Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 2614: Tinh Hỏa Liệu Nguyên (10)
Mặc Linh
24/05/2021
Sơ Tranh: "???"
Là cô có hiểu lầm gì với lớp này rồi sao?
"Còn may có hạng chót là Thẩm Liệu." Đỗ Nhược vì bản thân không phải hạng chót mà lấy làm may mắn, "Để tớ tìm xem cậu ở đâu... Hạng 3 á!"
Đỗ Nhược nắm lấy cánh tay Sơ Tranh lắc lắc, kích động cứ như là cô thi được hạng 3 không bằng.
Sơ Tranh cùng một bạn học khác đồng hạng 3.
Dù sao cũng là lần đầu tiên cô tham gia kì thi ở trường này, thật sự còn chưa quen lắm.
Sơ Tranh tiếp tục nhìn lên trên.
Hạng nhất... Tạ Mục?
Người bị bạn học thân thiết gọi là Tiểu bá vương - Tạ thiếu gia?
Sơ Tranh nhìn sang Đỗ Nhược, lại thấy cô bé chẳng hề tỏ vẻ gì khác thường, điều này chứng minh Tạ Mục ngồi chễm chệ trên hạng nhất là chuyện rất bình thường.
Hạng thứ hai là Phương Dực.
Sơ Tranh: "..."
Thật xin lỗi, đã làm phiền.
Học sinh bây giờ đều như thế sao, làm Tiểu bá vương còn cần phải có điều kiện cao như vậy.
"Tớ nói này, lớp chúng ta đúng là Tu La tràng, muốn lên hạng thật khó mà." Trở lại phòng học, Đỗ Nhược liền gục mặt xuống bàn.
Sơ Tranh vừa mới nhìn tổng điểm của Đỗ Nhược, với điểm số đó đặt ở lớp bình thường, hạng nhất hoàn toàn không thành vấn đề.
Sự thật chứng minh, học bá vẫn là học bá.
Nhưng vấn đề, bạn là học bá thì phía trên còn có một đám học thần.
Trong giờ học, các giáo viên bộ môn cũng chỉ là nói vài câu liên quan tới nội dung thi giữa kỳ, cũng không có giảng quá chi tiết mà bắt đầu viết nội dung bài học mới lên bảng.
Sơ Tranh ở cái lớp này cũng không phải là lớp chuyên chọn gì.
Nhưng đám theo học trong này không phú thì quý.
Hiếu chiến và hiếu thắng là đặc tính của thiếu niên, nhưng mà cũng chẳng có ai thiếu tiền và quyền, cho nên cũng chỉ có thể ganh đua bằng thành tích.
Vào lớp này đại biểu bạn phải cố gắng, nếu như đứng hạng chót thì cũng không thể để các lớp còn lại đuổi kịp, nếu không sẽ chính là làm mất thể diện của toàn bộ lớp.
Về sau cũng vì thế mà trở thành truyền thống, mỗi một cấp đều có một lớp như thế, mà cũng sẽ bị các lớp khác ở trường gọi là lớp ma quỷ.
Người ta không chỉ có nhiều tiền hơn bạn, hơn nữa thành tích của người ta luôn tốt hơn bạn, bạn thì có cái gì mà còn không cố gắng.
"Đại lão, cố lên, tớ tin tưởng lần sau cậu nhất định có thể thi thắng Tạ Mục."
Đỗ Nhược động viên Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Bên cạnh có mấy nữ sinh nghe thấy cũng xúm lại đây, thế là tự dưng mở ra hình thức cổ vũ.
Sơ Tranh: "..."
Tạ Mục bị bao nhiêu nữ sinh ghét bỏ vậy?
-
Giờ nghỉ trưa.
Thẩm Liệu ôm cặp sách ngồi lên xe Sơ Tranh.
Thẩm Liệu lấy di động từ trong cặp ra, đưa cho Sơ Tranh: "Cám ơn ý tốt của cô, nhưng mà tôi đã có điện thoại rồi."
"Có rồi?" Anh móc đâu ra?
"Ừ." Thẩm Liệu gật đầu.
"Ai mua cho cậu?"
"... Tạ Mục."
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cậu, nhưng trong đáy lòng đã phỉ nhổ đến một đống.
Có ý gì?
Cô so ra không bằng Tạ Mục?
Tạ Mục tốt với anh thế sao?
Dựa vào cái gì mà chỉ lấy của hắn không cần cô chứ!
Đáng giận!
Không biết tại sao Thẩm Liệu lại giọng nói: "Cám ơn ý tốt của cô, nhưng mà tôi không dùng được, cho nên..."
Sơ Tranh đẩy hộp lại, "Đồ đã đưa cho cậu thì nó là của cậu, cậu muốn xử lý thế nào thì tùy, bằng không cứ vứt, chứ tuyệt đối đừng trả lại cho tôi."
"Nhưng..."
Thẩm Liệu bắt gặp ánh mắt của Sơ Tranh, lời đến khóe miệng vẫn không thể nói ra.
Thẩm Liệu giằng co một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn bỏ di động lại trong cặp.
Sơ Tranh lúc này mới thu lại ánh mắt, kéo cái bàn nhỏ sang bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.
"Tạ Mục đối với cậu như vậy mà cậu không hận hắn sao?"
Thẩm Liệu: "Từ đầu vốn là tôi không nên ở nhà cậu ấy, cậu ấy chán ghét tôi không phải lẽ đương nhiên sao?"
Tạ Mục từ nhỏ đã không thích hắn.
Cho nên Thẩm Liệu cũng đã quen từ lâu, cũng thật sự không thể nói mình có hận hay không.
Mà dì đối với cậu lại rất tốt...
Cho nên cậu chỉ hi vọng có thể hoàn thành việc học sớm một chút, tìm được một công việc thì có thể rời đi rồi.
Sơ Tranh lắc đầu, không nói gì để cậu ăn cơm.
Thẩm Liệu mang trả điện thoại di động, nhưng cuối cùng lại cầm trở về.
Thế này thật sự khiến cậu rất khó xử.
Loay hoay cả một buổi chiều, cuối cùng Thẩm Liệu cũng lấy điện thoại Sơ Tranh đưa ra, bỏ thẻ di động vào.
Hai cái điện thoại nhìn giống nhau cho nên không cần lo lắng sẽ bị nhìn ra gì.
Thẩm Liệu mở điện thoại ra, bên trong chỉ có một dãy số.
Thẩm Liệu có cảm giác như mình đang làm chuyện xấu, nhịp tim đập cực nhanh như sợ bị người khác bắt gặp.
Thẩm Liệu nhanh chóng bỏ di động vào trong cặp, đưa tay chống má bần thần, chậm rãi thở ra một hơi.
-
Tuần thứ hai sau kì thi giữa kỳ, Tạ Mục ngày nào cũng hơn nửa đêm mới trở về, âm thanh gõ cửa rất lớn khiến Thẩm Liệu bị đánh thức.
Thẩm Liệu từ trên lầu đi xuống đã thấy người hầu đang dìu Tạ Mục vào.
Ở ngoài trời đang mưa rất to.
Tạ Mục toàn thân ướt đẫm, nhìn có vẻ rất chật vật, trên quần áo còn dính đất bùn, mà toàn thân đều là mùi rượu, thật không biết đã đi đâu làm trò gì.
Thẩm Liệu thấy người hầu dìu Tạ Mục đi rửa mặt, cậu liền quay về phòng của mình.
Đột nhiên bị đánh thức, Thẩm Liệu cũng không thể ngủ lại.
Cậu đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa, những toà nhà phía xa xa như ẩn như hiện trong màn mưa, còn có nơi vẫn lóe lên ánh sáng mờ ảo.
Thẩm Liệu đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài đến ngây người.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh hỗn loạn.
Thẩm Liệu giật mình hoàn hồn, mở cửa ra ngoài, "Sao vậy?"
"Thiếu gia bị sốt..."
Người hầu không có thời gian nói chuyện với Thẩm Liệu, vội vàng đi gọi điện thoại, vừa thông báo cho Tạ gia vừa gọi xe cứu thương.
Thẩm Liệu đứng ở cửa ra vào, nhìn đám người hầu bận rộn, mọi thứ với cậu mà nói cứ như bị nhấn nút tua nhanh vậy.
Tạ Mục mới bị có tí bệnh, tất cả mọi người đều cực kỳ căng thẳng, nhưng đến cậu sinh bệnh thì...
Trong đầu Thẩm Liệu chợt hiện lên hình ảnh trong phòng y tế ở trường, đáy lòng bỗng nhưng có dòng nước ấm chảy qua.
"Thẩm thiếu gia, ngài cầm giúp đồ một chút." Người hầu gọi Thẩm Liệu một tiếng.
Thẩm Liệu và người hầu đưa Tạ Mục đến bệnh viện, lúc xuống xe, không biết bị ai đẩy mà cậu chợt bị mưa xối ướt.
Người Tạ gia tới nhìn thấy Tạ Mục liền hỏi han ân cần.
Thẩm Liệu đứng trong hành lang, nhìn phòng bệnh đứng đầy người, vẻ mặt cậu vẫn chỉ bình tĩnh, giống như đang nhìn những thứ chẳng liên quan đến mình.
"Liệu Liệu."
Con ngươi không có tiêu cự của Thẩm Liệu nhìn người vừa gọi mình, dịu dàng ngoan ngoãn đáp, "Dì."
"Sao lại đứng ở đây, quần áo sao lại bị ướt thế này?" Dì Thẩm từ bên ngoài chạy tới, dì không lập tức đến phòng bệnh, mà nhanh chóng kéo cậu qua hỏi.
"Không sao ạ."
"Bị ướt thành như vậy sao có thể không sao được, để dì mang con đi thay quần áo."
"Tạ Mục..."
"Ôi, cha nó cũng đến rồi. Bệnh có tí thế, nó vốn khoẻ mạnh cũng chẳng chết được."
Thẩm Liệu thể chất từ nhỏ đã không bằng Tạ Mục, mà Tạ Mục thì ngược lại, từ khi sinh ra cũng chỉ bệnh vài lần.
Dì Thẩm cũng rất đau lòng đứa nhỏ này, đã ăn nhờ ở đậu còn phải luôn luôn e dè thận trọng.
Thẩm Liệu thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, dì Thẩm lại sắp xếp người đưa cậu trở về, để cậu nhanh nhanh về ngủ.
Thẩm Liệu không từ chối sự sắp xếp của dì Thẩm, mà cậu cũng không thể từ chối được.
Xe đưa cậu tới cửa, chờ xe rời đi cậu cầm ô quay người, bấm mật mã khóa mở cửa.
Vừa ấn được ba số, Thẩm Liệu đột nhiên quay đầu.
Trong màn mưa, có người từ từ đi tới.
Thẩm Liệu ngón tay thả xuống chậm rãi, đưa mắt nhìn người đi tới.
Trong màn mưa một cô gái mặc đồ ở nhà chỉ cầm một chiếc ô đi đến trước mặt hắn.
Trong màn đêm tối tăm dày đặc, lại giống như có ánh sáng chậm rãi lan ra, chiếu rọi vào vào trong lòng cậu.
Là cô có hiểu lầm gì với lớp này rồi sao?
"Còn may có hạng chót là Thẩm Liệu." Đỗ Nhược vì bản thân không phải hạng chót mà lấy làm may mắn, "Để tớ tìm xem cậu ở đâu... Hạng 3 á!"
Đỗ Nhược nắm lấy cánh tay Sơ Tranh lắc lắc, kích động cứ như là cô thi được hạng 3 không bằng.
Sơ Tranh cùng một bạn học khác đồng hạng 3.
Dù sao cũng là lần đầu tiên cô tham gia kì thi ở trường này, thật sự còn chưa quen lắm.
Sơ Tranh tiếp tục nhìn lên trên.
Hạng nhất... Tạ Mục?
Người bị bạn học thân thiết gọi là Tiểu bá vương - Tạ thiếu gia?
Sơ Tranh nhìn sang Đỗ Nhược, lại thấy cô bé chẳng hề tỏ vẻ gì khác thường, điều này chứng minh Tạ Mục ngồi chễm chệ trên hạng nhất là chuyện rất bình thường.
Hạng thứ hai là Phương Dực.
Sơ Tranh: "..."
Thật xin lỗi, đã làm phiền.
Học sinh bây giờ đều như thế sao, làm Tiểu bá vương còn cần phải có điều kiện cao như vậy.
"Tớ nói này, lớp chúng ta đúng là Tu La tràng, muốn lên hạng thật khó mà." Trở lại phòng học, Đỗ Nhược liền gục mặt xuống bàn.
Sơ Tranh vừa mới nhìn tổng điểm của Đỗ Nhược, với điểm số đó đặt ở lớp bình thường, hạng nhất hoàn toàn không thành vấn đề.
Sự thật chứng minh, học bá vẫn là học bá.
Nhưng vấn đề, bạn là học bá thì phía trên còn có một đám học thần.
Trong giờ học, các giáo viên bộ môn cũng chỉ là nói vài câu liên quan tới nội dung thi giữa kỳ, cũng không có giảng quá chi tiết mà bắt đầu viết nội dung bài học mới lên bảng.
Sơ Tranh ở cái lớp này cũng không phải là lớp chuyên chọn gì.
Nhưng đám theo học trong này không phú thì quý.
Hiếu chiến và hiếu thắng là đặc tính của thiếu niên, nhưng mà cũng chẳng có ai thiếu tiền và quyền, cho nên cũng chỉ có thể ganh đua bằng thành tích.
Vào lớp này đại biểu bạn phải cố gắng, nếu như đứng hạng chót thì cũng không thể để các lớp còn lại đuổi kịp, nếu không sẽ chính là làm mất thể diện của toàn bộ lớp.
Về sau cũng vì thế mà trở thành truyền thống, mỗi một cấp đều có một lớp như thế, mà cũng sẽ bị các lớp khác ở trường gọi là lớp ma quỷ.
Người ta không chỉ có nhiều tiền hơn bạn, hơn nữa thành tích của người ta luôn tốt hơn bạn, bạn thì có cái gì mà còn không cố gắng.
"Đại lão, cố lên, tớ tin tưởng lần sau cậu nhất định có thể thi thắng Tạ Mục."
Đỗ Nhược động viên Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Bên cạnh có mấy nữ sinh nghe thấy cũng xúm lại đây, thế là tự dưng mở ra hình thức cổ vũ.
Sơ Tranh: "..."
Tạ Mục bị bao nhiêu nữ sinh ghét bỏ vậy?
-
Giờ nghỉ trưa.
Thẩm Liệu ôm cặp sách ngồi lên xe Sơ Tranh.
Thẩm Liệu lấy di động từ trong cặp ra, đưa cho Sơ Tranh: "Cám ơn ý tốt của cô, nhưng mà tôi đã có điện thoại rồi."
"Có rồi?" Anh móc đâu ra?
"Ừ." Thẩm Liệu gật đầu.
"Ai mua cho cậu?"
"... Tạ Mục."
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cậu, nhưng trong đáy lòng đã phỉ nhổ đến một đống.
Có ý gì?
Cô so ra không bằng Tạ Mục?
Tạ Mục tốt với anh thế sao?
Dựa vào cái gì mà chỉ lấy của hắn không cần cô chứ!
Đáng giận!
Không biết tại sao Thẩm Liệu lại giọng nói: "Cám ơn ý tốt của cô, nhưng mà tôi không dùng được, cho nên..."
Sơ Tranh đẩy hộp lại, "Đồ đã đưa cho cậu thì nó là của cậu, cậu muốn xử lý thế nào thì tùy, bằng không cứ vứt, chứ tuyệt đối đừng trả lại cho tôi."
"Nhưng..."
Thẩm Liệu bắt gặp ánh mắt của Sơ Tranh, lời đến khóe miệng vẫn không thể nói ra.
Thẩm Liệu giằng co một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn bỏ di động lại trong cặp.
Sơ Tranh lúc này mới thu lại ánh mắt, kéo cái bàn nhỏ sang bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.
"Tạ Mục đối với cậu như vậy mà cậu không hận hắn sao?"
Thẩm Liệu: "Từ đầu vốn là tôi không nên ở nhà cậu ấy, cậu ấy chán ghét tôi không phải lẽ đương nhiên sao?"
Tạ Mục từ nhỏ đã không thích hắn.
Cho nên Thẩm Liệu cũng đã quen từ lâu, cũng thật sự không thể nói mình có hận hay không.
Mà dì đối với cậu lại rất tốt...
Cho nên cậu chỉ hi vọng có thể hoàn thành việc học sớm một chút, tìm được một công việc thì có thể rời đi rồi.
Sơ Tranh lắc đầu, không nói gì để cậu ăn cơm.
Thẩm Liệu mang trả điện thoại di động, nhưng cuối cùng lại cầm trở về.
Thế này thật sự khiến cậu rất khó xử.
Loay hoay cả một buổi chiều, cuối cùng Thẩm Liệu cũng lấy điện thoại Sơ Tranh đưa ra, bỏ thẻ di động vào.
Hai cái điện thoại nhìn giống nhau cho nên không cần lo lắng sẽ bị nhìn ra gì.
Thẩm Liệu mở điện thoại ra, bên trong chỉ có một dãy số.
Thẩm Liệu có cảm giác như mình đang làm chuyện xấu, nhịp tim đập cực nhanh như sợ bị người khác bắt gặp.
Thẩm Liệu nhanh chóng bỏ di động vào trong cặp, đưa tay chống má bần thần, chậm rãi thở ra một hơi.
-
Tuần thứ hai sau kì thi giữa kỳ, Tạ Mục ngày nào cũng hơn nửa đêm mới trở về, âm thanh gõ cửa rất lớn khiến Thẩm Liệu bị đánh thức.
Thẩm Liệu từ trên lầu đi xuống đã thấy người hầu đang dìu Tạ Mục vào.
Ở ngoài trời đang mưa rất to.
Tạ Mục toàn thân ướt đẫm, nhìn có vẻ rất chật vật, trên quần áo còn dính đất bùn, mà toàn thân đều là mùi rượu, thật không biết đã đi đâu làm trò gì.
Thẩm Liệu thấy người hầu dìu Tạ Mục đi rửa mặt, cậu liền quay về phòng của mình.
Đột nhiên bị đánh thức, Thẩm Liệu cũng không thể ngủ lại.
Cậu đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa, những toà nhà phía xa xa như ẩn như hiện trong màn mưa, còn có nơi vẫn lóe lên ánh sáng mờ ảo.
Thẩm Liệu đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài đến ngây người.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh hỗn loạn.
Thẩm Liệu giật mình hoàn hồn, mở cửa ra ngoài, "Sao vậy?"
"Thiếu gia bị sốt..."
Người hầu không có thời gian nói chuyện với Thẩm Liệu, vội vàng đi gọi điện thoại, vừa thông báo cho Tạ gia vừa gọi xe cứu thương.
Thẩm Liệu đứng ở cửa ra vào, nhìn đám người hầu bận rộn, mọi thứ với cậu mà nói cứ như bị nhấn nút tua nhanh vậy.
Tạ Mục mới bị có tí bệnh, tất cả mọi người đều cực kỳ căng thẳng, nhưng đến cậu sinh bệnh thì...
Trong đầu Thẩm Liệu chợt hiện lên hình ảnh trong phòng y tế ở trường, đáy lòng bỗng nhưng có dòng nước ấm chảy qua.
"Thẩm thiếu gia, ngài cầm giúp đồ một chút." Người hầu gọi Thẩm Liệu một tiếng.
Thẩm Liệu và người hầu đưa Tạ Mục đến bệnh viện, lúc xuống xe, không biết bị ai đẩy mà cậu chợt bị mưa xối ướt.
Người Tạ gia tới nhìn thấy Tạ Mục liền hỏi han ân cần.
Thẩm Liệu đứng trong hành lang, nhìn phòng bệnh đứng đầy người, vẻ mặt cậu vẫn chỉ bình tĩnh, giống như đang nhìn những thứ chẳng liên quan đến mình.
"Liệu Liệu."
Con ngươi không có tiêu cự của Thẩm Liệu nhìn người vừa gọi mình, dịu dàng ngoan ngoãn đáp, "Dì."
"Sao lại đứng ở đây, quần áo sao lại bị ướt thế này?" Dì Thẩm từ bên ngoài chạy tới, dì không lập tức đến phòng bệnh, mà nhanh chóng kéo cậu qua hỏi.
"Không sao ạ."
"Bị ướt thành như vậy sao có thể không sao được, để dì mang con đi thay quần áo."
"Tạ Mục..."
"Ôi, cha nó cũng đến rồi. Bệnh có tí thế, nó vốn khoẻ mạnh cũng chẳng chết được."
Thẩm Liệu thể chất từ nhỏ đã không bằng Tạ Mục, mà Tạ Mục thì ngược lại, từ khi sinh ra cũng chỉ bệnh vài lần.
Dì Thẩm cũng rất đau lòng đứa nhỏ này, đã ăn nhờ ở đậu còn phải luôn luôn e dè thận trọng.
Thẩm Liệu thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, dì Thẩm lại sắp xếp người đưa cậu trở về, để cậu nhanh nhanh về ngủ.
Thẩm Liệu không từ chối sự sắp xếp của dì Thẩm, mà cậu cũng không thể từ chối được.
Xe đưa cậu tới cửa, chờ xe rời đi cậu cầm ô quay người, bấm mật mã khóa mở cửa.
Vừa ấn được ba số, Thẩm Liệu đột nhiên quay đầu.
Trong màn mưa, có người từ từ đi tới.
Thẩm Liệu ngón tay thả xuống chậm rãi, đưa mắt nhìn người đi tới.
Trong màn mưa một cô gái mặc đồ ở nhà chỉ cầm một chiếc ô đi đến trước mặt hắn.
Trong màn đêm tối tăm dày đặc, lại giống như có ánh sáng chậm rãi lan ra, chiếu rọi vào vào trong lòng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.