Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 2527: Vấn tiên hoàng tuyền (105)

Mặc Linh

25/12/2020

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Những người... Sinh vật không biết này, thân thể mà bọn nó dùng đều là do người tên Tam ca kia làm ra.

Không điều tra ra được bất cứ tin tức gì về thân phận, cũng không có bất kỳ thân nhân nào.

Khi bọn họ nhìn thấy những thân thể này, thì đã không có đặc thù của sinh mệnh nữa, đã là người chết.

Nếu như là người chết thì cũng tương đối dễ thao tác.

Chỉ cần gạch bỏ thân phận, lại có người phụ trách về phương diện này, có thể vào được hệ thống, trực tiếp xóa bỏ lịch sử hồ sơ vĩnh viễn là được.

Ai lại đang yên đang lành đi điều tra hồ sơ của một người chết làm gì?

Chỉ cần cẩn thận tránh đi những vụ tử vong phi tự nhiên, và người liên quan đến các vụ án mạng, thì trên cơ bản sẽ không bại lộ.

Cái kỹ thuật sống nhờ trên người chết này cũng giống như nhà tang lễ.

Cho nên gần như có thể xác định là cùng một người.

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều ôm tâm tư "không làm nữa thì chạy thôi" mà đi vào, nhưng sau khi đi vào rồi mới phát hiện không dễ dàng rời đi như vậy.

Cũng may "Tam ca" cho thù lao không tệ, làm yên lòng một bộ phận xao động.

—— Đương nhiên, chủ yếu là "Tam ca" rất là bạo lực, giết gà dọa khỉ mấy lần, bọn nó rất sợ.

Về phần rốt cuộc bọn nó có bao nhiêu "người", thì hắn ta hoàn toàn không rõ.

-

Bầu trời sau cơn mưa như được thanh tẩy qua, một mảnh xanh thẳm.

Mặt đất còn lưu lại một chút nước đọng, người đi đường lui tới giẫm qua mặt nước, làm tràn lên từng tầng gợn sóng.

Sơ Tranh đeo kính râm, đi trên đường với một người đàn ông.

"Chính... Chính là ở phía trước." Người đàn ông ôm Ngân Sa đã ngưng kết thành thể rắn, sợ hãi rụt rè chỉ vào cư xá phía trước cách đó không xa.

"Nhìn thấy người thì báo tin cho ta." Sơ Tranh dừng lại: "Không thấy người cũng không cần hoảng loạn, cứ rời đi bình thường."

Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt.

Sơ Tranh mặt không thay đổi uy hiếp hắn ta: "Nếu như ngươi diễn hỏng, ta sẽ đập nát ngươi."

"..."

Người đàn ông đảo mắt qua bốn phía, muốn chạy trốn.

Đáng tiếc... Chạy không thoát.

Người đàn ông ôm Ngân Sa đi vào trong cư xá, nơi này là nơi mà họ gặp mặt Tam ca kia.

Hắn ta ổn định sự sợ hãi trong lòng, nhanh chóng lên lầu, mở cánh cửa quen thuộc kia ra.

Bên trong không có ai.

Hắn ta đi dạo trong phòng hai vòng, nhịn không được đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Từ nơi này có thể trông thấy cổng của cư xá, cô gái kia đứng ở ngay cửa ra vào, rất là rêu rao.

Cô sợ người ta không biết cô sao?

Bây giờ mình chạy...

Chạy cái gì mà chạy, bị Vấn Tiên Lộ ghi lại trong danh sách rồi, có thể chạy đi đâu được.



Nghĩ tới đây, người kia cực kỳ chán nản, cúi đầu đi vào bên trong ngồi xuống.

Không biết qua bao lâu, hắn ta nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngoài cửa phòng, một gã đàn ông thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, khuôn mặt hung sát mở cửa đi vào.

Người kia lập tức kêu một tiếng: "Tam ca."

"Ừ." Đối phương nhíu mày: "Sao chỉ có một mình cậu."

"Những người khác mất rồi." Người đàn ông xuất ra kỹ năng diễn xuất tốt nhất đời này, tận lực không để lộ chút gì: "Nhưng tôi lấy được đồ về rồi."

Tam ca nhìn về phía Ngân Sa kết tinh mà hắn ta vẫn đang ôm.

"Gặp phải chuyện gì?"

"Người của Vấn Tiên Lộ và cục quản lý sinh vật không biết." Hắn ta dựa theo lời Sơ Tranh dạy thành thật trả lời: "Bọn họ bảo tôi mang đồ đi trước, sau khi chạy ra ngoài tôi trốn mất một lúc mới đến đây được."

Ánh mắt Tam ca đi dạo trên thân người đàn ông một lát, nhìn thấy trên cổ hắn ta vẫn đeo mảnh kim loại như cũ, dường như đã tin tưởng lời hắn ta nói.

"Đưa đồ cho tôi."

"Vâng... Vâng."

Người đàn ông ôm Ngân Sa kết tinh đi qua phía Tam ca, hắn ta vừa tới gần Tam ca, thì bỗng bị bóp chặt cổ, ấn ở trên tường bên cạnh.

Tam ca giơ tay kéo mảnh kim loại trên cổ hắn ta xuống, lật qua lật lại xem một lượt.

"Tam... Tam ca..." Người đàn ông hoảng sợ nhìn người trước mặt.

Tam ca nhìn thấy vết khắc trên mảnh kim loại, chậm rãi buông tay bóp lấy người đàn ông ra: "Không sao, xác nhận một chút."

Người đàn ông: "..."

Xém tưởng là mình xong đời rồi.

Tam ca lấy Ngân Sa kết tinh đi, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của thứ bên trong.

Là thứ mà bọn họ đang tìm.

"Cực khổ rồi." Tam ca vỗ vỗ bả vai người đàn ông: "Về nghỉ ngơi thật tốt trước đi, tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau."

Người đàn ông liên tục gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: "Vâng thưa Tam ca, Tam ca đi thong thả."

Người đàn ông đưa mắt nhìn Tam ca ôm Ngân Sa kết tinh đi tới cửa, nhìn thấy gã mở cửa, lại không đi ra ngoài, ngược lại thân thể cứng ngắc lui về phía sau.

Người đàn ông ngay lập tức rời khỏi cỗ thân thể này, lẻn ra ban công bên ngoài trốn tránh.

Ngoài cửa.

Cô gái hai tay đút túi, quần cộc rộng cực kỳ rêu rao chói mắt, giữa lông mày xinh đẹp phảng phất như có sương tuyết ngưng kết.

Tam ca liên tục lui về phía sau, Ngân Sa kết tinh trong tay bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Sơ Tranh chậm rãi vào nhà: "Xem ra là biết ta, thế thì ta không tự giới thiệu nữa."

"..."

Tam ca liếc mắt nhìn ra phía sau, thân thể của người đàn ông ngã trong phòng khách, làm gì còn tung tích của con sinh vật không biết kia nữa.

Tam ca trong nháy mắt hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Bị lừa rồi!

Mẹ!

Tam ca chửi nhỏ một tiếng, lập tức phát động công kích về phía Sơ Tranh.

Rời khỏi nơi này trước rồi nói.



Nhưng mà hắn ta vừa động, trước mặt đột nhiên có một trận ngân mang lấp lóe, bốn phía lít nha lít nhít hiện đầy ngân tuyến.

Động tác của hắn ta không dừng lại kịp thời, đụng phải ngân tuyến, một loạt âm thanh xì xì vang lên.

Đầu ngón tay Sơ Tranh quấn một vòng trong không khí, ngân tuyến bỗng siết chặt.

Thân thể Tam ca bị siết chặt, bị ngân tuyến buộc thành cái bánh chưng, trừ tròng mắt còn có thể động, thì những nơi còn lại đều như bị đông lại.

Ngân tuyến móc ra mảnh kim loại trên người Tam ca và mảnh kim loại của người đàn ông bị Tam ca lấy đi, trực tiếp đưa đến tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh cầm hai mảnh kim loại so sánh, rất nghiêm túc đưa ra kết luận: "Xem ra mình khắc cũng không tệ lắm."

Tam ca: "???"

Tam ca: "Cô... Ưm ưm ưm..."

Không biết ngân tuyến tìm đâu ra một miếng giẻ rách, cưỡng ép nhét vào miệng Tam ca, chặn lời hắn ta muốn nói vào trong cổ họng.

"Bây giờ không cần ngươi nói chuyện." Sơ Tranh cất kỹ hai mảnh kim loại, lãnh lãnh đạm đạm liếc nhìn gã: "Ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện chết, rơi xuống trong tay ta, ta muốn ngươi chết ngươi mới có thể chết."

Tam ca: "..."

-

Tam ca không giống những người khác, gã có ID thân phận, là lão đại của công ty vệ sĩ nào đó.

Sơ Tranh bắt người về, trực tiếp ném vào một gian phòng ở dưới tầng hầm.

Thủy tinh trong suốt có thể trông thấy hành lang và cảnh tượng trong phòng đối diện.

"Lục Phong Trạch!"

Tam ca trông thấy người ngồi ở trong phòng đối diện, có chút khiếp sợ.

Hắn ta không chết...

Dường như Lục Phong Trạch không nhìn thấy bên ngoài, tự mình quơ chân, nhìn có vẻ còn rất nhàn nhã.

Tam ca cũng chỉ hơi thất thố, rất nhanh đã khôi phục lại: "Tôi sẽ không nói gì cả, cô không cần uổng phí sức lực."

"Ồ."

Sơ Tranh nhìn có vẻ cũng không thèm để ý, quay người đi thẳng.

Tam ca: "???"

Không hỏi gì cả?

Bên ngoài hành lang khôi phục yên tĩnh, trừ Lục Phong Trạch thảnh thảnh thơi thơi ở phòng đối diện, thì gã không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.

Nhốt gã ở đây?

Tam ca ngờ vực dò xét gian phòng này, rõ ràng không giống như phòng của Lục Phong Trạch.

Gian phòng này đen kịt, trên tường giống như có thứ gì đó...

Tam ca rất nhanh xác định, không phải giống như, là thật sự có.

Những thứ kia đang ngọ nguậy, đang chậm chạp bò từ trên vách tường tới gần phía gã...

*

Ngủ ngon

***

Chúc mọi người một mùa giáng sinh an lành và hạnh phúc nhaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook