Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 2467: Ứng phong mà giải (22)
Mặc Linh
03/11/2020
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phương Thốn Di rất khác với trước kia, lúc này toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, vênh vang đắc ý đứng trước mặt nhân viên phục vụ.
"Tiểu Sơ..."
Phương Thốn Di cũng chỉ ngây người một lát, rất nhanh đã cười chào hỏi, đồng thời đi về phía cô.
Ánh mắt Phương Thốn Di lưu chuyển trên người đứa bé mà Sơ Tranh ôm một lát: "Đã lâu không gặp."
Lúc trước Trình Phục nói cô thích một tên tiểu bạch kiểm đã có con...
Đây chính là đứa con kia?
Phương Thốn Di: "Gần đây cậu có khỏe không?"
"Không có cô, tôi rất khỏe."
"..."
Khóe miệng Phương Thốn Di co giật.
Đến tận bây giờ cô ta vẫn không biết tại sao cô lại trở mặt với mình...
Trình Phục hoài nghi cô biết được gì đó rồi, nhưng nếu như cô biết được gì thì tại sao không tìm mình để đối chất.
Chỉ là...
"Tiểu Sơ, tớ cũng không biết xảy ra chuyện gì mà cậu lại đối xử với tớ như vậy, nhưng tớ vẫn luôn xem cậu là bạn." Phương Thốn Di thở dài, lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời: "Tớ sắp kết hôn rồi, đến lúc đó cậu nhất định phải tới nhé."
Trong giọng nói của Phương Thốn Di rõ ràng mang theo chút tâm tư khoe khoang.
Đại khái là cảm thấy bây giờ cô ta sống không kém gì Sơ Tranh, nên cần phải khoe khoang trước mặt cô một phen.
Nhưng Sơ Tranh hoàn toàn mặc xác cô ta.
Sự lạnh lùng trong mắt cô làm Phương Thốn Di không tiện nói tiếp được nữa.
Một thời gian thật dài không gặp, người đã từng là bạn thân lúc này chỉ có lạ lẫm vô tận.
Phương Thốn Di có hơi không được tự nhiên, cô ta đặt thiệp mời trên bàn bên cạnh, mỉm cười, quay người rời đi.
Nhân viên phục vụ kia đi theo cô ta xin lỗi một đường.
Sơ Tranh: "Đi điều tra xem cô ta sắp kết hôn với ai."
"Vâng."
-
Người kết hôn với Phương Thốn Di tên là Mục Tấn Ngọc.
Mục gia nhà lớn nghiệp lớn, thân thế của Mục Tấn Ngọc cũng không kém, nhưng bản thân có tàn tật, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn.
Cũng không biết sao mà Phương Thốn Di quen biết được Mục Tấn Ngọc, bây giờ còn kết hôn với hắn ta.
Nghe nói Mục Tấn Ngọc cực kỳ cưng chiều cô ta.
Muốn thứ gì là mua cho thứ đó.
Hoàn toàn là nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Địa điểm tổ chức hôn lễ cũng là khách sạn nổi tiếng nhất, hôn lễ tổ chức rất long trọng, khách khứa như mây.
Đương nhiên Sơ Tranh không thể nào đi tham gia hôn lễ, nhưng ngày hôn lễ diễn ra cô vẫn đến bên ngoài khách sạn.
Phương Thốn Di mặc áo cưới, đứng chung một chỗ với người đàn ông ngồi trên xe lăn, nghênh đón khách khứa tới.
Sơ Tranh ngồi ở trong xe, lật xem tư liệu và ảnh chụp trong tay.
Trong ảnh là Trình Phục và Phương Thốn Di, cử chỉ của hai người rất thân mật, thậm chí còn chụp được một tấm hình đang hôn nhau.
Đây là tư liệu cô cho người điều tra sau khi biết Phương Thốn Di sắp kết hôn.
Cho nên...
Phương Thốn Di và Trình Phục phát hiện chỗ mình không làm được, lại tìm một con dê béo tốt hơn?
Sao hai người này lại có đầu óc kinh doanh dữ dội thế chứ?
"Ma ma."
Oắt con thổi hơi phù phù.
"Làm gì?"
"Đi tiểu."
"Tự đi."
"..."
Sơ Tranh bảo tài xế mang oắt con xuống, cô buông tư liệu xuống, nhìn oắt con và tài xế đi đến nhà vệ sinh công cộng ở cách đó không xa.
-
"Sếp, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
Trên một chiếc xe khác, trợ lý nhắc nhở người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau.
Người đàn ông cúi đầu nhìn điện thoại di động, nghe thấy tiếng nhắc, ngẩng đầu nhìn khách sạn ở nơi xa một chút.
Ở chỗ này cũng có thể trông thấy tờ áp phích to lớn kia.
Người đàn ông khẽ nheo cặp mắt hẹp dài: "Đã điều tra xong lai lịch của người phụ nữ kia chưa?"
"Tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào một công ty làm việc, không có lời đồn gì không tốt."
"Thật sao."
Trợ lý không hiểu sếp mình có ý gì, trong lúc nhất thời không đáp lời.
Ngón tay người đàn ông gõ gõ màn hình điện thoại di động, giống như đang suy tư điều gì đó.
Cuối cùng người đàn ông nói một tiếng: "Tiếp tục điều tra."
"Vâng."
Người đàn ông mặc áo khoác vào, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Hắn ta vừa xuống xe, thì thấy một người đàn ông dắt một đứa bé đi tới.
Đứa bé đi đường còn chưa ổn lắm, lung la lung lay, không cẩn thận đụng trúng.
"Tiểu thiếu gia!"
Động tác của người đàn ông càng nhanh hơn, đón lấy đứa trẻ nhỏ
Đứa trẻ nhỏ ngửa đầu nhìn hắn ta, đôi mắt trong suốt mang theo sự ngây thơ và thuần khiết của trẻ con.
Mục Tấn Nhiên đối đầu với một đôi mắt như thế, hơi ngây người trong chốc lát.
"Xin lỗi xin lỗi." Người dắt đứa bé nói xin lỗi hắn ta, cũng vội cẩn thận dắt đứa bé đi.
"Không sao." Mục Tấn Nhiên nói một tiếng, rồi rời đi trước một bước.
Đi ra được một khoảng cách, Mục Tấn Nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Đứa trẻ nhỏ được người đàn ông kia dắt, đã đi ra xa.
"Sếp? Sao thế?" Trợ lý tò mò hỏi.
"Không sao."
Ngay khi Mục Tấn Nhiên chuẩn bị thu tầm mắt lại, thì nhìn thấy một cô gái xuống khỏi chiếc xe cách đó không xa.
Đứa bé kia buông tay người dắt nó ra, chập chững chạy tới.
Mục Tấn Nhiên vuốt vuốt mi tâm, lần này thật sự không chú ý tiếp nữa, đi về phía khách sạn.
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi.
Hôn lễ kết thúc, Mục Tấn Nhiên trở lại trong nhà mình, xử lý xong mọi chuyện, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nhưng mà không biết vì sao lại nghĩ đến đứa bé trai kia...
Ba ngày sau, Mục Tấn Nhiên nhận được một phần kết quả điều tra.
Khi hắn ta lật đến cuối cùng, trông thấy ảnh chụp, Mục Tấn Nhiên bỗng ra sức hít một hơi.
Mục Tấn Nhiên trượt đến đầu tiên, lại tỉ mỉ xem lại một lần.
Ngày đó rõ ràng hắn ta nghe thấy người kia gọi đứa bé đó là tiểu thiếu gia... Vì sao lại không trùng khớp với thông tin viết trong này?
Là hắn ta nhớ lầm à?
Không phải cùng một đứa bé?
Mục Tấn Nhiên cẩn thận quan sát mấy tấm hình đó mấy lần, hắn ta rất chắc chắn, đây chính là đứa bé kia.
Mục Tấn Nhiên in tư liệu ra, cầm nó đi ra ngoài.
-
Hôm nay Ứng Chiếu về hơi muộn, xách theo nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối đi ra khỏi thang máy, sau đó thì nhìn thấy mấy người đứng trước cửa nhà Sơ Tranh.
Ứng Chiếu hơi sửng sốt: "Các anh tìm ai?"
Nghe thấy tiếng hỏi, người bên kia nhìn qua.
Người đàn ông đứng ở giữa cũng chậm chạp quay đầu nhìn qua.
Hắn ta choàng áo khoác trên vai, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chân mày nhíu chặt.
Hắn ta quan sát Ứng Chiếu: "Cậu là Ứng Chiếu?"
"Đúng thế."
Ứng Chiếu càng nghi ngờ hơn.
"Anh biết tôi à?"
"Chào Ứng tiên sinh." Người đàn ông gật đầu: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"..."
-
Ứng Chiếu rót cho người đàn ông một ly nước, người mà người đàn ông mang đến đều ở ngoài cửa, không vào.
Mục Tấn Nhiên quan sát gian phòng.
Nơi này tràn đầy hương khí của trẻ em.
Trên tường còn treo ảnh chụp của em bé.
Lướt qua từng tấm từng tấm, giống như có thể trông thấy quá trình trưởng thành của bé.
Trừ cái đó ra, Mục Tấn Nhiên còn phát hiện rất nhiều vật trang trí hoặc đồ vật khác trong phòng đều không phải vật bình thường.
"Mục tiên sinh đúng không?" Ứng Chiếu ngồi xuống đối diện: "Anh có chuyện gì không?"
Mục Tấn Nhiên cũng không quanh co lòng vòng: "Cậu có con?"
"Ừ."
Mục Tấn Nhiên: "Tôi có thể gặp nó một chút được không?"
Ứng Chiếu nhíu mày: "Mục tiên sinh, tại sao anh lại muốn gặp bảo bảo?"
Mục Tấn Nhiên: "Tôi..."
Mục Tấn Nhiên còn chưa lên tiếng, bên ngoài có người tiến vào.
Sơ Tranh ngờ vực nhìn người bên ngoài một chút, trực tiếp lên tiếng: "Làm gì vậy?"
Đi tới, mới thấy rõ Mục Tấn Nhiên ngồi trên ghế sofa.
Sơ Tranh hơi trầm mặc, nhìn túi văn kiện trong suốt trong tay mình một chút.
Tờ thứ nhất trong đó chính là một tờ tư liệu cá nhân, mà ảnh chụp trên tư liệu, vừa vặn giống người trước mặt này như đúc.
Sơ Tranh: "..."
Cô vừa điều tra hắn ta, sao hắn ta lại tìm tới cửa rồi? Không phải là con chó điên Phương Thốn Di kia chơi được hết hai anh em Mục gia này, nên tìm đến gây chuyện với cô chứ?
Sơ Tranh yên lặng cầm chặt túi tư liệu, chuyển ra sau lưng.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phương Thốn Di rất khác với trước kia, lúc này toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, vênh vang đắc ý đứng trước mặt nhân viên phục vụ.
"Tiểu Sơ..."
Phương Thốn Di cũng chỉ ngây người một lát, rất nhanh đã cười chào hỏi, đồng thời đi về phía cô.
Ánh mắt Phương Thốn Di lưu chuyển trên người đứa bé mà Sơ Tranh ôm một lát: "Đã lâu không gặp."
Lúc trước Trình Phục nói cô thích một tên tiểu bạch kiểm đã có con...
Đây chính là đứa con kia?
Phương Thốn Di: "Gần đây cậu có khỏe không?"
"Không có cô, tôi rất khỏe."
"..."
Khóe miệng Phương Thốn Di co giật.
Đến tận bây giờ cô ta vẫn không biết tại sao cô lại trở mặt với mình...
Trình Phục hoài nghi cô biết được gì đó rồi, nhưng nếu như cô biết được gì thì tại sao không tìm mình để đối chất.
Chỉ là...
"Tiểu Sơ, tớ cũng không biết xảy ra chuyện gì mà cậu lại đối xử với tớ như vậy, nhưng tớ vẫn luôn xem cậu là bạn." Phương Thốn Di thở dài, lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời: "Tớ sắp kết hôn rồi, đến lúc đó cậu nhất định phải tới nhé."
Trong giọng nói của Phương Thốn Di rõ ràng mang theo chút tâm tư khoe khoang.
Đại khái là cảm thấy bây giờ cô ta sống không kém gì Sơ Tranh, nên cần phải khoe khoang trước mặt cô một phen.
Nhưng Sơ Tranh hoàn toàn mặc xác cô ta.
Sự lạnh lùng trong mắt cô làm Phương Thốn Di không tiện nói tiếp được nữa.
Một thời gian thật dài không gặp, người đã từng là bạn thân lúc này chỉ có lạ lẫm vô tận.
Phương Thốn Di có hơi không được tự nhiên, cô ta đặt thiệp mời trên bàn bên cạnh, mỉm cười, quay người rời đi.
Nhân viên phục vụ kia đi theo cô ta xin lỗi một đường.
Sơ Tranh: "Đi điều tra xem cô ta sắp kết hôn với ai."
"Vâng."
-
Người kết hôn với Phương Thốn Di tên là Mục Tấn Ngọc.
Mục gia nhà lớn nghiệp lớn, thân thế của Mục Tấn Ngọc cũng không kém, nhưng bản thân có tàn tật, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn.
Cũng không biết sao mà Phương Thốn Di quen biết được Mục Tấn Ngọc, bây giờ còn kết hôn với hắn ta.
Nghe nói Mục Tấn Ngọc cực kỳ cưng chiều cô ta.
Muốn thứ gì là mua cho thứ đó.
Hoàn toàn là nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Địa điểm tổ chức hôn lễ cũng là khách sạn nổi tiếng nhất, hôn lễ tổ chức rất long trọng, khách khứa như mây.
Đương nhiên Sơ Tranh không thể nào đi tham gia hôn lễ, nhưng ngày hôn lễ diễn ra cô vẫn đến bên ngoài khách sạn.
Phương Thốn Di mặc áo cưới, đứng chung một chỗ với người đàn ông ngồi trên xe lăn, nghênh đón khách khứa tới.
Sơ Tranh ngồi ở trong xe, lật xem tư liệu và ảnh chụp trong tay.
Trong ảnh là Trình Phục và Phương Thốn Di, cử chỉ của hai người rất thân mật, thậm chí còn chụp được một tấm hình đang hôn nhau.
Đây là tư liệu cô cho người điều tra sau khi biết Phương Thốn Di sắp kết hôn.
Cho nên...
Phương Thốn Di và Trình Phục phát hiện chỗ mình không làm được, lại tìm một con dê béo tốt hơn?
Sao hai người này lại có đầu óc kinh doanh dữ dội thế chứ?
"Ma ma."
Oắt con thổi hơi phù phù.
"Làm gì?"
"Đi tiểu."
"Tự đi."
"..."
Sơ Tranh bảo tài xế mang oắt con xuống, cô buông tư liệu xuống, nhìn oắt con và tài xế đi đến nhà vệ sinh công cộng ở cách đó không xa.
-
"Sếp, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
Trên một chiếc xe khác, trợ lý nhắc nhở người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau.
Người đàn ông cúi đầu nhìn điện thoại di động, nghe thấy tiếng nhắc, ngẩng đầu nhìn khách sạn ở nơi xa một chút.
Ở chỗ này cũng có thể trông thấy tờ áp phích to lớn kia.
Người đàn ông khẽ nheo cặp mắt hẹp dài: "Đã điều tra xong lai lịch của người phụ nữ kia chưa?"
"Tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào một công ty làm việc, không có lời đồn gì không tốt."
"Thật sao."
Trợ lý không hiểu sếp mình có ý gì, trong lúc nhất thời không đáp lời.
Ngón tay người đàn ông gõ gõ màn hình điện thoại di động, giống như đang suy tư điều gì đó.
Cuối cùng người đàn ông nói một tiếng: "Tiếp tục điều tra."
"Vâng."
Người đàn ông mặc áo khoác vào, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Hắn ta vừa xuống xe, thì thấy một người đàn ông dắt một đứa bé đi tới.
Đứa bé đi đường còn chưa ổn lắm, lung la lung lay, không cẩn thận đụng trúng.
"Tiểu thiếu gia!"
Động tác của người đàn ông càng nhanh hơn, đón lấy đứa trẻ nhỏ
Đứa trẻ nhỏ ngửa đầu nhìn hắn ta, đôi mắt trong suốt mang theo sự ngây thơ và thuần khiết của trẻ con.
Mục Tấn Nhiên đối đầu với một đôi mắt như thế, hơi ngây người trong chốc lát.
"Xin lỗi xin lỗi." Người dắt đứa bé nói xin lỗi hắn ta, cũng vội cẩn thận dắt đứa bé đi.
"Không sao." Mục Tấn Nhiên nói một tiếng, rồi rời đi trước một bước.
Đi ra được một khoảng cách, Mục Tấn Nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Đứa trẻ nhỏ được người đàn ông kia dắt, đã đi ra xa.
"Sếp? Sao thế?" Trợ lý tò mò hỏi.
"Không sao."
Ngay khi Mục Tấn Nhiên chuẩn bị thu tầm mắt lại, thì nhìn thấy một cô gái xuống khỏi chiếc xe cách đó không xa.
Đứa bé kia buông tay người dắt nó ra, chập chững chạy tới.
Mục Tấn Nhiên vuốt vuốt mi tâm, lần này thật sự không chú ý tiếp nữa, đi về phía khách sạn.
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi.
Hôn lễ kết thúc, Mục Tấn Nhiên trở lại trong nhà mình, xử lý xong mọi chuyện, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nhưng mà không biết vì sao lại nghĩ đến đứa bé trai kia...
Ba ngày sau, Mục Tấn Nhiên nhận được một phần kết quả điều tra.
Khi hắn ta lật đến cuối cùng, trông thấy ảnh chụp, Mục Tấn Nhiên bỗng ra sức hít một hơi.
Mục Tấn Nhiên trượt đến đầu tiên, lại tỉ mỉ xem lại một lần.
Ngày đó rõ ràng hắn ta nghe thấy người kia gọi đứa bé đó là tiểu thiếu gia... Vì sao lại không trùng khớp với thông tin viết trong này?
Là hắn ta nhớ lầm à?
Không phải cùng một đứa bé?
Mục Tấn Nhiên cẩn thận quan sát mấy tấm hình đó mấy lần, hắn ta rất chắc chắn, đây chính là đứa bé kia.
Mục Tấn Nhiên in tư liệu ra, cầm nó đi ra ngoài.
-
Hôm nay Ứng Chiếu về hơi muộn, xách theo nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối đi ra khỏi thang máy, sau đó thì nhìn thấy mấy người đứng trước cửa nhà Sơ Tranh.
Ứng Chiếu hơi sửng sốt: "Các anh tìm ai?"
Nghe thấy tiếng hỏi, người bên kia nhìn qua.
Người đàn ông đứng ở giữa cũng chậm chạp quay đầu nhìn qua.
Hắn ta choàng áo khoác trên vai, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chân mày nhíu chặt.
Hắn ta quan sát Ứng Chiếu: "Cậu là Ứng Chiếu?"
"Đúng thế."
Ứng Chiếu càng nghi ngờ hơn.
"Anh biết tôi à?"
"Chào Ứng tiên sinh." Người đàn ông gật đầu: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"..."
-
Ứng Chiếu rót cho người đàn ông một ly nước, người mà người đàn ông mang đến đều ở ngoài cửa, không vào.
Mục Tấn Nhiên quan sát gian phòng.
Nơi này tràn đầy hương khí của trẻ em.
Trên tường còn treo ảnh chụp của em bé.
Lướt qua từng tấm từng tấm, giống như có thể trông thấy quá trình trưởng thành của bé.
Trừ cái đó ra, Mục Tấn Nhiên còn phát hiện rất nhiều vật trang trí hoặc đồ vật khác trong phòng đều không phải vật bình thường.
"Mục tiên sinh đúng không?" Ứng Chiếu ngồi xuống đối diện: "Anh có chuyện gì không?"
Mục Tấn Nhiên cũng không quanh co lòng vòng: "Cậu có con?"
"Ừ."
Mục Tấn Nhiên: "Tôi có thể gặp nó một chút được không?"
Ứng Chiếu nhíu mày: "Mục tiên sinh, tại sao anh lại muốn gặp bảo bảo?"
Mục Tấn Nhiên: "Tôi..."
Mục Tấn Nhiên còn chưa lên tiếng, bên ngoài có người tiến vào.
Sơ Tranh ngờ vực nhìn người bên ngoài một chút, trực tiếp lên tiếng: "Làm gì vậy?"
Đi tới, mới thấy rõ Mục Tấn Nhiên ngồi trên ghế sofa.
Sơ Tranh hơi trầm mặc, nhìn túi văn kiện trong suốt trong tay mình một chút.
Tờ thứ nhất trong đó chính là một tờ tư liệu cá nhân, mà ảnh chụp trên tư liệu, vừa vặn giống người trước mặt này như đúc.
Sơ Tranh: "..."
Cô vừa điều tra hắn ta, sao hắn ta lại tìm tới cửa rồi? Không phải là con chó điên Phương Thốn Di kia chơi được hết hai anh em Mục gia này, nên tìm đến gây chuyện với cô chứ?
Sơ Tranh yên lặng cầm chặt túi tư liệu, chuyển ra sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.