Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 1239: Trời Sinh Ca Vương (18)

Mặc Linh

26/08/2019

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【...】

Dù sao fan bây giờ —— mặc kệ là anti-fan hay là fan, đều là cỏ đầu tường, ngày hôm nay là fan bạn, nói không chừng ngày mai sẽ quay đầu cắn ngược lại bạn.

Có người căn bản chính là vì phát tiết...

Đại lão bị lừa gạt tình cảm tâm tình khó chịu, cho nên 2 tiếng sau, mới lui từ trong đống bình luận ra ngoài, sau đó trông thấy nhắc nhở 99+ tin nhắn của Bạch Nhã Toàn.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhìn cũng không thèm nhìn xem cô ta gửi gì, gọn gàng kéo người vào trong sổ đen nằm.

Năm phút sau, một acc nhỏ gửi tin nhắn tới.

[ Ngây thơ chết mất: Mạnh Sơ Tranh, cô cho rằng cô kéo đen tôi là xong chuyện à? Tôi cho cô biết, tôi không để yên cho cô đâu! ]

[ Mạnh Sơ Tranh V: Liên quan gì đến tôi? ]

[ Ngây thơ chết mất: Chuyện hot search không phải cô làm ra? ]

[ Mạnh Sơ Tranh V: Không phải, tôi không có, đừng nói lung tung. ]

Thân là Ảnh hậu, không có chút tự giác về chuyện mình lên hot search sao?

Chuyện này liên quan gì đến ta!

Nồi không nên ném loạn!

[ Ngây thơ chết mất: A, tôi sẽ tin cô? ]

[ Ngây thơ chết mất: Cô chờ đấy cho tôi! ]

Sơ Tranh nhìn chằm chằm mấy chữ cuối cùng Bạch Nhã Toàn gửi tới, sờ lên cằm suy tư, vì sao tất cả mọi người đều muốn ta chờ?

Nhiệt độ trên người Bạch Nhã Toàn vốn đã cao, Sơ Tranh cũng không cần BUFF gia trì cho cô ta, hot search ở trên cao mãi không xuống.

Bạch Nhã Toàn cũng là người thần kỳ, thế mà lại thừa cơ tuyên truyền phim mới.

Đại khái là Ảnh hậu từ trong hào môn ra, gặp nhiều sóng to gió lớn, không có gì có thể đánh được cô ta.

Nhân phẩm Bạch Nhã Toàn không được, nhưng đóng phim thì lại biết tròn biết méo, vòng nguyệt quế Ảnh hậu nhận được rất xứng đáng.

Nhóm anti-fan không cách nào chê kỹ năng diễn xuất của cô ta, nên cũng chỉ có thể bắt lấy nhân phẩm cô ta mà mắng.

-

Nhiệt độ này của Bạch Nhã Toàn không duy trì được bao lâu, hot search rất nhanh liền bị ca khúc mới của Fireworks chiếm cứ.

Trước đó chỉ có một ca khúc, hơn nữa là bài hát trước kia, lúc ấy nổi lên, là bởi vì có người phát hiện người biên khúc là đại lão trong vòng.

Nhưng ca khúc mới bây giờ lên hot search, thì đơn thuần là bởi vì —— mua hot search.

Tuy nhiên bài hát này được tỉ mỉ tuyển chọn ra, dân mạng ấn vào, rất nhanh bị thu hút.

Tăng thêm poster tuyên truyền, vocal có giá trị nhan sắc nghịch thiên, người hướng đến nhan sắc này mà nhảy hố cũng không phải số ít.

Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức.

Tuyên truyền phô thiên cái địa làm cho người ta bận túi bụi, cơ hồ không hề gián đoạn, một đợt này xong, đợt tiếp theo lại tiếp tục.



Những tuyên truyền này cũng không phải nhỏ nhặt chơi bời gì, toàn bộ chiếm cứ vị trí bắt mắt nhất, lợi dụng tất cả mọi nơi, để người ta biết tổ hợp này tồn tại.

Fan hâm mộ của ba thành viên, từ con số mới bước vào hàng triệu, trong khoảng thời gian ngắn liền đột phá sáu triệu, còn đang tiếp tục kéo dài...

Loại tuyên truyền thế này, cần bao nhiêu tài lực?

Phía sau tổ hợp Fireworks này là ai?

Người trong vòng trong nháy mắt cuống cuồng, nhưng mà bọn họ chỉ có thể tra được studio, đằng sau thì không tra được gì nữa —— dù sao đằng sau cũng không có gì.

"Bà chủ, chúng tôi thật sự nổi tiếng rồi!!"

Mộ Sinh giơ điện thoại di động, cả người đều ở vào trạng thái điên cuồng.

Khúc Giang Tiêu nhìn qua rất trầm ổn, nhưng biểu cảm trên mặt cũng rất vui.

"Ừ." Sơ Tranh nói: "Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu."

"Không được, tôi quá kích động..."

Trong phòng luyện tập chỉ còn lại tiếng Mộ Sinh ồn ào, tự mình vui vẻ xong, lại đi gây họa cho vợ anh ta.

Khúc Giang Tiêu thấy cảm xúc của Thịnh Diễm không cao, hỏi một tiếng: "Tiểu Diễm cậu không vui sao?"

Thịnh Diễm ôm ghita, nghe vậy khẽ cười: "Vui chứ." Nói xong hắn buông ghita xuống, nói mình đi toilet, rồi đứng dậy rời đi.

Sơ Tranh để bọn họ ở đây, cô đi theo ra.

Thịnh Diễm đang đứng trong góc của khu nghỉ ngơi, trong tay nắm lấy lá cây của một gốc cây màu xanh, đã bóp ra không ít dấu móng tay.

Sơ Tranh đi qua, thiếu niên rõ ràng chấn kinh, bối rối liếc nhìn cô một cái, dùng thân thể ngăn trở cây xanh bị hắn bóp.

"Không phải đi toilet?"

"A?" Trong con ngươi xinh đẹp của thiếu niên hiện lên một tia luống cuống: "Tôi..."

Sơ Tranh chờ vài giây, đằng sau chữ "tôi" không có gì nữa.

"Làm sao?"

Thiếu niên ngập ngừng một câu: "Chi phí tuyên truyền..."

"Anh lo lắng cái này?"

Thiếu niên gật gật đầu: "Chúng tôi có thể kiếm về cho cô không?"

Hắn không biết cụ thể đã tốn bao nhiêu, nhưng nhìn từ tình huống hiện tại, đây tuyệt đối không phải một con số nhỏ.

Sơ Tranh: "..."

Kiếm tiền cho ta đều là ma quỷ!

"Anh chỉ cần ca hát thật tốt, chuyện khác anh không cần phải để ý đến." Sơ Tranh mặt lạnh: "Không muốn tiền của tôi tiêu trắng, thì cũng đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, luyện hát thật giỏi đi."

"Nhưng mà..."

Thịnh Diễm thật sự lo lắng, lỡ như cô không cách nào thu lại vốn.

Cô có thể...

Thịnh Diễm bỗng nhiên không dám nghĩ nữa.



"Thịnh Diễm, giấc mộng của anh là gì?"

"... Trở thành tổ hợp rất lợi hại." Để cho nhiều người nghe bài hát của bọn họ, có thể ra Album, có thể mở concert.

Đây là giấc mộng của hắn cho tới bây giờ.

Thịnh Diễm thận trọng nhìn Sơ Tranh một chút, hỏi cũng cẩn thận từng li từng tí: "Cô... cô thì sao?"

"Tôi?" Lông mi Sơ Tranh hơi rủ xuống: "Giấc mộng của tôi chính là để anh đứng trên đỉnh cao."

Thịnh Diễm sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn trừng trừng vào cô, giống như không biết cô.

Bên tai không ngừng vang vọng câu nói kia của Sơ Tranh...

Âm thanh của thế giới này biến mất không thấy gì nữa, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn... Cùng với nhịp tim không quá bình thường.

Thịnh Diễm bối rối dời ánh mắt: "Tôi đi toilet." Hắn cơ hồ là chạy đi.

Tận đến khi tiến vào toilet, Thịnh Diễm mới nặng nề thở ra một hơi.

Từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô, Thịnh Diễm đã biết mình thích cô, cảm giác ấy cực kỳ mãnh liệt...

Giống như bọn họ đã từng gặp nhau vô số lần rồi vậy.

Hắn không biết loại cảm giác này đến từ đâu, thậm chí có đôi khi không dám nghĩ sâu, tất nhiên cũng không dám mơ tưởng đến người kia.

Lần nữa nhìn thấy cô, là ở bên ngoài tiệc rượu, hắn không có tư cách đi vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Hắn không nghĩ tới, cô sẽ chủ động nói chuyện với mình, còn hỏi mình có muốn ký kết với cô hay không.

Lúc ấy hắn đã muốn đáp ứng không chút do dự, nhưng hắn không dám...

Sợ cô phát giác được mình không thích hợp.

Về sau...

Hắn thật sự ký kết với cô, cô thành người đại diện của bọn họ. Nhưng thời gian cô xuất hiện cũng không nhiều, phần lớn thời gian hắn đều không gặp được cô.

Những thời giờ này hắn chỉ có thể luyện tập, cố gắng trưởng thành, không cô phụ kỳ vọng của cô.

Hắn còn chưa đủ tốt...

Thịnh Diễm dùng nước lạnh rửa mặt xong, sau đó trở lại phòng luyện tập.

Sơ Tranh đã đi rồi... Giống như bình thường, tới lặng yên không một tiếng động, đi cũng lặng yên không một tiếng động.

Mộ Sinh và Khúc Giang Tiêu đều không có tâm tình luyện tập, hai người đi qua chào Thịnh Diễm, rời khỏi studio trước.

"Tiểu Diễm, cậu thật sự không đi sao?" Khúc Giang Tiêu có chút bận tâm hỏi: "Nếu không cậu đi cùng tôi đi?"

"Tôi muốn ở đây thêm một lúc nữa, các anh đi trước đi." Thịnh Diễm biểu thị mình không sao, không cần lo lắng.

"Vậy được rồi."

Két ——

Cửa phòng luyện tập đóng lại, không khí cũng yên tĩnh lại.

Thịnh Diễm ngồi dưới đất, an tĩnh lướt hot search một lúc.

Hắn để điện thoại di động xuống, mở tay ra nằm xuống, nhìn trần nhà.

Không biết nằm bao lâu, Thịnh Diễm đột nhiên ngồi dậy, cấp tốc túm lấy giấy bên cạnh qua, bút viết lên trên giấy, vang lên tiếng soạt soạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook