Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 652: Tế ti nhiều kiều (27)
Mặc Linh
17/08/2019
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hai người một trái một phải nhảy lên tế đàn, ám ma pháp cuồn cuộn cuốn về phía Linh Tích.
Mắt thấy ma pháp sắp đụng trúng Linh Tích, thân thể của một người trong đó không có dấu hiệu nào bị đạp bay, hai đạo ma pháp bị cắt đứt, thay đổi phương hướng, rơi vào dưới Đài Tế Tự, nổ ầm một tiếng, ánh sáng của ma pháp chiếu sáng bốn phía.
Một người khác còn chưa kịp phản ứng, mắt cá chân mát lạnh.
Đáy lòng đột nhiên giật mình, cảm giác rợn cả tóc gáy theo bắp chân, cấp tốc chui lên lưng.
Ma pháp trong tay vừa ngưng ra, thì cả người liền bị một cỗ đại lực túm lấy, lôi ra khỏi tế đàn, đập xuống đất.
Trên tế đàn, nữ tử thanh nhã lạnh nhạt liếc nhìn người nằm trên đất: "Động vào người của ta, ai cho các ngươi lá gan đó."
Thẻ người tốt là người mà đám chó điên các ngươi có thể động vào sao?
Ta cũng không nỡ động...
Ừm... Chỉ có ta mới có thể động!
Một mình Sơ Tranh giải quyết xong người xông lên Đài Tế Tự, nhưng Sơ Tranh vừa đạp người cuối cùng xuống dưới đài, thì âm tiết ngâm xướng cuối cùng của Linh Tích cũng rơi xuống.
Trên Đài Tế Tự dâng lên ánh sáng, chọc tan bầu trời, cả tòa thành trì đều được bao phủ trong ánh sáng, sáng như ban ngày.
Lực lượng bàng bạc từ trên Đài Tế Tự phát ra, như sóng nước, khuếch tán ra xung quanh.
Thân thể Sơ Tranh hơi lung lay, huyết khí dâng lên, trong cổ họng trào lên một trận tanh ngọt.
Nguyên tố ám trong cơ thể phun trào, giống như gặp phải kẻ địch, muốn quyết đấu với đối phương.
Linh Tích lợi dụng Đài Tế Tự đem ma pháp hệ ánh sáng phóng đại ra vô hạn, có thể tác động đến toàn bộ Bồng Hoa thành.
Nhưng Sơ Tranh là ám ma pháp sư.
Cô còn đứng ở trên Đài Tế Tự, ma pháp hệ ánh sáng lại không mang theo lực sát thương, Sơ Tranh bị lan đến gần, cũng là chuyện cô hoàn toàn không dự liệu từ trước.
Gặp thẻ người tốt liền không có chuyện tốt!
Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ.
"Tiểu Tranh."
Thân thể Sơ Tranh có chút như nhũn ra, giọng nói khẩn trương của Linh Tích vang lên bên tai, sau đó cả người cô được ôm lấy.
Sơ Tranh chịu đựng huyết khí cuồn cuộn, đè ép thanh âm: "Đi."
Linh Tích không quản sự hỗn loạn phía dưới nữa, cấp tốc mang Sơ Tranh rời khỏi Đài Tế Tự.
Ánh sáng trên Đài Tế Tự dần dần tiêu tán.
Ánh sáng rơi xuống từ trên không, xông vào trong thân thể của mọi người.
Người bình thường chỉ cảm thấy thân thể thoải mái, ốm đau cách xa mình, cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mà ma pháp sư sẽ cảm thấy tu vi tinh tiến, và lực lượng câu thông giữa nguyên tố dường như cũng tăng lên.
"Nhanh bắt những tên ma quỷ đó lại!"
"Trời ạ, bọn họ là ám ma pháp sư."
"Ám ma pháp sư đã lâu lắm rồi không có động tĩnh, sao lần này lại xuất hiện, còn suýt nữa phá hủy Khải Thiên Tế Tự."
"Tế ti đại nhân không sao chứ?"
Đám người nhìn lên trên Đài Tế Tự, nơi đó trống rỗng, làm gì có người nào nữa.
"Vừa rồi cô nương trên Đài Tế Tự là ai?"
"Có chút giống cô nương... Đắc tội với Diệp gia trước đó." Người đắc tội với Diệp gia mà còn có thể yên bình, quả nhiên không phải người bình thường.
"Chính là tên phá gia kia?"
"Vừa rồi nàng đối phó với những ám ma pháp sư kia, vô cùng gọn gàng..."
...
Linh Tích mang theo Sơ Tranh xuất hiện ở Thiên Điện, có lẽ là bởi vì sốt ruột, Linh Tích đụng đến mấy lần, cuối cùng mới đặt được người lên trên giường.
"Tiểu Tranh, nàng cảm thấy thế nào?"
Đáy lòng Sơ Tranh có chút buồn nôn, nhưng nguyên tố ám vừa rồi cuồn cuộn lúc này đã bình ổn lại.
Tuy nhiên khó chịu là điều chắc chắn.
Vừa rồi cô đều muốn thổ huyết.
Tai bay vạ gió!
Cô chính là nhóc đáng thương mà.
Nhưng cho dù là khó chịu đến không được, Sơ Tranh vẫn phải ráng chống đỡ: "Không sao."
Linh Tích tìm tòi theo cánh tay Sơ Tranh, trong lời nói không thể che hết sự lo lắng: "Có thật không? Có đau không, có phải là bị thương rồi không?"
"Không có." Sơ Tranh tận lực bảo trì giọng điệu bình tĩnh.
"Thật sao?"
Sơ Tranh tức giận: "Ta lừa chàng có chỗ tốt gì?"
"..."
Linh Tích vẫn không yên lòng.
Nhưng hắn là ma pháp sư hệ ánh sáng, lúc này đối mặt với Sơ Tranh thì không dùng được.
Hắn giống như nghĩ đến cái gì đó.
Sơ Tranh nhìn thấy ấn ký nơi mi tâm hắn bắt đầu nhạt đi, sự thánh khiết quanh thân dần dần bị lệ khí thay thế.
Sơ Tranh đột nhiên nắm chặt tay hắn: "Linh Tích, chàng đi lên."
Linh Tích hơi há miệng ra, lệ khí trên thân và khí tức thánh khiết giao thoa, hắn lẩm bẩm một tiếng: "Tiểu Tranh, ta có thể..."
Ma pháp hệ ánh sáng không thể chữa khỏi cho cô.
Nhưng ma pháp hệ ám thì có thể.
"Không cần, chàng đi lên là được." Sơ Tranh chuyển vào bên trong một chút, giọng điệu đã có chút hung dữ: "Nghe lời ta." Ta thật sự không muốn đánh chàng.
Lệ khí trên thân Linh Tích dần dần thối lui.
Khôi phục lại một tế ti đại nhân thánh khiết như thần minh kia.
Linh Tích có chút tay chân vụng về bò lên giường, nhu thuận nằm xuống, ôm cô vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, là lỗi của ta." Linh Tích thấp giọng nói xin lỗi, tràn đầy áy náy, đáy lòng rất là khó chịu.
Bản thân Đài Tế Tự kia chính là một cái trận pháp, một khi khởi động, hắn sẽ bị trận pháp kiềm chế.
Cho dù hắn muốn dừng, thì trận pháp cũng sẽ tự hành vận chuyển.
"Đừng nói chuyện, ta muốn ngủ một lát." Cánh tay khoác bên hông hắn của Sơ Tranh, hơi dùng sức.
"Được, ta không nói, nàng ngủ đi."
...
"Tế ti đại nhân còn chưa đi ra sao?"
Người Thần Điện đi tới đi lui ở ngoài điện.
Bên ngoài phát sinh chuyện lớn như vậy, đều đang chờ đại nhân quyết định, nhưng từ khi tế ti đại nhân vào trong điện, thì không thấy đi ra nữa, bọn họ cũng không dám xông vào.
"Thử gõ cửa một chút xem?"
Có người đề nghị.
"Thử một chút đi..."
Một người trong đó đi qua chuẩn bị gõ cửa, nhưng mà cánh tay còn chưa rơi xuống, thì cửa đã tự động mở ra.
Mấy người đối mặt vài lần, cúi đầu tiến vào điện.
Lụa mỏng trên giường rũ xuống, bọn họ chỉ mơ hồ trông thấy thân ảnh bên trong.
Tế ti đại nhân bị thương rồi?
Giọng nói của Linh Tích chậm rãi vang lên: "Chuyện bên ngoài, giao cho mấy vị trưởng lão xử lý."
"Đại nhân, việc này liên quan đến ám ma pháp sư, mấy vị trưởng lão cũng chờ ngài quyết định..."
Linh Tích cũng không muốn nói chuyện nhiều: "Bọn họ tự xử lý, đi xuống đi."
Rời khỏi điện, mấy người đứng ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau có người đánh vỡ trầm mặc: "Đi thôi, đi bẩm báo với các trưởng lão trước."
...
Cuối cùng Linh Tích đã hoàn thành Tế Tự, Khải Thiên Tế Tự không bị phá hư.
Nhưng phát sinh chuyện lớn như vậy, các thế lực lớn đều phải xuất lực điều tra.
Ám ma pháp sư đột nhiên xuất hiện, mục tiêu lại là tế ti của Thần Điện, chuyện này nhất định phải được coi trọng.
Nhưng mà Linh Tích chỉ hỏi qua việc này, còn toàn bộ giao cho các trưởng lão của Thần Điện xử lý.
Điều này khiến đám người không thể lý giải.
Khi Linh Tích rời khỏi Đài Tế Tự, ánh sáng trên Đài Tế Tự vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, bởi vậy không có nhiều người chú ý tới tình trạng của hắn, dồn dập suy đoán, có phải là hắn bị thương không.
Nhưng Linh Tích không gọi người nào vào, cũng không ai thấy được người, cho nên không ai biết rốt cuộc tình huống là thế nào.
Bọn họ ở bên ngoài sốt ruột cũng vô dụng.
"Trước đó không phải trên Đài Tế Tự còn có một cô nương sao, cô nương kia đâu?" Trưởng lão nào đó trầm mặt: "Nghe nói là nàng chế phục những ám ma pháp sư kia?"
Người phía dưới lắc đầu: "Bẩm trưởng lão, sau đó chúng ta liền không thấy..."
"Được rồi, trước tiên tra rõ ràng chuyện ám ma pháp sư đi."
"Lúc ấy nhiều người như vậy, việc này tra thế nào? Tra từ nơi nào?"
"Mấy người bị bắt kia, không phải là người sao? Bắt đầu tra từ bọn chúng! Ám ma pháp sư nhiều năm như vậy đều không có động tĩnh, đột nhiên xuất hiện, việc này có thể đơn giản sao?"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hai người một trái một phải nhảy lên tế đàn, ám ma pháp cuồn cuộn cuốn về phía Linh Tích.
Mắt thấy ma pháp sắp đụng trúng Linh Tích, thân thể của một người trong đó không có dấu hiệu nào bị đạp bay, hai đạo ma pháp bị cắt đứt, thay đổi phương hướng, rơi vào dưới Đài Tế Tự, nổ ầm một tiếng, ánh sáng của ma pháp chiếu sáng bốn phía.
Một người khác còn chưa kịp phản ứng, mắt cá chân mát lạnh.
Đáy lòng đột nhiên giật mình, cảm giác rợn cả tóc gáy theo bắp chân, cấp tốc chui lên lưng.
Ma pháp trong tay vừa ngưng ra, thì cả người liền bị một cỗ đại lực túm lấy, lôi ra khỏi tế đàn, đập xuống đất.
Trên tế đàn, nữ tử thanh nhã lạnh nhạt liếc nhìn người nằm trên đất: "Động vào người của ta, ai cho các ngươi lá gan đó."
Thẻ người tốt là người mà đám chó điên các ngươi có thể động vào sao?
Ta cũng không nỡ động...
Ừm... Chỉ có ta mới có thể động!
Một mình Sơ Tranh giải quyết xong người xông lên Đài Tế Tự, nhưng Sơ Tranh vừa đạp người cuối cùng xuống dưới đài, thì âm tiết ngâm xướng cuối cùng của Linh Tích cũng rơi xuống.
Trên Đài Tế Tự dâng lên ánh sáng, chọc tan bầu trời, cả tòa thành trì đều được bao phủ trong ánh sáng, sáng như ban ngày.
Lực lượng bàng bạc từ trên Đài Tế Tự phát ra, như sóng nước, khuếch tán ra xung quanh.
Thân thể Sơ Tranh hơi lung lay, huyết khí dâng lên, trong cổ họng trào lên một trận tanh ngọt.
Nguyên tố ám trong cơ thể phun trào, giống như gặp phải kẻ địch, muốn quyết đấu với đối phương.
Linh Tích lợi dụng Đài Tế Tự đem ma pháp hệ ánh sáng phóng đại ra vô hạn, có thể tác động đến toàn bộ Bồng Hoa thành.
Nhưng Sơ Tranh là ám ma pháp sư.
Cô còn đứng ở trên Đài Tế Tự, ma pháp hệ ánh sáng lại không mang theo lực sát thương, Sơ Tranh bị lan đến gần, cũng là chuyện cô hoàn toàn không dự liệu từ trước.
Gặp thẻ người tốt liền không có chuyện tốt!
Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ.
"Tiểu Tranh."
Thân thể Sơ Tranh có chút như nhũn ra, giọng nói khẩn trương của Linh Tích vang lên bên tai, sau đó cả người cô được ôm lấy.
Sơ Tranh chịu đựng huyết khí cuồn cuộn, đè ép thanh âm: "Đi."
Linh Tích không quản sự hỗn loạn phía dưới nữa, cấp tốc mang Sơ Tranh rời khỏi Đài Tế Tự.
Ánh sáng trên Đài Tế Tự dần dần tiêu tán.
Ánh sáng rơi xuống từ trên không, xông vào trong thân thể của mọi người.
Người bình thường chỉ cảm thấy thân thể thoải mái, ốm đau cách xa mình, cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mà ma pháp sư sẽ cảm thấy tu vi tinh tiến, và lực lượng câu thông giữa nguyên tố dường như cũng tăng lên.
"Nhanh bắt những tên ma quỷ đó lại!"
"Trời ạ, bọn họ là ám ma pháp sư."
"Ám ma pháp sư đã lâu lắm rồi không có động tĩnh, sao lần này lại xuất hiện, còn suýt nữa phá hủy Khải Thiên Tế Tự."
"Tế ti đại nhân không sao chứ?"
Đám người nhìn lên trên Đài Tế Tự, nơi đó trống rỗng, làm gì có người nào nữa.
"Vừa rồi cô nương trên Đài Tế Tự là ai?"
"Có chút giống cô nương... Đắc tội với Diệp gia trước đó." Người đắc tội với Diệp gia mà còn có thể yên bình, quả nhiên không phải người bình thường.
"Chính là tên phá gia kia?"
"Vừa rồi nàng đối phó với những ám ma pháp sư kia, vô cùng gọn gàng..."
...
Linh Tích mang theo Sơ Tranh xuất hiện ở Thiên Điện, có lẽ là bởi vì sốt ruột, Linh Tích đụng đến mấy lần, cuối cùng mới đặt được người lên trên giường.
"Tiểu Tranh, nàng cảm thấy thế nào?"
Đáy lòng Sơ Tranh có chút buồn nôn, nhưng nguyên tố ám vừa rồi cuồn cuộn lúc này đã bình ổn lại.
Tuy nhiên khó chịu là điều chắc chắn.
Vừa rồi cô đều muốn thổ huyết.
Tai bay vạ gió!
Cô chính là nhóc đáng thương mà.
Nhưng cho dù là khó chịu đến không được, Sơ Tranh vẫn phải ráng chống đỡ: "Không sao."
Linh Tích tìm tòi theo cánh tay Sơ Tranh, trong lời nói không thể che hết sự lo lắng: "Có thật không? Có đau không, có phải là bị thương rồi không?"
"Không có." Sơ Tranh tận lực bảo trì giọng điệu bình tĩnh.
"Thật sao?"
Sơ Tranh tức giận: "Ta lừa chàng có chỗ tốt gì?"
"..."
Linh Tích vẫn không yên lòng.
Nhưng hắn là ma pháp sư hệ ánh sáng, lúc này đối mặt với Sơ Tranh thì không dùng được.
Hắn giống như nghĩ đến cái gì đó.
Sơ Tranh nhìn thấy ấn ký nơi mi tâm hắn bắt đầu nhạt đi, sự thánh khiết quanh thân dần dần bị lệ khí thay thế.
Sơ Tranh đột nhiên nắm chặt tay hắn: "Linh Tích, chàng đi lên."
Linh Tích hơi há miệng ra, lệ khí trên thân và khí tức thánh khiết giao thoa, hắn lẩm bẩm một tiếng: "Tiểu Tranh, ta có thể..."
Ma pháp hệ ánh sáng không thể chữa khỏi cho cô.
Nhưng ma pháp hệ ám thì có thể.
"Không cần, chàng đi lên là được." Sơ Tranh chuyển vào bên trong một chút, giọng điệu đã có chút hung dữ: "Nghe lời ta." Ta thật sự không muốn đánh chàng.
Lệ khí trên thân Linh Tích dần dần thối lui.
Khôi phục lại một tế ti đại nhân thánh khiết như thần minh kia.
Linh Tích có chút tay chân vụng về bò lên giường, nhu thuận nằm xuống, ôm cô vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, là lỗi của ta." Linh Tích thấp giọng nói xin lỗi, tràn đầy áy náy, đáy lòng rất là khó chịu.
Bản thân Đài Tế Tự kia chính là một cái trận pháp, một khi khởi động, hắn sẽ bị trận pháp kiềm chế.
Cho dù hắn muốn dừng, thì trận pháp cũng sẽ tự hành vận chuyển.
"Đừng nói chuyện, ta muốn ngủ một lát." Cánh tay khoác bên hông hắn của Sơ Tranh, hơi dùng sức.
"Được, ta không nói, nàng ngủ đi."
...
"Tế ti đại nhân còn chưa đi ra sao?"
Người Thần Điện đi tới đi lui ở ngoài điện.
Bên ngoài phát sinh chuyện lớn như vậy, đều đang chờ đại nhân quyết định, nhưng từ khi tế ti đại nhân vào trong điện, thì không thấy đi ra nữa, bọn họ cũng không dám xông vào.
"Thử gõ cửa một chút xem?"
Có người đề nghị.
"Thử một chút đi..."
Một người trong đó đi qua chuẩn bị gõ cửa, nhưng mà cánh tay còn chưa rơi xuống, thì cửa đã tự động mở ra.
Mấy người đối mặt vài lần, cúi đầu tiến vào điện.
Lụa mỏng trên giường rũ xuống, bọn họ chỉ mơ hồ trông thấy thân ảnh bên trong.
Tế ti đại nhân bị thương rồi?
Giọng nói của Linh Tích chậm rãi vang lên: "Chuyện bên ngoài, giao cho mấy vị trưởng lão xử lý."
"Đại nhân, việc này liên quan đến ám ma pháp sư, mấy vị trưởng lão cũng chờ ngài quyết định..."
Linh Tích cũng không muốn nói chuyện nhiều: "Bọn họ tự xử lý, đi xuống đi."
Rời khỏi điện, mấy người đứng ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau có người đánh vỡ trầm mặc: "Đi thôi, đi bẩm báo với các trưởng lão trước."
...
Cuối cùng Linh Tích đã hoàn thành Tế Tự, Khải Thiên Tế Tự không bị phá hư.
Nhưng phát sinh chuyện lớn như vậy, các thế lực lớn đều phải xuất lực điều tra.
Ám ma pháp sư đột nhiên xuất hiện, mục tiêu lại là tế ti của Thần Điện, chuyện này nhất định phải được coi trọng.
Nhưng mà Linh Tích chỉ hỏi qua việc này, còn toàn bộ giao cho các trưởng lão của Thần Điện xử lý.
Điều này khiến đám người không thể lý giải.
Khi Linh Tích rời khỏi Đài Tế Tự, ánh sáng trên Đài Tế Tự vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, bởi vậy không có nhiều người chú ý tới tình trạng của hắn, dồn dập suy đoán, có phải là hắn bị thương không.
Nhưng Linh Tích không gọi người nào vào, cũng không ai thấy được người, cho nên không ai biết rốt cuộc tình huống là thế nào.
Bọn họ ở bên ngoài sốt ruột cũng vô dụng.
"Trước đó không phải trên Đài Tế Tự còn có một cô nương sao, cô nương kia đâu?" Trưởng lão nào đó trầm mặt: "Nghe nói là nàng chế phục những ám ma pháp sư kia?"
Người phía dưới lắc đầu: "Bẩm trưởng lão, sau đó chúng ta liền không thấy..."
"Được rồi, trước tiên tra rõ ràng chuyện ám ma pháp sư đi."
"Lúc ấy nhiều người như vậy, việc này tra thế nào? Tra từ nơi nào?"
"Mấy người bị bắt kia, không phải là người sao? Bắt đầu tra từ bọn chúng! Ám ma pháp sư nhiều năm như vậy đều không có động tĩnh, đột nhiên xuất hiện, việc này có thể đơn giản sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.