Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 626: Tế ti nhiều kiều (1)⊰⊹
Mặc Linh
16/08/2019
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới, Vương bát đản còn thật sự có bản lĩnh, bắt cô tới đây lần nữa.
Một chút chuẩn bị cũng không có!!
Chó chết!!
Quá phận!
Lúc này Sơ Tranh đang ngồi giữa một đống trong thi thể, rũ mắt liền đối diện với một đôi mắt trợn thật lớn, Sơ Tranh mặt không cảm khúc thay hắn khép lại.
Cô tìm ra một cây đao trên thi thể bên cạnh, trực tiếp cắt lên cổ tay mình một cái.
Máu tươi theo cổ tay, chảy xuôi xuống.
Tách tách tách...
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược đầu tiên ở vị diện này, đang load... 】
Giọng điệu quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Chó chết!
...
Sơ Tranh xác định mình vẫn giống như trước đó, không cách nào rời khỏi thế giới này, đáy lòng mắng Vương Giả đến máu chó ngập đầu, nhưng hành vi lại hết sức trấn định.
Trước tiên cô bò dậy từ trong đống thi thể, cô đang đứng ở một... ngôi mộ tập thể??
Vừa đến đã kinh sợ như vậy sao?
Là muốn hù chết nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta sao?
Có phải lúc này ta hẳn phải cảm ơn vì nguyên chủ chưa bị chôn ở dưới không.
Sơ Tranh từ bên cạnh leo lên, đứng ở phía trên, nhìn xuống phía dưới, tràng diện càng là huyết tinh chấn động.
"A..."
Đi nhanh lên.
Lỡ như một hồi còn có người đến ném thi thể thì làm sao bây giờ!
...
Đây là một thế giới ma pháp.
Thế giới tồn tại bảy loại nguyên tố ma pháp.
Nguyên tố quang, nguyên tố phong, nguyên tố hỏa, nguyên tố thủy, nguyên tố thổ, nguyên tố lôi, và nguyên tố ám.
Người có được ma pháp, đều được xưng là ma pháp sư.
Thế giới này, phần lớn người đều là người bình thường.
Chỉ có một số ít người có thể trở thành ma pháp sư, nhưng mà ma pháp sư cường đại, lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Loại này người, là đối tượng được mọi người cực kỳ sùng bái tôn kính.
Nhưng mà trong ma pháp sư, cũng có những người không được thích.
Đó chính là ám ma pháp sư.
Nguyên tố ám bị thế nhân phán định là lực lượng tà ác.
Bởi vì nguyên tố ám cường đại tà ác, nó có thể khiến cho người ta lâm vào trong sợ hãi.
Ước chừng là trăm năm trước, trong ám ma pháp sư xuất hiện một tổ chức, tổ chức này tập trung hết tất cả ám ma pháp sư về chung một chỗ, bọn họ lạm sát nhân loại, dùng lực lượng tà ác, thỏa mãn tư dục.
Các ma pháp sư liên hợp với Hiệp Hội Ma Pháp, một mẻ hốt gọn các ám ma pháp sư càn quấy lúc ấy, từ đó ám ma pháp sư tiêu thanh không để lại dấu vết.
Mà bây giờ đã là trăm năm sau.
Nguyên chủ là một ám ma pháp sư.
Nàng sinh ra ở một thôn xóm vắng vẻ, khi ra đời, mẫu thân qua đời vì sinh nàng, phụ thân không qua hai năm, lại lần nữa thành thân.
Kế mẫu đối với nàng không tốt, ăn no mặc ấm cũng thành vấn đề, chứ đừng nói kế mẫu này không bao lâu liền sinh hạ một nam hài.
Có nam hài, sự chú ý của phụ thân đối với nàng càng ngày càng ít.
Khi những đứa trẻ trong thôn, đều đi theo trưởng thôn học tập ma pháp, thì nguyên chủ chỉ có thể ở trong nhà làm việc.
Nàng cũng muốn học ma pháp.
Nhưng kế mẫu không cho phép nàng đi.
Có một ngày trong làng có một người tới, ma pháp của người kia rất lợi hại, nguyên chủ rụt rè trốn tránh nhìn y.
Người kia chú ý tới nàng, gọi nàng đến trước mặt, hỏi nàng có phải là muốn học ma pháp không.
Nguyên chủ gật đầu.
Người kia lấy ra cầu ma pháp mà chỉ có trưởng thôn mới có, bảo nàng đặt tay lên đó.
Nhưng sau khi nàng đặt tay lên đó, người kia đột nhiên đổi sắc mặt, phất tay áo rời đi.
Nguyên chủ cực kỳ khổ sở.
Nhưng chỉ qua một đêm, người kia xuất hiện tại cửa nhà nàng lần nữa, nói chuyện với phụ thân nàng một lúc, phụ thân liền cho nàng đi theo người kia.
Người kia nói, đi cùng y, liền có thể học tập ma pháp.
Nguyên chủ cứ như vậy theo y rời đi.
Diệp Thư Lương là thành chủ của một tòa thành trì ma pháp, nguyên chủ được y mang về trong phủ.
Diệp Thư Lương đối với nàng rất tốt, dạy nàng ma pháp, dạy nàng tri thức của thế giới này.
Nhưng nguyên chủ chưa bao giờ được rời khỏi tòa phủ đệ này, Diệp Thư Lương luôn nói với nàng, bên ngoài rất nguy hiểm.
Người đồng lứa duy nhất với nàng là con trai của Diệp Thư Lương, Diệp Khai Ảnh.
Nhưng Diệp Khai Ảnh cũng không thích nàng.
Diệp Khai Ảnh luôn luôn mắng nàng là quái vật, nguyên chủ không biết, mình quái vật ở chỗ nào, chạy tới hỏi Diệp Thư Lương, Diệp Thư Lương sẽ nghiêm mặt giáo huấn Diệp Khai Ảnh.
Diệp Khai Ảnh càng ghét hơn nàng.
Nguyên chủ dần dần lớn lên, nàng vẫn không được rời khỏi phủ.
Nhưng Diệp Khai Ảnh có thể, hắn ta luôn có thể mang về những thứ đồ chơi cổ quái kỳ lạ.
Nguyên chủ chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nguyên chủ hỏi Diệp Thư Lương, vì sao nàng không thể ra khỏi phủ, Diệp Thư Lương nói đợi nàng lớn lên trưởng thành, thì có thể đi ra, chuyện nàng phải làm bây giờ chính là cố gắng luyện tập ma pháp, để khi ra ngoài sẽ không bị người xấu khi dễ.
Nguyên chủ phải cố gắng tu luyện, cố gắng trưởng thành.
Rốt cuộc cũng đến lúc nàng trưởng thành.
Diệp Thư Lương mang nàng ra ngoài, nguyên chủ bước ra thế giới bên ngoài, cái gì cũng cảm thấy mới lạ.
Bọn họ ngừng lại ở bên ngoài một thành trì.
Diệp Thư Lương nói với nàng, người trong tòa thành trì này đều rất xấu, bảo nàng đi phá ma pháp trận trên thành trì này.
Nguyên chủ do Diệp Thư Lương một tay nuôi nấng, thế giới quan đều do y tạo nên, nên không có bất kỳ sự hoài nghi gì với y.
Diệp Thư Lương nói trong này là người xấu, vậy chắc chắn đều là người xấu.
Nàng phá mất ma pháp trận trên thành trì, Diệp Thư Lương mang người vào thành, đột nhiên bắt đầu đồ sát.
Diệp Thư Lương nói với nàng, những người này muốn giết bọn họ, bọn chúng đều là người xấu, nếu như không giết chết bọn chúng, thì bọn họ đều sẽ chết.
Lúc nguyên chủ phát hiện Diệp Khai Ảnh không biết vụng trộm chạy tới từ khi nào, bị người vây công, không hề nghĩ ngợi liền nhào tới, cứu Diệp Khai Ảnh.
Nhưng nàng cũng bị trọng thương.
Mà người trong thành trì kia, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn nàng, ma pháp hung hăng đánh vào người, nàng mất đi năng lực phản kháng.
Khi nàng cầu cứu nhìn về phía Diệp Thư Lương, lại phát hiện Diệp Thư Lương mang theo Diệp Khai Ảnh rời đi, chỉ chừa cho nàng một bóng lưng.
Nguyên chủ chưa từng nghĩ tới, từ khi vừa mới bắt đầu Diệp Thư Lương đã lừa nàng.
Diệp Thư Lương bồi dưỡng nàng nhiều năm như vậy, chính là vì ngày hôm nay.
Nguyên chủ còn một hơi thở, bò ra từ trong ngôi mộ tập thể.
Khi nàng tìm về, Diệp Thư Lương chẳng những không giải thích, mà ngược lại còn nói nàng là ám ma pháp sư, là nàng đồ sát thành trì kia.
Nàng bị người ta tóm lấy, buộc trên quảng trường, bị thiêu sống mà chết.
Tuyến thời gian bây giờ là lúc nguyên chủ bị ném trong ngôi mộ tập thể.
Sơ Tranh dựa vào thân cây, kiểm tra trên thân một lần, vết thương không ít, nhưng đều đã cầm máu, đang khôi phục lại.
Ám ma pháp sư...
Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ, trong tay kết ấn, nguyên tố ám nhanh chóng ngưng kết ra một quả quýt trước mặt cô... Tại sao là quả quýt?
Thật đói!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết 100 kim tệ. 】
Sơ Tranh buông tay ra, quả quýt rơi xuống mặt đất, nổ ra một cái hố nhỏ.
Sơ Tranh: "..."
Cái nguyên tố ám này... Cũng quá yếu đi?
【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn đang bị thương đó. 】 Bệnh nhân phải có tự giác của bệnh nhân, có thể dùng ra ám ma pháp là đã không tệ rồi, còn muốn thế nào nữa, lên trời nổ trăng à!
"Ừ, đúng, ta là bệnh nhân." Sơ Tranh ngược lại rất tán thành điểm này: "Ta là bệnh nhân, mi cũng không thấy xấu hổ mà phát nhiệm vụ!?"
【...】 Vương Giả trong nháy mắt bỏ chạy.
Sơ Tranh sờ cằm suy nghĩ.
"Cho nên vị diện này, ta chỉ cần giết chết hết những ma pháp sư ở các phái hệ khác là được rồi đúng không?" Không phải ám hệ như ta, tất phải tru diệt!
【... Không phải! Không phải thế!! Tiểu tỷ tỷ xin cô đừng làm loạn! 】 Vương Giả gào thét.
***
Vị diện mới a ~~
Mệt mỏi..
晚安 ♡
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới, Vương bát đản còn thật sự có bản lĩnh, bắt cô tới đây lần nữa.
Một chút chuẩn bị cũng không có!!
Chó chết!!
Quá phận!
Lúc này Sơ Tranh đang ngồi giữa một đống trong thi thể, rũ mắt liền đối diện với một đôi mắt trợn thật lớn, Sơ Tranh mặt không cảm khúc thay hắn khép lại.
Cô tìm ra một cây đao trên thi thể bên cạnh, trực tiếp cắt lên cổ tay mình một cái.
Máu tươi theo cổ tay, chảy xuôi xuống.
Tách tách tách...
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược đầu tiên ở vị diện này, đang load... 】
Giọng điệu quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Chó chết!
...
Sơ Tranh xác định mình vẫn giống như trước đó, không cách nào rời khỏi thế giới này, đáy lòng mắng Vương Giả đến máu chó ngập đầu, nhưng hành vi lại hết sức trấn định.
Trước tiên cô bò dậy từ trong đống thi thể, cô đang đứng ở một... ngôi mộ tập thể??
Vừa đến đã kinh sợ như vậy sao?
Là muốn hù chết nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta sao?
Có phải lúc này ta hẳn phải cảm ơn vì nguyên chủ chưa bị chôn ở dưới không.
Sơ Tranh từ bên cạnh leo lên, đứng ở phía trên, nhìn xuống phía dưới, tràng diện càng là huyết tinh chấn động.
"A..."
Đi nhanh lên.
Lỡ như một hồi còn có người đến ném thi thể thì làm sao bây giờ!
...
Đây là một thế giới ma pháp.
Thế giới tồn tại bảy loại nguyên tố ma pháp.
Nguyên tố quang, nguyên tố phong, nguyên tố hỏa, nguyên tố thủy, nguyên tố thổ, nguyên tố lôi, và nguyên tố ám.
Người có được ma pháp, đều được xưng là ma pháp sư.
Thế giới này, phần lớn người đều là người bình thường.
Chỉ có một số ít người có thể trở thành ma pháp sư, nhưng mà ma pháp sư cường đại, lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Loại này người, là đối tượng được mọi người cực kỳ sùng bái tôn kính.
Nhưng mà trong ma pháp sư, cũng có những người không được thích.
Đó chính là ám ma pháp sư.
Nguyên tố ám bị thế nhân phán định là lực lượng tà ác.
Bởi vì nguyên tố ám cường đại tà ác, nó có thể khiến cho người ta lâm vào trong sợ hãi.
Ước chừng là trăm năm trước, trong ám ma pháp sư xuất hiện một tổ chức, tổ chức này tập trung hết tất cả ám ma pháp sư về chung một chỗ, bọn họ lạm sát nhân loại, dùng lực lượng tà ác, thỏa mãn tư dục.
Các ma pháp sư liên hợp với Hiệp Hội Ma Pháp, một mẻ hốt gọn các ám ma pháp sư càn quấy lúc ấy, từ đó ám ma pháp sư tiêu thanh không để lại dấu vết.
Mà bây giờ đã là trăm năm sau.
Nguyên chủ là một ám ma pháp sư.
Nàng sinh ra ở một thôn xóm vắng vẻ, khi ra đời, mẫu thân qua đời vì sinh nàng, phụ thân không qua hai năm, lại lần nữa thành thân.
Kế mẫu đối với nàng không tốt, ăn no mặc ấm cũng thành vấn đề, chứ đừng nói kế mẫu này không bao lâu liền sinh hạ một nam hài.
Có nam hài, sự chú ý của phụ thân đối với nàng càng ngày càng ít.
Khi những đứa trẻ trong thôn, đều đi theo trưởng thôn học tập ma pháp, thì nguyên chủ chỉ có thể ở trong nhà làm việc.
Nàng cũng muốn học ma pháp.
Nhưng kế mẫu không cho phép nàng đi.
Có một ngày trong làng có một người tới, ma pháp của người kia rất lợi hại, nguyên chủ rụt rè trốn tránh nhìn y.
Người kia chú ý tới nàng, gọi nàng đến trước mặt, hỏi nàng có phải là muốn học ma pháp không.
Nguyên chủ gật đầu.
Người kia lấy ra cầu ma pháp mà chỉ có trưởng thôn mới có, bảo nàng đặt tay lên đó.
Nhưng sau khi nàng đặt tay lên đó, người kia đột nhiên đổi sắc mặt, phất tay áo rời đi.
Nguyên chủ cực kỳ khổ sở.
Nhưng chỉ qua một đêm, người kia xuất hiện tại cửa nhà nàng lần nữa, nói chuyện với phụ thân nàng một lúc, phụ thân liền cho nàng đi theo người kia.
Người kia nói, đi cùng y, liền có thể học tập ma pháp.
Nguyên chủ cứ như vậy theo y rời đi.
Diệp Thư Lương là thành chủ của một tòa thành trì ma pháp, nguyên chủ được y mang về trong phủ.
Diệp Thư Lương đối với nàng rất tốt, dạy nàng ma pháp, dạy nàng tri thức của thế giới này.
Nhưng nguyên chủ chưa bao giờ được rời khỏi tòa phủ đệ này, Diệp Thư Lương luôn nói với nàng, bên ngoài rất nguy hiểm.
Người đồng lứa duy nhất với nàng là con trai của Diệp Thư Lương, Diệp Khai Ảnh.
Nhưng Diệp Khai Ảnh cũng không thích nàng.
Diệp Khai Ảnh luôn luôn mắng nàng là quái vật, nguyên chủ không biết, mình quái vật ở chỗ nào, chạy tới hỏi Diệp Thư Lương, Diệp Thư Lương sẽ nghiêm mặt giáo huấn Diệp Khai Ảnh.
Diệp Khai Ảnh càng ghét hơn nàng.
Nguyên chủ dần dần lớn lên, nàng vẫn không được rời khỏi phủ.
Nhưng Diệp Khai Ảnh có thể, hắn ta luôn có thể mang về những thứ đồ chơi cổ quái kỳ lạ.
Nguyên chủ chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nguyên chủ hỏi Diệp Thư Lương, vì sao nàng không thể ra khỏi phủ, Diệp Thư Lương nói đợi nàng lớn lên trưởng thành, thì có thể đi ra, chuyện nàng phải làm bây giờ chính là cố gắng luyện tập ma pháp, để khi ra ngoài sẽ không bị người xấu khi dễ.
Nguyên chủ phải cố gắng tu luyện, cố gắng trưởng thành.
Rốt cuộc cũng đến lúc nàng trưởng thành.
Diệp Thư Lương mang nàng ra ngoài, nguyên chủ bước ra thế giới bên ngoài, cái gì cũng cảm thấy mới lạ.
Bọn họ ngừng lại ở bên ngoài một thành trì.
Diệp Thư Lương nói với nàng, người trong tòa thành trì này đều rất xấu, bảo nàng đi phá ma pháp trận trên thành trì này.
Nguyên chủ do Diệp Thư Lương một tay nuôi nấng, thế giới quan đều do y tạo nên, nên không có bất kỳ sự hoài nghi gì với y.
Diệp Thư Lương nói trong này là người xấu, vậy chắc chắn đều là người xấu.
Nàng phá mất ma pháp trận trên thành trì, Diệp Thư Lương mang người vào thành, đột nhiên bắt đầu đồ sát.
Diệp Thư Lương nói với nàng, những người này muốn giết bọn họ, bọn chúng đều là người xấu, nếu như không giết chết bọn chúng, thì bọn họ đều sẽ chết.
Lúc nguyên chủ phát hiện Diệp Khai Ảnh không biết vụng trộm chạy tới từ khi nào, bị người vây công, không hề nghĩ ngợi liền nhào tới, cứu Diệp Khai Ảnh.
Nhưng nàng cũng bị trọng thương.
Mà người trong thành trì kia, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn nàng, ma pháp hung hăng đánh vào người, nàng mất đi năng lực phản kháng.
Khi nàng cầu cứu nhìn về phía Diệp Thư Lương, lại phát hiện Diệp Thư Lương mang theo Diệp Khai Ảnh rời đi, chỉ chừa cho nàng một bóng lưng.
Nguyên chủ chưa từng nghĩ tới, từ khi vừa mới bắt đầu Diệp Thư Lương đã lừa nàng.
Diệp Thư Lương bồi dưỡng nàng nhiều năm như vậy, chính là vì ngày hôm nay.
Nguyên chủ còn một hơi thở, bò ra từ trong ngôi mộ tập thể.
Khi nàng tìm về, Diệp Thư Lương chẳng những không giải thích, mà ngược lại còn nói nàng là ám ma pháp sư, là nàng đồ sát thành trì kia.
Nàng bị người ta tóm lấy, buộc trên quảng trường, bị thiêu sống mà chết.
Tuyến thời gian bây giờ là lúc nguyên chủ bị ném trong ngôi mộ tập thể.
Sơ Tranh dựa vào thân cây, kiểm tra trên thân một lần, vết thương không ít, nhưng đều đã cầm máu, đang khôi phục lại.
Ám ma pháp sư...
Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ, trong tay kết ấn, nguyên tố ám nhanh chóng ngưng kết ra một quả quýt trước mặt cô... Tại sao là quả quýt?
Thật đói!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết 100 kim tệ. 】
Sơ Tranh buông tay ra, quả quýt rơi xuống mặt đất, nổ ra một cái hố nhỏ.
Sơ Tranh: "..."
Cái nguyên tố ám này... Cũng quá yếu đi?
【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn đang bị thương đó. 】 Bệnh nhân phải có tự giác của bệnh nhân, có thể dùng ra ám ma pháp là đã không tệ rồi, còn muốn thế nào nữa, lên trời nổ trăng à!
"Ừ, đúng, ta là bệnh nhân." Sơ Tranh ngược lại rất tán thành điểm này: "Ta là bệnh nhân, mi cũng không thấy xấu hổ mà phát nhiệm vụ!?"
【...】 Vương Giả trong nháy mắt bỏ chạy.
Sơ Tranh sờ cằm suy nghĩ.
"Cho nên vị diện này, ta chỉ cần giết chết hết những ma pháp sư ở các phái hệ khác là được rồi đúng không?" Không phải ám hệ như ta, tất phải tru diệt!
【... Không phải! Không phải thế!! Tiểu tỷ tỷ xin cô đừng làm loạn! 】 Vương Giả gào thét.
***
Vị diện mới a ~~
Mệt mỏi..
晚安 ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.