Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 2456: Ứng phong mà giải (11)

Mặc Linh

29/10/2020

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh tặng đồ ra ngoài không có chuyện lấy về, hơn nữa trong kiểu ngay thẳng không thèm che giấu của Sơ Tranh, Ứng Chiếu nào dám tranh luận với cô.

Cuối cùng trở về, "đồ chơi" giá trị một triệu kia vẫn còn nằm trong tay oắt con.

Ứng Chiếu kinh hồn táng đảm, không dám đưa cho oắt con chơi.

Nhưng oắt con rất thích, không cho sẽ khóc.

Ứng Chiếu chỉ có thể đặt nó lên giường, miễn cho nó làm rơi xuống đất làm hư.

"Bảo bảo, con cảm thấy rốt cuộc cô ấy có ý gì?" Ứng Chiếu ngồi ở một bên, hỏi oắt con.

"Y y y..."

Ứng Chiếu thở dài, hỏi nó có tác dụng gì đâu.

Cô thật sự thích mình sao?

Ứng Chiếu xoay người xuống giường, soi soi trước gương.

Còn là vì gương mặt này?

"Y y y..." Oắt con nằm sấp ở phía sau, miệng nhỏ mếu máo, dáng vẻ như muốn khóc.

Ứng Chiếu vội vàng quay lại: "Đói bụng? Đợi chút nha, ba ba pha sữa cho con đây."

Ứng Chiếu tìm bình sữa mà không thấy, nhớ ra chắc có lẽ đồ ở bên Sơ Tranh.

Nhưng lúc này hắn không muốn đi lắm, cho nên lấy bình sữa dự bị ra, pha sữa xong rồi đút cho oắt con.

Oắt con hút bẹp hai cái, hai tay bắt đầu đẩy bình sữa.

"Sao thế?" Ứng Chiếu không rõ ràng cho lắm: "Không phải đói bụng sao?"

Núm vú cao su nhét trong miệng oắt con, nó hút hai ngụm rồi phun ra, bắt đầu khóc oa oa.

Ứng Chiếu: "..."

Ứng Chiếu ngờ vực nếm nếm, đây là sữa bột hắn mua, không phải sữa Sơ Tranh đưa tới.

Hương vị quả thật không bằng những loại sữa ấy...

Ứng Chiếu tìm trong nhà, đồ cô đưa tới gần như đã bị cô cầm về hết rồi, vừa rồi hắn không đi lấy, cho nên bây giờ trong nhà không có.

Oắt con không chịu uống, Ứng Chiếu không có cách nào, chỉ có thể ôm nó đi tìm Sơ Tranh.

Ứng Chiếu đứng ở ngoài cửa, hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.

Còn chưa đụng phải cửa, thì cửa đã tự động mở ra.

Cô gái đứng trong cửa: "Từ xa đã nghe thấy tiếng nó khóc, đêm hôm khuya khoắt khóc gì thế?"

Ứng Chiếu nói nhỏ một tiếng: "Đói bụng, bình sữa và sữa bột đều ở chỗ cô."

Sơ Tranh mặt lạnh đi vào bên trong.

[ Một ngày ăn sáu bữa, cũng không thấy tăng thêm được mấy cân. Heo nuôi cho béo còn có thể làm thịt ăn, tên này nuôi lớn có thể làm được gì? Phiền phức. ]

Ứng Chiếu: "..."

Ngoài mặt cô không biểu hiện gì cả, nội tâm đều phong phú như thế sao?

Ứng Chiếu chỉ muốn lấy được bình sữa và sữa bột rồi đi ngay, ai ngờ Sơ Tranh còn pha xong cho hắn.

"Vậy tôi về trước đây."



Ứng Chiếu không muốn ở lại lâu, ôm bé muốn đi.

Sơ Tranh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn, đè người trên tủ ở trước cửa.

Oắt con bị ép chen giữa hai người, hai tay ôm bình sữa, hút bẹp bẹp, tròng mắt đen bóng nhìn chằm chằm hai người.

"Cô..."

Lời phía sau Ứng Chiếu không nói ra được.

Ứng Chiếu phải ôm oắt con, giơ một tay ra đẩy Sơ Tranh, lại bị cô nắm chặt đè ở bên cạnh.

Nhịp tim đập nhanh trước nay chưa từng có, từng tiếng từng tiếng đập ở bên tai, giống như nổi trống.

-

Đến khi Ứng Chiếu nằm ở trên giường nhịp tim vẫn còn chưa bình phục lại, hắn giơ tay vuốt mặt một cái, hắn trở về thế nào cũng không nhớ rõ nữa.

Ứng Chiếu lăn qua lộn lại không ngủ được.

Cuối cùng giày vò hơn nửa đêm, vất vả lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy một số chuyện linh tinh.

Ngày thứ hai ngủ dậy, Ứng Chiếu vén chăn lên nhìn một chút, sắc mặt không tốt lắm.

Những giấc mộng kiều diễm đến mức làm cho hắn cũng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, rốt cuộc sao hắn lại mơ thấy chứ.

Hắn đè ép chăn, lấy từ trong tủ đầu giường ra một gói thuốc lá.

Sau khi mở ra cầm trong tay, muốn tìm bật lửa, lại phát hiện trong nhà không có.

Ứng Chiếu rất ít khi hút thuốc, sau khi có oắt con thì càng không đụng vào.

Ứng Chiếu nhét thuốc về, ném vào trong ngăn kéo, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Ứng Chiếu thu thập một phen rồi đi ra, oắt con đã dậy, nằm trên giường chơi món "Đồ chơi nhỏ" một triệu của nó, không hề có ý định khóc.

Chờ khi hắn nhớ tới tối hôm qua chỉ lấy bình sữa tới, quên cầm sữa bột, Ứng Chiếu chỉ có thể đỡ trán thở dài.

Tình huống tối hôm qua như vậy, làm sao hắn còn nhớ được sữa bột gì nữa.

"Con nói có phải cô ấy cố ý không."

"Ê a..."

-

Ứng Chiếu ôm oắt con qua, không biết Sơ Tranh đã dậy từ khi nào, quần áo cũng đã thay rồi.

Ánh mắt Sơ Tranh lưu chuyển trên người Ứng Chiếu một phen, đáy mắt lóe lên ánh sáng: "Anh mặc thành thế này, cho em nhìn à?"

Ứng Chiếu còn mặc đồ ngủ, cúc áo cởi hai cúc, cổ áo bị oắt con túm lấy, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và mảng lớn làn da.

Làm cho người ta rất muốn lưu lại một chút ấn ký trên da thịt trắng nõn của hắn.

Muốn...

Ứng Chiếu cuống quít kéo quần áo nghiêm chỉnh, giải thích: "Không phải, tôi..."

"Rất đẹp." Sơ Tranh mời hắn vào: "Đã đến đây rồi thì ăn sáng đi."

Ứng Chiếu: "..."

Ứng Chiếu phát hiện ở chỗ cô, mình hoàn toàn không cách nào nắm giữ được chủ quyền.

Ứng Chiếu nhận mệnh ngồi xuống ăn bữa sáng, Sơ Tranh ở bên cạnh pha sữa cho oắt con.

Ứng Chiếu nghĩ kỹ một chút, mình có kháng cự nụ hôn của cô không?



Hắn nghĩ nửa ngày, cảm thấy mình cũng không kháng cự.

Dù sao lúc ấy tim hắn đột nhiên đập như nổi trống, không còn nghĩ được chuyện gì khác nữa.

Phía sau lưng Ứng Chiếu đột nhiên trầm xuống, cánh tay tinh tế của cô gái vòng qua cổ hắn, ôm lấy hắn từ phía sau.

Một nhành hoa còn đọng giọt nước được đưa đến trước mặt hắn.

"Tặng anh."

Ứng Chiếu theo bản năng nghiêng đầu, đôi môi vừa vặn đụng vào môi Sơ Tranh.

Ứng Chiếu bối rối muốn dịch chuyển khỏi, lại bị Sơ Tranh chế trụ, nhẹ nhàng hôn một cái.

Nụ hôn này rất nhẹ rất chậm, chỉ đụng lên môi hắn mấy lần, sau đó buông hắn ra: "Anh chủ động."

"..." Mới không phải!!

"Cô đừng như vậy." Ứng Chiếu hơi gian nan nhấn rõ từng chữ.

"Như thế nào?"

"...Buông tôi ra trước đi." Ứng Chiếu cảm thấy phía sau lưng rất nóng, tư thế này của họ cũng quá thân mật rồi.

Sơ Tranh ngược lại rất nghe lời buông ra, kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Em đừng thế nào?"

"Làm những chuyện khiến cho người ta hiểu lầm."

Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Em đang theo đuổi anh, làm những chuyện này không phải rất bình thường sao?"

[ Của mình... Hôn hôn thì làm sao! Sớm muộn gì cũng là của ta!! ]

Mi tâm Ứng Chiếu cuồng loạn, vô lực nói: "Theo đuổi người khác không phải theo đuổi như cô đâu!"

Làm gì có ai còn chưa theo đuổi được người mà đã làm vậy rồi.

Sơ Tranh: "Em cũng không phải người khác, em muốn theo đuổi kiểu gì thì theo đuổi kiểu ấy."

Ứng Chiếu: "..."

Ứng Chiếu cảm thấy mình không cách nào nói rõ với Sơ Tranh được: "Tôi đi làm."

Ứng Chiếu nhanh chóng đứng dậy, vạt áo đột nhiên trầm xuống.

Sơ Tranh kéo vạt áo hắn lại.

Ứng Chiếu bị ép dừng lại, đầu ngón tay xuôi ở bên người khẽ cuộn lại, đáy lòng mơ hồ rung động.

Sơ Tranh cũng không định làm gì, chỉ đưa nhành hoa kia cho hắn.

Cô gái không nói một lời nhìn hắn, ánh mắt trong suốt nghiêm túc, nghiêm túc như thế, làm cho Ứng Chiếu có một loại cảm giác được quý trọng.

Hắn hơi chần chờ, vẫn nhận lấy nhành hoa kia.

"Tôi đi đây."

"Ừ."

Ứng Chiếu cạn lời: "Cô buông tôi ra nha."

"Ồ."

Sơ Tranh chậm chạp buông tay, vạt áo trượt khỏi đầu ngón tay cô.

Ứng Chiếu nhìn oắt con đang ôm bình sữa uống một chút, rời khỏi nhà Sơ Tranh, sang nhà sát vách thay quần áo.

Hắn cắm nhành hoa kia vào trong bình hoa, trước khi đi, lại bình tĩnh nhìn mấy giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook