Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 2650: Tiên Vốn Vô Lương (6)
Mặc Linh
30/06/2021
Edit: Assy
Beta: Sa Nhi
===========
"Ta nói sai câu nào à?"
Sơ Tranh không chút yếu thế đối đầu với ánh mắt Minh Thương.
"Ban đầu ta bị mang về tông môn, chẳng lẽ không phải bởi vì ta và nàng ta có mấy phần giống nhau à?"
"Ngươi nhận ta làm đồ đệ không phải cũng là nể mặt nàng ta chắc?"
"Tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, còn có gì không thể nói chứ?"
Nữ tử nói không nhanh, từng chữ từng chữ đều rất khí phách, phá tan lớp giấy cửa sổ mỏng manh trong trong lòng bọn họ.
Mắt Minh Thương hơi nheo lại, hiển nhiên là bị Sơ Tranh nói trúng rồi.
Sao hắn lại nhận một đồ đệ có tư chất bình thường như thế chứ.
Hết thảy...
Đều là vì tướng mạo của nàng.
Nhưng không biết vì sao, lúc này Minh Thương cảm thấy nàng đã không hề giống Thu Ỷ...
Không biết từ khi nào, lạnh lẽo trên gương mặt nàng đã dày đặc đến thế.
Giống như có sông băng núi tuyết trong mắt Sơ Tranh.
"Sư muội, muội đừng như vậy." Thu Ỷ ôn nhu nói chuyện "Muội chính là muội, trong lòng mọi người muội mãi mãi cũng là sư muội, muội không phải vật thay thế ta."
Sơ Tranh lạnh lùng độp lại: "Dĩ nhiên ta không phải."
Thu Ỷ: "..."
Thế này thì nàng ta nói tiếp kiểu gì nữa?
Minh Thương che giấu vẻ mất tự nhiên, nói: "Chuyện này đợi Vô Lượng tông thi đấu xong thì bàn lại, coi như ngươi muốn rời khỏi tông môn, thì cũng phải dựa theo quy củ."
Sơ Tranh nhìn Thu Ỷ một chút, không phản đối quyết định này.
Thu Ỷ cắn môi, thấp giọng nói chuyện với Minh Thương.
Cũng không biết nói gì, Minh Thương đưa tay xoa đầu nàng, trấn an: "Không phải lỗi của ngươi."
Sơ Tranh lười nhìn tiếp, đi mấy bước qua bên cạnh.
Đám đệ tử còn lại đều bị Sơ Tranh dọa sợ, lúc này đều cách xa cô ra.
"Nhưng ta vẫn muốn biết, vừa rồi nàng ta đứng trên không trung thế nào..."
"..."
Vấn đề này ai dám tới hỏi chứ?
-
Phi thuyền đã bị lũ yêu phá hủy, tuy Minh Thương có linh khí khác, nhưng không đủ để mang nhiều người như vậy.
Cho nên bọn họ truyền tin về tông môn, phái người đưa linh khí mới tới.
Minh Thương thuận tiện đi điều tra tình hình của những con yêu kia.
Phần lớn đệ tử ở lại tại chỗ.
Sơ Tranh thừa dịp bọn họ không chú ý, rời đi trong chốc lát, lúc trở về trong tay có thêm một con rắn dài khoảng nửa thước, trên thân xanh xanh tím tím.
Mọi người nhìn kỹ một chút, cảm thấy hẳn nó là rắn.
Nhưng dường như đã chết...
Ban đầu Cự Long chỉ có hai màu xanh đen, nhưng lúc này lại thêm một màu tím phân bố từng mảng trên người nó.
Sơ Tranh: "Chết rồi à?"
Cự Long không có động tĩnh gì.
Sơ Tranh nheo mắt, "Rồng hẳn là rất bổ..."
Cự Long trừng mắt, hít một hơi, sống lại.
"Ta chẳng bổ tí nào!"
Mặt mày Sơ Tranh lãnh đạm dựa vào thân cây, "Mi có thể lớn tiếng thêm một chút."
Cự Long: "..."
"Nói xem chuyện gì vừa xảy ra."
Đang êm đẹp lại bị tập kích!!
Còn là một đám lớn như vậy...
Không nói rõ ràng chuyện này không xong đâu!
Cự Long đảo mắt một vòng, "Không... Không biết."
Cự Long muốn chui vào đám lá khô trên mặt đất, Sơ Tranh lại nhấc chân dẫm lên đuôi nó.
Cự Long: "..."
Rồng nhỏ run lẩy bẩy.
-
Lũ yêu kia đúng là tới vì Cự Long.
Nó cũng không phải Thần thú gì.
Nhưng nó quả thực đã nuốt một con rồng, cho nên trên người không có yêu khí, còn có sừng rồng.
"Mi? Nuốt rồng?" Không phải cô không tin xem thường nó, mà là nó thật sự quá cùi bắp.
Nói linh tinh cũng không phải nói thế đâu.
"Trứng... rồng."
"..."
Quả trứng rồng kia sắp chết, cho nên nó liền nuốt.
Tộc của nó có một năng lực đặc biệt, chính là có thể dựa vào việc nuốt những con yêu thú khác để tăng cường sức mạnh của mình.
Khi nó phát hiện quả trứng rồng này còn rất cao hứng.
Nuốt một quả trứng thần thú, nó sẽ tăng thêm bao nhiêu sức mạnh!
Kết quả sau khi nuốt vào...
Liền thành cái dạng lúc trước.
Yêu không ra yêu, thần không ra thần.
"Vì sao?"
"Ta cũng không biết." Cự Long cũng rất ủy khuất, "Ta chỉ muốn tăng thêm chút sức mạnh thôi, ai biết lại biến thành dạng này."
"Những con yêu kia tấn công mi làm gì?"
"..."
Cái này lại phải nhắc lại năng lực của tộc nó.
Bọn nó có thể dựa vào việc nuốt những con yêu khác để gia tăng sức mạnh.
Nhưng chúng nó cũng có thể bị những con yêu khác dễ dàng cắn nuốt.
Việc cắn nuốt giữa yêu và yêu rất phiền phức, 99,99% yêu cũng không biết, chỉ có một ít đại yêu biết chút bí pháp.
Cắn nuốt này không phải nói tới việc ăn thịt uống máu.
Mà là hoàn toàn chuyển hóa đối phương, biến thành sức mạnh cho bản thân dùng, thậm chí là kế thừa cả năng lực của đối phương.
Nhưng vì năng lực của chính bọn nó đã mở cửa sau cho những con yêu khác.
Nếu con yêu nào nuốt chúng, thì không chỉ có thể gia tăng sức mạnh và yêu nguyên, còn có thể kế thừa cả năng lực hấp thu của chúng.
Ngẫm lại, có năng lực này, chỉ cần không ngừng săn giết yêu có thực lực là có thể ngồi không cũng thăng cấp rồi.
Cái này nhanh hơn nhiều với trăm ngàn năm tu luyện buồn tẻ.
Sơ Tranh xem như đã hiểu, đây chính là thịt Đường Tăng của yêu giới.
Chính vì vậy mà chủng tộc của nó đã sớm tuyệt diệt.
Nó đã mấy trăm năm không gặp đồng tộc nào, rất có thể nó là con cuối cùng trên thế giới này.
Nó sợ bị yêu ăn, cho nên mới muốn tăng cường thực lực, nuốt quả trứng kia.
Nó rất cẩn thận, trước giờ đều không làm lộ khí tức.
Lần này không biết xảy ra chuyện gì lại bị những con yêu kia túm được.
Nó cũng rất tủi thân mà.
"Nấc..."
Cự Long ủy khuất ợ một cái.
"..." Ngươi thật sự rất tủi thân nhỉ, tủi thân đến ợ một cái.
Lúc Sơ Tranh tìm được nó, nó còn đang ăn uống thả cửa.
Những con yêu kia tuy nhiều, nhưng thực lực lại bình thường.
Cự Long có thể thắng cũng không lạ.
Cứ như vậy một lát, màu tím trên người nó liền nhanh chóng biến mất.
Cự Long lại một lần nữa dài ra.
Màu xanh đen đan xen nối tiếp nhau nhau, những chỗ màu sắc chuyển màu dường như lớn thêm không ít.
Thật giống như sức mạnh của những con yêu thú nó ăn đã bị nó hấp thu.
"Ban đầu mi có màu gì?"
"Màu... trắng."
"..." Sơ Tranh nhấc cái đuôi nó, "Vậy cái màu xanh đen trên người mi làm sao lại xuất hiện?"
"Ta cũng không biết nữa." Cự Long ủy khuất, "Rõ ràng ta rất trắng, chính quả trứng chết tiệt kia đã nhuộm ta thành cái màu này."
Bản thể của Cự Long không phải rắn, nhưng cũng hơi giống rắn.
Bởi vì nuốt trứng rồng, cho nên bây giờ nó nhìn giống hệt rắn.
"Tiên tôn đã về."
Sơ Tranh nhìn qua bên kia, Minh Thương và Thu Ỷ cùng trở về, Thu Ỷ không biết làm sao lại được Minh Thương ôm vào trong ngực.
"Oa, yêu khí thật lợi hại." Cự Long trốn ra sau Sơ Tranh, "Đáng sợ ghê."
Thu Ỷ không biết bị thứ gì làm cho bị thương, lúc này chỉ còn thoi thóp.
Minh Thương đút đan dược cho Thu Ỷ, thế nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì.
"Tiên tôn, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Sư muội không sao chứ?"
"Sư muội bị thứ gì làm bị thương thành dạng này?"
Minh Thương để người ta làm hộ pháp cho hắn, muốn bức những yêu khí kia ra.
Kết quả tất nhiên không hiệu quả, hắn càng sử dụng linh lực bức những yêu khí kia, yêu khí càng chui sâu vào thân thể Thu Ỷ, rất cổ quái.
Minh Thương không dám động tới nàng ta nữa, sợ yêu khí sẽ vào tim.
Ngay khi mọi người thúc thủ vô sách, đột nhiên có đệ tử nghĩ đến cái gì.
"Tiên tôn, con biết một cách, trước tiên có thể làm dịu những yêu khí này lan tràn." Hắn ta còn hơi kích động.
Minh Thương: "Cách gì?"
Beta: Sa Nhi
===========
"Ta nói sai câu nào à?"
Sơ Tranh không chút yếu thế đối đầu với ánh mắt Minh Thương.
"Ban đầu ta bị mang về tông môn, chẳng lẽ không phải bởi vì ta và nàng ta có mấy phần giống nhau à?"
"Ngươi nhận ta làm đồ đệ không phải cũng là nể mặt nàng ta chắc?"
"Tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, còn có gì không thể nói chứ?"
Nữ tử nói không nhanh, từng chữ từng chữ đều rất khí phách, phá tan lớp giấy cửa sổ mỏng manh trong trong lòng bọn họ.
Mắt Minh Thương hơi nheo lại, hiển nhiên là bị Sơ Tranh nói trúng rồi.
Sao hắn lại nhận một đồ đệ có tư chất bình thường như thế chứ.
Hết thảy...
Đều là vì tướng mạo của nàng.
Nhưng không biết vì sao, lúc này Minh Thương cảm thấy nàng đã không hề giống Thu Ỷ...
Không biết từ khi nào, lạnh lẽo trên gương mặt nàng đã dày đặc đến thế.
Giống như có sông băng núi tuyết trong mắt Sơ Tranh.
"Sư muội, muội đừng như vậy." Thu Ỷ ôn nhu nói chuyện "Muội chính là muội, trong lòng mọi người muội mãi mãi cũng là sư muội, muội không phải vật thay thế ta."
Sơ Tranh lạnh lùng độp lại: "Dĩ nhiên ta không phải."
Thu Ỷ: "..."
Thế này thì nàng ta nói tiếp kiểu gì nữa?
Minh Thương che giấu vẻ mất tự nhiên, nói: "Chuyện này đợi Vô Lượng tông thi đấu xong thì bàn lại, coi như ngươi muốn rời khỏi tông môn, thì cũng phải dựa theo quy củ."
Sơ Tranh nhìn Thu Ỷ một chút, không phản đối quyết định này.
Thu Ỷ cắn môi, thấp giọng nói chuyện với Minh Thương.
Cũng không biết nói gì, Minh Thương đưa tay xoa đầu nàng, trấn an: "Không phải lỗi của ngươi."
Sơ Tranh lười nhìn tiếp, đi mấy bước qua bên cạnh.
Đám đệ tử còn lại đều bị Sơ Tranh dọa sợ, lúc này đều cách xa cô ra.
"Nhưng ta vẫn muốn biết, vừa rồi nàng ta đứng trên không trung thế nào..."
"..."
Vấn đề này ai dám tới hỏi chứ?
-
Phi thuyền đã bị lũ yêu phá hủy, tuy Minh Thương có linh khí khác, nhưng không đủ để mang nhiều người như vậy.
Cho nên bọn họ truyền tin về tông môn, phái người đưa linh khí mới tới.
Minh Thương thuận tiện đi điều tra tình hình của những con yêu kia.
Phần lớn đệ tử ở lại tại chỗ.
Sơ Tranh thừa dịp bọn họ không chú ý, rời đi trong chốc lát, lúc trở về trong tay có thêm một con rắn dài khoảng nửa thước, trên thân xanh xanh tím tím.
Mọi người nhìn kỹ một chút, cảm thấy hẳn nó là rắn.
Nhưng dường như đã chết...
Ban đầu Cự Long chỉ có hai màu xanh đen, nhưng lúc này lại thêm một màu tím phân bố từng mảng trên người nó.
Sơ Tranh: "Chết rồi à?"
Cự Long không có động tĩnh gì.
Sơ Tranh nheo mắt, "Rồng hẳn là rất bổ..."
Cự Long trừng mắt, hít một hơi, sống lại.
"Ta chẳng bổ tí nào!"
Mặt mày Sơ Tranh lãnh đạm dựa vào thân cây, "Mi có thể lớn tiếng thêm một chút."
Cự Long: "..."
"Nói xem chuyện gì vừa xảy ra."
Đang êm đẹp lại bị tập kích!!
Còn là một đám lớn như vậy...
Không nói rõ ràng chuyện này không xong đâu!
Cự Long đảo mắt một vòng, "Không... Không biết."
Cự Long muốn chui vào đám lá khô trên mặt đất, Sơ Tranh lại nhấc chân dẫm lên đuôi nó.
Cự Long: "..."
Rồng nhỏ run lẩy bẩy.
-
Lũ yêu kia đúng là tới vì Cự Long.
Nó cũng không phải Thần thú gì.
Nhưng nó quả thực đã nuốt một con rồng, cho nên trên người không có yêu khí, còn có sừng rồng.
"Mi? Nuốt rồng?" Không phải cô không tin xem thường nó, mà là nó thật sự quá cùi bắp.
Nói linh tinh cũng không phải nói thế đâu.
"Trứng... rồng."
"..."
Quả trứng rồng kia sắp chết, cho nên nó liền nuốt.
Tộc của nó có một năng lực đặc biệt, chính là có thể dựa vào việc nuốt những con yêu thú khác để tăng cường sức mạnh của mình.
Khi nó phát hiện quả trứng rồng này còn rất cao hứng.
Nuốt một quả trứng thần thú, nó sẽ tăng thêm bao nhiêu sức mạnh!
Kết quả sau khi nuốt vào...
Liền thành cái dạng lúc trước.
Yêu không ra yêu, thần không ra thần.
"Vì sao?"
"Ta cũng không biết." Cự Long cũng rất ủy khuất, "Ta chỉ muốn tăng thêm chút sức mạnh thôi, ai biết lại biến thành dạng này."
"Những con yêu kia tấn công mi làm gì?"
"..."
Cái này lại phải nhắc lại năng lực của tộc nó.
Bọn nó có thể dựa vào việc nuốt những con yêu khác để gia tăng sức mạnh.
Nhưng chúng nó cũng có thể bị những con yêu khác dễ dàng cắn nuốt.
Việc cắn nuốt giữa yêu và yêu rất phiền phức, 99,99% yêu cũng không biết, chỉ có một ít đại yêu biết chút bí pháp.
Cắn nuốt này không phải nói tới việc ăn thịt uống máu.
Mà là hoàn toàn chuyển hóa đối phương, biến thành sức mạnh cho bản thân dùng, thậm chí là kế thừa cả năng lực của đối phương.
Nhưng vì năng lực của chính bọn nó đã mở cửa sau cho những con yêu khác.
Nếu con yêu nào nuốt chúng, thì không chỉ có thể gia tăng sức mạnh và yêu nguyên, còn có thể kế thừa cả năng lực hấp thu của chúng.
Ngẫm lại, có năng lực này, chỉ cần không ngừng săn giết yêu có thực lực là có thể ngồi không cũng thăng cấp rồi.
Cái này nhanh hơn nhiều với trăm ngàn năm tu luyện buồn tẻ.
Sơ Tranh xem như đã hiểu, đây chính là thịt Đường Tăng của yêu giới.
Chính vì vậy mà chủng tộc của nó đã sớm tuyệt diệt.
Nó đã mấy trăm năm không gặp đồng tộc nào, rất có thể nó là con cuối cùng trên thế giới này.
Nó sợ bị yêu ăn, cho nên mới muốn tăng cường thực lực, nuốt quả trứng kia.
Nó rất cẩn thận, trước giờ đều không làm lộ khí tức.
Lần này không biết xảy ra chuyện gì lại bị những con yêu kia túm được.
Nó cũng rất tủi thân mà.
"Nấc..."
Cự Long ủy khuất ợ một cái.
"..." Ngươi thật sự rất tủi thân nhỉ, tủi thân đến ợ một cái.
Lúc Sơ Tranh tìm được nó, nó còn đang ăn uống thả cửa.
Những con yêu kia tuy nhiều, nhưng thực lực lại bình thường.
Cự Long có thể thắng cũng không lạ.
Cứ như vậy một lát, màu tím trên người nó liền nhanh chóng biến mất.
Cự Long lại một lần nữa dài ra.
Màu xanh đen đan xen nối tiếp nhau nhau, những chỗ màu sắc chuyển màu dường như lớn thêm không ít.
Thật giống như sức mạnh của những con yêu thú nó ăn đã bị nó hấp thu.
"Ban đầu mi có màu gì?"
"Màu... trắng."
"..." Sơ Tranh nhấc cái đuôi nó, "Vậy cái màu xanh đen trên người mi làm sao lại xuất hiện?"
"Ta cũng không biết nữa." Cự Long ủy khuất, "Rõ ràng ta rất trắng, chính quả trứng chết tiệt kia đã nhuộm ta thành cái màu này."
Bản thể của Cự Long không phải rắn, nhưng cũng hơi giống rắn.
Bởi vì nuốt trứng rồng, cho nên bây giờ nó nhìn giống hệt rắn.
"Tiên tôn đã về."
Sơ Tranh nhìn qua bên kia, Minh Thương và Thu Ỷ cùng trở về, Thu Ỷ không biết làm sao lại được Minh Thương ôm vào trong ngực.
"Oa, yêu khí thật lợi hại." Cự Long trốn ra sau Sơ Tranh, "Đáng sợ ghê."
Thu Ỷ không biết bị thứ gì làm cho bị thương, lúc này chỉ còn thoi thóp.
Minh Thương đút đan dược cho Thu Ỷ, thế nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì.
"Tiên tôn, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Sư muội không sao chứ?"
"Sư muội bị thứ gì làm bị thương thành dạng này?"
Minh Thương để người ta làm hộ pháp cho hắn, muốn bức những yêu khí kia ra.
Kết quả tất nhiên không hiệu quả, hắn càng sử dụng linh lực bức những yêu khí kia, yêu khí càng chui sâu vào thân thể Thu Ỷ, rất cổ quái.
Minh Thương không dám động tới nàng ta nữa, sợ yêu khí sẽ vào tim.
Ngay khi mọi người thúc thủ vô sách, đột nhiên có đệ tử nghĩ đến cái gì.
"Tiên tôn, con biết một cách, trước tiên có thể làm dịu những yêu khí này lan tràn." Hắn ta còn hơi kích động.
Minh Thương: "Cách gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.