Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 2646: Tiên vốn vô lương (2)

Mặc Linh

30/06/2021

Edit: bé Meo - @Nganxinhmabikhung

Beta: Sa Nhi

===============

Cự Long thổi phồng mình là Thần thú.

Nhưng Sơ Tranh không tin lắm.

Nào có thần thú lớn lên như này!!

Chẳng qua Sơ Tranh không nhìn những bộ phận khác trên người nó, nhất thời cũng không phân biệt được nó có phải Thần thú hay không.

"Ngươi biết đánh nhau không?"

Con ngươi Sơ Tranh liếc hai vòng trên người nó.

"... Chắc là... có?" Cự Long bỗng thấy nghi ngờ khả năng đánh nhau của mình.

Nó mới oánh mấy hiệp với tiểu nha đầu này mà đã sắp đi đời nhà ma kia kìa.

Nhân loại hiện tại hung tàn thế sao?

Sơ Tranh cảm giác mình hành động không tiện lắm, cho nên rất cần tìm một thứ thay cho đi bộ.

"Tìm cho ta một chỗ an toàn."

"Được."

Nhặt về một cái mạng, Cự Long cũng không quan tâm mặt mũi còn không, cẩu mệnh quan trọng hơn.

-

Vết thương trên người nguyên chủ khá nghiêm trọng, Sơ Tranh bèn tìm địa phương dưỡng thương.

Cũng thuận tiện ôn lại bối cảnh nơi này.

Đây là một thế giới tu chân, Vạn Cực Tông, Vô Lượng tông và Lăng Tiêu tông cùng xưng là Tam đại Tông môn.

Ngoài ra, còn có các tiểu môn tiểu phái.

Hiện tại yêu ma gây hại khắp nhân gian, các môn phái tu chân đều gánh lấy trách nhiệm trảm yêu trừ ma, bảo hộ bách tính của thế giới.

Lần này bọn họ xuống núi trừ yêu là do nhận được sự ủy thác của thôn dân phụ cận Vạn Cực tông.

Nhưng chẳng ai ngờ con yêu kia lợi hại như vậy.

Sơ Tranh cắn thịt thỏ nướng chín không biết Cự Long chôm từ chỗ nào về, Cự Long đã biến nhỏ, cuộn lại một chỗ, ló đầu nhìn cô.

"Trước đó ngươi có nhìn thấy con yêu làm ta bị thương không?"

"Nhìn thấy."

"Ngươi bắt nó về cho ta." Con nghiệt súc dám hành bà đây thành cái dạng này, nhất định phải bắt về!

"..."

Cự Long nhăn nhó: "Ta đi á?"

Sơ Tranh: "Ngươi không phải Thần thú sao, chút chuyện như vậy cũng không làm được?"

Cự Long: "..."

-

Vạn Cực tông.

Thanh Vân phong.

"Sư muội không sao chứ?"

"Có Tiên tôn ở đây, sẽ không có chuyện gì."

"Thế nhưng..."



Đám thanh niên đệ tử Vô Cực tông đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào cửa.

Bên trong im ắng, không thể nghe được chút động tĩnh nào.

Đám người chờ đến sốt cả ruột.

Không biết đã qua bao lâu, cửa điện từ bên trong mở ra.

"Tiên tôn."

Đám đệ tử lập tức nghênh đón.

"Sư muội không sao chứ?"

Nam nhân ngũ quan tuấn mỹ đứng tại cửa ra vào, thần sắc thanh lãnh, "Không sao."

Đám đệ tử đồng thời thở phào,"Tốt quá rồi, làm ta sợ muốn chết."

"Tiên tôn, chúng con có thể vào xem sư muội không?"

"Để nàng nghỉ ngơi cho hồi phục trước đã." Nam nhân cất giọng lạnh lùng nói: "Các ngươi đã gặp chuyện gì dưới chân núi?"

Mấy đệ tử không dám giấu diếm, một năm một mười bẩm báo cho nam nhân.

"Sơ Tranh đâu?"

Mấy đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Một người trong đám đệ tử bước ra, nói: "Hồi Tiên tôn, Sơ Tranh sư muội nàng... Là nàng hại Thu Ỷ sư muội thành ra thế này, lúc đó chúng con vội vàng cứu Thu Ỷ sư muội, sau khi sực nhớ ra thì đã không thấy Sơ Tranh sư muội đâu nữa."

Nam nhân nhíu mày.

Một đệ tử khác tiếp lời,miêu tả sinh động lại sự việc xảy ra lúc đó.

Nam nhân sa sầm mặt: "Sao các ngươi có thể bỏ lại nàng? Nàng cũng là sư muội của các ngươi."

Đám đệ tử giật mình, vội vàng nói: "Đệ tử quá lo lắng cho Thu Ỷ sư muội, lúc ấy tình huống nguy cấp nên đã không nghĩ nhiều như vậy..."

Nam nhân nhìn bọn họ không giống đang nói dối, vung tay: "Cho người đi tìm."

"Vâng."

Đám đệ tử không dám phản bác, vội vàng dẫn người xuống núi đi tìm.

"Rõ ràng chính là nàng ta hại Thu Ỷ sư muội thành như vậy, bây giờ còn muốn chúng ta đi tìm nàng nữa..."

"Dù sao cũng là sư muội của chúng ta, bỏ mặc nàng như thế... đúng là chúng ta không đúng."

"Lúc ấy đâu có nghĩ nhiều được như thế, con yêu kia khó đối phó như vậy, chúng ta mà không mang Thu Ỷ sư muội đi, giờ tông môn đã phải nhặt xác cho chúng ta rồi."

"Được rồi, bớt tranh cãi, tìm người trước đã."

"Con yêu kia lợi hại thế, còn có thể tìm ra sao?"

"..."

Đám đệ tử không dám khẳng định.

Bọn họ đã đưa theo trưởng lão có thực lực mạnh trong tông đi tìm người.

Thế nhưng khi đến chỗ lần trước thì đã không còn gì nữa.

Không thấy tung tích của con yêu đâu, cũng không thấy thi thể hoặc người sống, người dân gần đó cũng chưa từng thấy cô.

Liên tiếp tìm vài ngày, đều không có bất kỳ kết quả.

Mọi người cuối cùng chỉ có thể trở về.

Tình huống này, chỉ sợ là... lành ít dữ nhiều.

Ai mà biết được lúc bọn họ trở về, lại gặp được Sơ Tranh dưới chân núi.

Cô đang chuẩn bị lên núi, nhìn có vẻ không hề bị tổn thương.



"Sơ Tranh sư muội!!"

Có người la to.

Bước chân người đang lên núi chợt ngừng lại, quay đầu nhìn sang, trong con ngươi là một mảnh lãnh đạm, phản chiếu ảnh ngược của đám người đối diện.

Một tên đệ tử xông lên trước, nổi giận đùng đùng gào: "Ngươi có biết chúng ta tìm ngươi đã bao lâu không? Ngươi thì giỏi lắm, còn thảnh thơi xuất hiện ở đây!"

"Không biết." Sơ Tranh từ tốn nói.

"..."

"Ta yên ổn trở về, ngươi không vui sao?" Sơ Tranh liếc hắn một cái, "Hay ngươi muốn ta chết?"

Con ngươi đệ tử kia hơi co lại, khí thế lập tức yếu ớt, "Ta không có ý đó."

"Vậy ngươi có ý gì?"

"... Ngươi... Chính ngươi hại Thu Ỷ sư muội, hiện tại còn hỏi ta có ý gì, ngươi cứ chờ Tông môn xử phạt ngươi đi!!"

Sơ Tranh: "Ta hại nàng?"

"Chối cái gì mà chối, ngươi còn không định nhận tội?" Tên đệ tử lại gào lên, "Là ngươi đẩy Thu Ỷ sư muội ra, nên nàng mới có thể bị thương."

Sơ Tranh khí định thần nhàn hỏi: "Ngươi nhìn thấy?"

"..."

Thật ra không ai trong đám bọn họ nhìn thấy.

Thế nhưng trong tình huống đó cũng chỉ có một khả năng, bằng không thì tại sao Thu Ỷ sư muội lại đột nhiên bị con yêu kia công kích được.

"Từ khi Thu Ỷ sư muội trở về, ngươi đã đối đầu với nàng khắp nơi, sao ngươi lại ác độc đến thế!"

Sơ Tranh lặp lại: "Ta hỏi, ngươi tận mắt nhìn thấy ta đẩy nàng?"

"..."

Bọn họ mặc dù cảm thấy là do Sơ Tranh làm, nhưng bọn họ thật sự không tận mắt nhìn thấy, mà người trong cuộc người ta cũng chưa nói gì.

Sơ Tranh: "Các ngươi đều không tận mắt nhìn thấy thì đừng có tùy tiện nói bậy, bằng không thì là các ngươi đang vu khống."

"..."

Sơ Tranh không muốn nói nhảm với đám này nữa, quay người đi lên núi.

Đám đệ tử quay mặt nhìn nhau, sao có cảm giác Sơ Tranh có gì... là lạ?

Trước kia nàng đâu như thế này.

Rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì trong mấy ngày ở bên ngoài?

"Nhanh đi bẩm báo cho Tiên tôn."

-

Đám người kia chạy nhanh hơn cô, khi cô trở lại Thanh Vân phong đã có khá nhiều người chờ ở đó, giống như muốn thẩm vấn cô.

Đứng ở ngoài cùng là một nam nhân dung mạo tuấn mỹ, cả người tản ra khí thế thần thánh không thể xâm phạm.

Đây chính là sư phụ nguyên chủ và Thu Ỷ —— Minh Thương.

Nguyên chủ có thể bái hắn làm thầy, cũng là bởi vì nàng giống Thu Ỷ.

Trước khi Minh Thương thu nhận nàng, cũng chỉ có một người đồ đệ là Thu Ỷ.

Thực lực của Minh Thương rất mạnh, dù chỉ là chủ một Phong, nhưng thân phận hắn rất cao, đến Tông chủ gặp hắn còn phải gọi một tiếng Tiểu sư thúc.

"Sơ Tranh, còn không mau qua đây." Trưởng lão đứng bên cạnh Minh Thương quát một tiếng.

Sơ Tranh thong thả đi qua, thần sắc bình tĩnh như trước mặt cô chỉ là một đám đầu gỗ, mà không phải trưởng bối đến hưng sư vấn tội.

===============

30.06.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook