Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 1338: Thiên kim thật giả (43)

Mặc Linh

01/10/2019

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

"Tôi vui lòng."

Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên, nghe không ra hỉ nộ.

Nguyên chủ chính là bị nhằm vào như thế, cô bây giờ chỉ là trả lại mà thôi.

Đường Tiểu Tình: "..."

Được thôi, cô có tiền.

Sơ Tranh kéo Thư Tuyển: "Đi."

"Đợi chút." Thư Tuyển nói: "Lát nữa Bùi Loan sẽ tới."

Thư Tuyển vừa dứt lời dưới, Bùi thiếu liền xuất hiện ở cách đó không xa, đi qua phía bọn họ.

Bùi Loan nhìn thấy Đường Tiểu Tình, chào hỏi cô ta: "Em gái Tiểu Tình cũng ở đây à."

Bùi thiếu quen biết Đường Tiểu Tình, quan hệ cũng coi như không tệ.

Đường Tiểu Tình nhíu mày: "Tại sao anh lại ở đây?"

"Bạn anh." Bùi thiếu ra hiệu Thư Tuyển.

"Anh ta là bạn anh à?" Đường Tiểu Tình vốn định đi, nghe xong lời này lại ngồi bất động.

"Ừ." Bùi thiếu chào hỏi Thư Tuyển, sau đó là Sơ Tranh, anh ta đi đến bên cạnh Thư Tuyển ngồi xuống.

Thư Tuyển cùng Bùi thiếu nói mấy câu, thanh âm rất thấp, lại có tiếng nhạc, Sơ Tranh cũng không nghe rõ bọn họ nói gì.

Nhưng Bùi thiếu tới, thì cũng không tản ra nhanh như vậy.

Đường Tiểu Tình kéo Bùi thiếu qua: "Sao em không biết Bùi ca ca có bạn đẹp như thế nhỉ?"

"Ôi, em bình thường chút đi." Nụ cười của Bùi thiếu cũng cứng lại: "Em gọi anh là Bùi ca ca, luôn không có chuyện tốt."

Đường Tiểu Tình ngoài cười nhưng trong không cười: "Bùi ca ca, anh nghĩ như vậy là không đúng."

"Nói đi, chuyện gì."

"Anh có còn người bạn nào đẹp như thế nữa không?" Đường Tiểu Tình cũng không vòng vo.

Bùi thiếu nhìn về phía Thư Tuyển bên kia một chút...

Bạn như vậy chỉ có một người là anh ta đã chịu đủ, có còn không?

"Không phải em coi trọng hắn chứ?"

"Có chủ em không hứng thú." Đường Tiểu Tình nói: "Anh có còn người khác không?"

Bùi thiếu cười nhẹ một tiếng: "Em Tiểu Tình à, em xem anh như bà mai sao?"

Đường Tiểu Tình: "Anh có còn không?"

Bùi thiếu chỉ chỉ mình: "Anh này."

"..."

Đường Tiểu Tình trợn mắt trừng một cái, đứng dậy cáo từ với Sơ Tranh.

Bùi thiếu ngồi trở lại, có chút phiền muộn: "Tuyển à, cậu cảm thấy tôi có đẹp trai không?"

Thư Tuyển không rõ ràng lắm: "Hả?"

"Có đẹp trai không?" Bùi thiếu xoay mặt qua trái phải.

Thư Tuyển vẫn chưa trả lời, thì đã bị Sơ Tranh một tay kéo qua, cảnh giác nhìn Bùi thiếu.

Thế nào!

Còn muốn yêu đương cấm kị gì đó với thẻ người tốt của ta à!

Đây là của ta!

Thư Tuyển nhìn tư thế bảo vệ đồ ăn này của Sơ Tranh, có chút dở khóc dở cười.

-

Chờ Sơ Tranh và Thư Tuyển từ biệt Bùi thiếu, thời gian đã qua rạng sáng.

Thư Tuyển lái xe tới, nhưng trước đó từng uống rượu với Bùi thiếu, Sơ Tranh muốn lái."Em có bằng lái không?" Thư Tuyển ngăn cản cô.

"Có." Sơ Tranh lấy một tấm bằng lái ra.

Thư Tuyển nghẹn một hơi: "... Em thi lúc nào?"

"Mấy ngày trước."

Thư Tuyển: "..."

Sao hắn không biết Sơ Tranh từng đi thi bằng lái?

Cô lấy đâu ra thời gian?

Sơ Tranh nhét Thư Tuyển lên xe, vừa chuẩn bị lên xe, một người phụ nữ đi từ bên trong ra, lập tức ghé vào cửa xe.

Mấy đại hán vạm vỡ đằng sau xông lại, kéo người phụ nữ sang bên cạnh.

"Thả tôi ra! Cứu mạng!!"

Người phụ nữ giãy dụa hét lên.

"Mau dẫn đi!"

"Cứu mạng, cứu mạng, tôi không biết bọn họ, cứu tôi!" Người phụ nữ bị kéo đi, khi đi ngang qua Sơ Tranh, đột nhiên kéo quần áo cô lại: "Cứu mạng, mau cứu tôi!!"

Sơ Tranh muốn rút quần áo ra, nhưng người phụ nữ kéo cực kỳ chặt.

Đại hán vạm vỡ túm lấy người phụ nữ dồn dập quay đầu nhìn cô, hung thần ác sát.

"..."

Làm ta sợ muốn chết!

Mau buông ta ra!!

Người phụ nữ giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, hai tay đều túm lấy quần áo Sơ Tranh, mặt mũi tràn đầy khẩn cầu.

Thư Tuyển chuẩn bị bước từ trên xe xuống, Sơ Tranh một tay đè cửa xe lại, thuận tay khóa cửa xe.

Cô bóp cổ tay, dưới đáy lòng mặc niệm mấy lần làm người tốt.

Có người cầu cứu phải rút đao tương trợ không tiếc mạng sống.

Cố lên!

Ta có thể!

-

Ánh sáng đỏ lam giao nhau chiếu sáng vùng đất này, Sơ Tranh đang ngồi trong cục lấy lời khai.

"Người này là cô đánh?"

"... Xem như thế đi."

"Vì sao lại đánh bọn họ?"

"Có một người phụ nữ bị bọn họ bắt lấy, tôi cứu người."

"Người đâu?"

"..."

Ta cũng muốn hỏi, người đâu!

Cô đánh người xong vừa nghiêng đầu, người phụ nữ kia đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Quá đáng!

Tín nhiệm cơ bản giữa người và người đâu!

Tức giận!

Sơ Tranh giày vò nửa ngày mới được thả đi, đợi cô trầm mặt cùng Thư Tuyển về đến nhà, Sơ Tranh mới thu được nhắc nhở của Vương Giả.



【 Chúc mừng lấy được một tấm thẻ cảm ơn. 】

"..."

Đi.

Tha thứ cho cô ta vậy.-

"Bạn nhỏ, em tắm chưa? Lại nằm sấp trên giường thế rồi? Anh đã nói với em mấy lần rồi, không cho phép nằm sấp xem điện thoại."

"Anh rất phiền."

"Bây giờ lại chê anh phiền?"

Sơ Tranh không nói.

Thư Tuyển đi qua ôm cô: "Tắm rửa đi."

"Anh giúp em."

"Anh..." Thư Tuyển bị sặc nước bọt đến ho khan không ngừng: "Đừng quậy, mau đi tắm đi."

Hắn nhét Sơ Tranh vào phòng tắm, lại lấy váy ngủ đến cho cô.

Sơ Tranh tắm rửa xong ra, Thư Tuyển nửa tựa ở bên giường, trên đùi đặt một máy vi tính, không nhanh không chậm gõ bàn phím.

Sơ Tranh giẫm lên giường tiến vào bên trong, bên cạnh Thư Tuyển lập tức nhiều thêm một mùi thơm.

Sơ Tranh dán qua, ôm lấy vòng eo gầy nhưng có lực của hắn, ánh mắt rơi trên màn hình máy vi tính.

Thư Tuyển đang tán gẫu, nội dung không có dinh dưỡng gì, Sơ Tranh nhìn một chút liền thu tầm mắt lại.

Thư Tuyển đóng khung chat lại, khép máy tính lại, quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Hôm nay vì sao em lại khóa cửa xe?"

"Sợ anh ra." Sơ Tranh mặt thành thật.

"Đối phương nhiều người như thế, em như vậy rất nguy hiểm."

"Em có thể đánh."

"..."

Thư Tuyển nằm xuống, ôm Sơ Tranh vào lòng.

"Em..." Thư Tuyển cảm thấy có chút gì đó là lạ, chần chờ hỏi: "Em bên trong không mặc?"

"Anh không lấy cho em." Sơ Tranh không để tâm: "Dù sao mặc cũng không thoải mái, không mặc."

Thư Tuyển nghĩ đến bản thân chỉ cầm váy ngủ cho cô...

Thư Tuyển lập tức ngừng suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, đè ép đôi tay làm loạn của Sơ Tranh: "Đi ngủ, sáng mai em còn có tiết."

"Ồ."

-

Hôm sau.

Sơ Tranh ngồi từ trên giường dậy, vừa đứng lên liền phát hiện trên giường đơn có vết máu.

Máu...

Máu!!?!

Biểu cảm của Sơ Tranh trống không trong vài giây.

"Thư Tuyển!"

Thư Tuyển đeo tạp dề, đi từ bên ngoài vào: "Sao thế?"

"Đêm qua có phải anh thừa dịp em ngủ thiếp đi, mà làm gì em không?" Nhưng ngẫm lại lại thấy không đúng, nếu như hắn làm gì, mình nhất định có thể biết, trừ phi hắn hạ thuốc mình!!

Trên mặt Thư Tuyển hiện lên một chút bối rối: "Anh... Không có."

"Không có?" Không có anh bối rối cái gì?!

"..." Thư Tuyển ngập ngừng một tiếng, đi đến bên giường, thấp giọng nói bên tai cô một câu.

Sơ Tranh ngờ vực: "Chỉ như vậy?"

"... Bằng không thì sao?" Biểu cảm của Thư Tuyển mang theo vẻ quẫn bách.

Hắn cũng là một người đàn ông huyết khí phương cương, trong ngực ôm một cô gái mềm mại, hắn có phản ứng mới bình thường.

Sơ Tranh vén chăn lên, chỉ vào vết máu trên ga trải giường: "Anh không có..."

Thư Tuyển nhìn chằm chằm vết máu này, gần nửa ngày sau mới nói: "Bạn nhỏ, em... Cái kia tới?"

Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn ra phía sau mông, trên váy ngủ xác thực dính một chút vết tích.

Thư Tuyển tiến lên ôm cô vào phòng vệ sinh: "Anh còn chưa cầm thú như vậy, thừa dịp em ngủ mà làm gì em."

Chương 1338: Thiên kim thật giả (44)Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Em không ngại."

Thư Tuyển tức giận buông cô xuống: "Trong túi sách có mang theo cái đó không?"

"Không."

"Anh đi mua cho em, em tắm trước đi."

Thư Tuyển cấp tốc đóng cửa lại rời đi.

Thư Tuyển đi xuống lầu mua đồ, trong cửa hàng có mấy loại.

Nhưng Thư Tuyển nghĩ đến loại tư thế một cây bút là hơn mười ngàn kia của Sơ Tranh, chắc không phải dùng những thứ này.

Hắn cũng xem không hiểu, lại không dám nhìn kỹ, chỉ tùy tiện lấy một gói ứng phó nhu cầu trước mắt.

Chủ cửa hàng tính tiền tò mò nhìn Thư Tuyển.

Không có cách nào, tướng mạo của Thư Tuyển thật sự rất khó để làm người ta không chú ý.

"Mua cho bạn gái à?"

"Vâng." Thư Tuyển quét mã trả tiền.

Chủ cửa hàng cười ha hả lấy cái túi đen cho hắn đựng, cảm thán nói: "Đàn ông bây giờ đúng là rất yêu thương bạn gái."

Thư Tuyển không lên tiếng, mau chóng rời khỏi cửa hàng.

Chờ đi ra một khoảng cách, Thư Tuyển mới thở phào.

Một người đàn ông như hắn đi mua thứ này, áp lực tâm lý rất lớn.

Thư Tuyển về đến nhà, gõ cửa đưa vào cho Sơ Tranh: "Em thay tạm trước đi."

Sơ Tranh thay xong ra, cô lật tìm trong tủ quần áo ra một bộ quần áo của Thư Tuyển để thay.

Áo hơi dài, vừa vặn che lại đùi.

Hai cái đùi trắng nõn thon dài.

Ánh mắt Thư Tuyển liếc qua nhìn thấy, con ngươi khẽ híp lại.

Thư Tuyển còn chưa nhìn được toàn bộ, Sơ Tranh đã lật ra một cái quần cộc mặc lên.

Thư Tuyển: "..."

Thư Tuyển nhìn cô mặc quần áo của mình, quần áo rộng thùng thình, làm cho cô nhìn qua giống như đứa trẻ nhỏ trộm quần áo của người lớn mặc.

Thư Tuyển bật cười, ôm ga giường đi giặt, đi đến bên người Sơ Tranh, nhẹ nhàng nhéo vành tai cô một cái: "Bạn nhỏ."

Sơ Tranh: "..."

Bạn nhỏ ông nội anh!

Sơ Tranh dùng một tay đẩy hắn ra, rời phòng đi đến phòng khách.

Thư Tuyển cười nhẹ một tiếng, thuận tay cầm cả váy ngủ cô ném trên ghế vào.

Thư Tuyển dọn dẹp sạch sẽ nơi có vết máu trước, sau đó mới bỏ vào trong máy giặt.

Hắn thu thập xong ra, thấy Sơ Tranh ngồi ở trên ghế sofa, lên tiếng hỏi cô: "Có đau bụng không?"

Sơ Tranh hỏi lại: "Tại sao lại đau bụng?"



Thư Tuyển: "Không phải con gái mấy ngày này đều đau bụng sao?"

Sơ Tranh: "Em không đau."

Thư Tuyển: "..."

Mặc dù Sơ Tranh nói không đau, Thư Tuyển vẫn dựa theo trên mạng nói, nấu trà gừng đường đỏ cho cô.

Thư Tuyển nhìn Sơ Tranh uống xong, nhìn thời gian: "Không đi học?"

"Thấy máu không nên ra ngoài." Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Xin nghỉ."

Thư Tuyển: "..."

-

Khi Sơ Tranh học học kỳ đầu của lớp 12, nghe nói phía cảnh sát diệt đi một mạng lưới ngầm rất lớn.

Cô không cẩn thận phân tích qua, nhưng trước đó nhìn thấy một chút nội dung, ám võng kia rõ ràng chính là cái lần trước bán đi.

Không biết vì sao đột nhiên lại bạo lộ ra, bị một mẻ hốt gọn.

Chuyện này phát sinh không bao lâu, Sơ Tranh lần nữa trông thấy Điền Chí.

Điền Chí đến tìm Thư Tuyển, nhưng Thư Tuyển không muốn gặp hắn ta, bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Sơ Tranh xách túi sách xuất hiện, Điền Chí hơi sững sờ, nghĩ đến Sơ Tranh và Thư Tuyển cùng ra cùng vào, quan hệ khác thường, lập tức gọi cô lại.

"Nhan tiểu thư."

Sơ Tranh dò xét hắn ta một chút: "Anh làm gì?"

"À, tôi tới cảm ơn Thư Tuyển." Điền Chí nói: "Thuận tiện đưa cho hắn ít đồ."

Cảm ơn thẻ người tốt?

Trước đó hận không thể bắt người ta lại, bây giờ cảm ơn cái gì?

"Cái này, phiền Nhan tiểu thư chuyển giao lại giùm tôi." Điền Chí đưa một cái hộp cho Sơ Tranh.

Điền Chí giao đồ cho Sơ Tranh xong liền rời đi.

Sơ Tranh quan sát hộp vài lần, không mở ra, sau khi đi vào liền đặt ở trước mặt Thư Tuyển.

"Điền Chí đưa cho anh."

"Em gặp hắn?"

"Ừ." Sơ Tranh ngừng một chút: "Hắn nói đến cảm ơn anh, cảm ơn anh cái gì?"

"Anh động tay động chân trên ám võng." Thư Tuyển không giấu diếm Sơ Tranh.

Hắn vốn định lợi dụng ám võng, dẫn người sau lưng kia ra, cuối cùng một mẻ hốt gọn.

Nhưng làm thế sẽ gặp nguy hiểm, hắn có thể sẽ chết.

Kết quả kế hoạch vừa áp dụng một nửa, Sơ Tranh đã một bước đúng chỗ.

Ám vọng từng bị hắn giở trò, xảy ra chuyện là sớm muộn, bây giờ bị tận diệt cũng tốt.

Sơ Tranh vỗ bả vai Thư Tuyển, ngồi xuống một bên khác, Thư Tuyển nhìn chằm chằm cái hộp kia, hồi lâu cũng không mở ra.

"Anh không mở ra xem?"

"Không được." Đây cũng là di vật của cha hắn... Thư Tuyển cất cái hộp kia đi: "Buổi tối muốn ăn gì?"

Sơ Tranh thốt ra: "Anh."

Thư Tuyển: "..."

Hắn phải có định lực lớn đến bao nhiêu, mới có thể thanh tâm quả dục đến bây giờ chứ.

"Học tập cho giỏi, làm bài tập."

"Anh cũng là bài tập của em."

Sơ Tranh nói thầm rất nhỏ giọng, Thư Tuyển không nghe rõ: "Em nói cái gì?"

Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ, chững chạc đàng hoàng: "Làm bài tập."

Thư Tuyển ngờ vực nhìn cô: "Nghiêm túc làm đi, anh đi nấu bữa tối cho em."

Sơ Tranh cầm bút nhất bút nhất hoạ viết, thuận miệng đáp lời.-

Sơ Tranh mở một cửa hàng cho cha Nhan mẹ Nhan, không tính là lớn, nhưng có thể để bọn họ không lo cơm áo, cũng không cần mệt nhọc như vậy nữa.

Lúc đầu cha Nhan mẹ Nhan không quá thích ứng.

Nhưng Sơ Tranh ở trong tiệm giám sát một thời gian, hai người cũng chỉ có thể chậm rãi thích ứng.

"Tiểu Thư."

Thư Tuyển bị cha Nhan gọi lại.

"Chú." Thư Tuyển từ bên ngoài tiến vào, lấy mũ xuống: "Có chuyện gì không?"

Cha Nhan: "Cháu đến trường học của Sơ Tranh sao?"

"Dạ, đi đón cô ấy tan học."

"Hôm nay con bé họp phụ huynh..." Mặt mũi cha Nhan tràn đầy do dự: "Chúng ta đi, sợ làm mất mặt con bé, cháu đi thay chúng ta được không."

"Chú, như thế không thích hợp..."

Làm gì có chuyện bạn trai đi họp phụ huynh?

Hơn nữa hắn cảm thấy Sơ Tranh cũng không chê bọn họ.

Cho dù thái độ cô lãnh đạm, nhưng không hề nhìn ra bất cứ ý tứ ghét bỏ nào.

Cha Nhan kiên trì bảo Thư Tuyển đi, Thư Tuyển từ chối không được, chỉ có thể sau khi rời đi gọi điện thoại cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh nghe xong cúp máy, chưa tới vài phút lại gọi về: "Anh tới đi."

Thư Tuyển: "..."

"Anh nói thế nào đây?"

"Bạn trai." Không nói cái này, thì còn muốn làm cha ta hay sao?

Khóe miệng Thư Tuyển co giật: "... Em nghĩ gì thế!"

"Bọn họ đều biết anh là bạn trai em." Sơ Tranh nói: "Nếu không thì anh muốn nói thế nào?"

"..."

Hắn có thể thuê người đi không?

Thư Tuyển nhắm mắt nhắm mũi đi, trong một dải người trung niên, chỉ có một người trẻ tuổi như hắn, dáng dấp còn đặc biệt đẹp, các phụ huynh cũng không khỏi tò mò.

Phụ huynh bàn sát vách nhìn tên trên bàn một chút, tò mò hỏi: "Cậu là gì của bạn học Nhan Sơ Tranh vậy?"

"... Anh trai." Thư Tuyển cũng không dám nói là bạn trai.

"Ôi, không tệ không tệ, cậu có bạn gái chưa?" Tư thế kia giống như nếu hắn nói chưa có, thì sẽ giới thiệu bạn gái ngay tại chỗ cho hắn vậy.

"Có rồi."

Chủ nhiệm lớp đến giải cứu Thư Tuyển.

Họp phụ huynh lần này, chủ yếu là liên quan tới chuyện thi đại học.

Họp phụ huynh vất vả lắm mới kết thúc, Thư Tuyển mau chóng rời đi, kết quả chủ nhiệm lớp gọi hắn lại.

"Cậu là bạn trai của bạn học Nhan Sơ Tranh à?"

Thư Tuyển tê cả da đầu: "Phải."

Sao ngay cả chủ nhiệm lớp cũng biết?

Nhưng mà chủ nhiệm lớp cũng không phải muốn gây chuyện với hắn, ngược lại nói về vấn đề của Sơ Tranh: "Thành tích của em ấy rất ổn định, chỉ là làm rất chậm..."

Thư Tuyển biết Sơ Tranh viết chữ chậm, nhưng cô viết rất đẹp.

"Lúc thi tốt nghiệp trung học nếu em ấy cứ như thế, thì sẽ mất rất nhiều điểm." Chủ nhiệm lớp nói liên miên lải nhải: "Tôi từng nói với em ấy mấy lần, nhưng em ấy giống như không hề để bụng, cậu là bạn trai, cậu có thể khuyên bảo em ấy một chút được không."

"Được..." Hắn nói cũng vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook