiếng.
Mộ Dung Sách chợt cười to ha hả: "Không phải nàng thích gương mặt này của ngươi sao, ngươi nói thử xem, nếu không còn gương mặt này nữa thì nàng còn thích ngươi hay không."
"Vậy ta phải cảm ơn Mộ Dung công tử rồi." Tạ Xu cười lạnh.
"......."
Mộ Dung Sách đá một cước vào người Tạ Xu.
Hắn rút một cành khô trong đống lửa đang cháy ra, giơ đến trước mặt Tạ Xu.
Khuôn mặt Tạ Xu được ánh lửa chiếu rõ, khuôn mặt tinh xảo tuyệt trần khiến cho thế nhân đố kỵ, lúc này không có chút sợ hãi nào, ngọn lửa nhảy múa trong ánh mắt của hắn, cũng tựa như liệt hỏa đang thiêu đốt dưới đáy lòng hắn lúc này.
"Ngươi nghĩ là ta không dám động thủ sao?" Đáy mắt Mộ Dung sách tràn đầy sự ngoan độc.
"Động thủ đi." Tạ Xu chủ động đưa mặt lên, khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười yêu dã: "Ta sẽ phải cảm ơn Mộ Dung công tử rồi."
Đôi mắt Mộ Dung Sách khẽ nheo lại.
Đám người xung quanh đều im lặng như tờ, nhưng cũng không có nhiều người dám nhìn vào một màn này, ai nấy đều cúi thấp đầu làm một pho tượng.
"Được lắm Tạ Xu, ngươi rất có cốt khí đúng không!" Mộ Dung Sách nắm lấy bả vai Tạ Xu, ngọn lửa ngày càng gần đáy mắt Tạ Xu, Tạ Xu còn cảm giác được hơi nóng từ lửa đang tỏa ra.
Tay Mộ Dung Sách di chuyển nhưng không rơi vào khuôn mặt hắn, ngược lại rơi trên bả vai hắn.
"Ta sẽ không ra tay với gương mặt này của ngươi, dù sao xinh đẹp như vậy, sẽ có rất nhiều người yêu thích." Giọng nói tàn bạo của Mộ Dung Sách vang lên: "Chờ ra khỏi nơi này, ta cam đoan sẽ khiến ngươi trở thành tiểu quan được nhiều người yêu thích nhất."
Cơn đau từ trên vai lan khắp thân thể, trên trán Tạ Xu chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn vẫn cười, nụ cười giống như bỉ ngạn hoa nở rộ trong đêm tối, yêu dã đến chói mắt.
"Mộ Dung công tử không lọt được vào mắt xanh của Điện hạ, lại đem sự tức giận này trút lên người ta thì làm được cái gì, kể cả không có ta thì Điện hạ cũng chẳng bao giờ coi trọng ngươi."
"Câm miệng!"
Mộ Dung Sách bị chọc giận, cành cây khô trong tay hướng về phía mặt Tạ Xu.
Tạ Xu siết chặt nắm đấm trong tay, nhắm mắt lại.
Nhưng mà không có đau đớn như trong tưởng tượng của hắn.
Y phục tung bay phát ra tiếng vang rất nhỏ, một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, cảm giác nóng rực trên gò má hắn cũng đồng thời biến mất.
Tạ Xu mở hai mắt ra.
Mộ Dung Sách đang bị nữ tử giẫm đạp trên mặt đất, cành cây bị đốt cháy trong tay hắn đang đối diện với mặt hắn.
Nữ tử đứng nơi ngược sáng, cứ như thần tôn giáng lâm, toàn thân đều là vẻ lạnh lùng thanh cao rời xa phàm trần tục thế.
"Các ngươi rất ồn."
Giọng nói nữ tử vang lên, trong bóng đêm còn tăng thêm mấy phần tĩnh mịch.
Mộ Dung Sách hiếm khi không có bất kỳ phản ứng gì, cứ như vậy, chỉ biết trừng mắt nhìn cô.
"Buông Mộ Dung công tử ra!"
Đám người ở bên ngoài lúc đầu khiếp sợ, sau khi phản ứng kịp thì bắt đầu thi nhau xúm lại.
"Ai bảo các ngươi lên, lui hết ra cho ta!" Mộ Dung Sách quát lớn, vẻ ngoan độc trên mặt đã biến thành thâm tình: "Ứng Ngữ, không làm nàng sợ chứ?"
Sơ Tranh: "...."
Tên này ở Gia Ninh quốc rất có thanh danh.
Nhưng dường như hắn không phải là người Gia Ninh quốc.
Bởi vì một lần tình cờ Mộ Dung Sách gặp được Sở Ứng Ngữ, vừa gặp đã yêu, sau đó hắn theo đuổi Sở Ứng Ngữ mãi không thôi.
Nhưng Sở Ứng Ngữ không hề thích hắn, cũng không đáp lại bất cứ gì với hắn.
Cho nên........
"Ta không phải Sở Ứng Ngữ." Sơ Tranh đạp hắn ngã lăn ra đất, bẻ tay của hắn, rồi còn ấn cành cây mang theo ngọn lửa dí vào vai hắn, giọng điệu băng lãnh của nữ tử cảnh cáo: "Đừng có sủa bậy."
Dáng dấp giống với ả nghiệt súc kia, thật sự là số đen tám kiếp.
Giờ thì Mộ Dung Sách đã cảm nhận được cảm giác đau đớn giống như Tạ Xu, hắn nhịn không được mà kêu rên ra tiếng.
Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt chỉ là một mảnh hờ hững, ngay khi cô chuẩn bị xử chết Mộ Dung Sách thì có hai đạo Huyền khí một trước một sau đánh tới.
"Mộ Dung công tử!"
Trong chớp mắt Sơ Tranh tránh Huyền khí đi, Mộ Dung Sách đã được người ta lôi ra.
Sơ Tranh nhìn qua bên kia một chút, có rất nhiều người.......
Đánh không lại.
Được rồi.
Sơ Tranh quay người đi đến bên cạnh Tạ Xu.
Lúc này Tạ Xu mới nhìn rõ trong tay cô còn đang ôm một thứ màu vàng, con vật nhỏ kia ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như lửa xoay tròn đánh giá hắn, có vẻ cũng không có hảo ý.
Sơ Tranh đứng ở trước mặt hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau cô ôm chắc Thiên Cẩm Tử rồi chìa tay về phía hắn: "Đứng dậy."
Ánh mắt Tạ Xu quét qua sắc mặt âm trầm vặn vẹo của Mộ Dung Sách đang nhìn sang đây.
Tạ Xu thu lại tầm mắt, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài ở trước mắt.
Trước kia chỉ cần nàng muốn chạm vào mình là Tạ Xu đã cảm thấy buồn nôn, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy bàn tay kia rất đẹp, rất muốn đưa tay ra nắm lấy.
Mà hắn quả thực cũng làm như vậy.
Tạ Xu che giấu sát ý dưới đáy mắt, ngước mắt lên cười khẽ: "Điện hạ đi xa rồi vẫn còn phải quay lại, ta có nên cảm tạ Điện hạ không?"
Vẻ mặt Sơ Tranh tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Ừ." Cảm ơn ta cho tốt vào! Ta là một người tốt đấy!
Tạ Xu: "........"
Lông mày Tạ Xu khẽ cau lại, lại là cảm giác cổ quái kia, rốt cục nàng là đang chơi trò gì với mình?
Tạ Xu mượn sức Sơ Tranh đứng dậy.
Những ngày này hắn đã bị Mộ Dung Sách dày vò không ít, cơ thể căn bản cũng không chống đỡ được, còn chưa đứng vững thì đã ngã úp mặt xuống đất.
Sơ Tranh đang ôm Thiên Cẩm Thử, lại không muốn buông tay nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Xu ngã xuống.
Sơ Tranh: "......" Không được, con chuột nhỏ quan trọng hơn!
Thiên Cẩm Thử: "....." Loài người thật đáng sợ mà, cái người nhỏ bé này cũng thật đáng thương, bị nam nhân kia tra tấn xong, bây giờ còn bị nữ nhân này tra tấn.
Tạ Xu: "........."
Đây là nàng đang trừng phạt vì mình chạy trốn sao?
Tạ Xu chống người đứng lên lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.