Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 213: Vương giả tái xuất (10)
Mặc Linh
30/12/2018
Thịnh Đình đứng dậy, bàn tay bóp lấy cổ cô ta, đôi mắt tĩnh mịch sâu không thấy đáy: "Trang Di, cô thật to gan!"
Yết hầu Trang Di bị bóp chặt, không khí không có cách nào tiến vào, hô hấp cô ta dần dần khó khăn.
Nghe thấy giọng nói cố nén giận dữ của Thịnh Đình, cô ta quả thật hãi hùng đến khiếp vía.
"Anh... anh Đình..." Khóe mắt Trang Di lập tức phiếm hồng: "Em đã làm sai chỗ nào?"
Thịnh Đình: "Cô làm gì mà còn chưa biết sao?"
"Anh Đình, em không biết đã làm sai chuyện gì hết, em việc gì cũng không làm mà." Trang Di khó nhọc nói chuyện.
Ánh mắt mang theo áp bức của Thịnh Đình rơi xuống: "Ngày Tranh Nhi mất tích cô đang ở đâu?"
Đáy lòng Trang Di rơi xyống lộp bộp.
Nhưng rất nhanh cô ta đã trấn định lại: "Em... Em ở cùng với Tư Tư a, anh Đình, nếu anh không tin thì có thể đi hỏi thử, em thật sự ở cùng với Tư Tư mà."
"Tranh Nhi nói là cô đưa cô ấy ra ngoài."
"Anh Đình, em không có, em sao dám làm ra chuyện này chứ." Trang Di lập tức phủ nhận, nước mắt bắt đầu rơi lã chã: "Em biết người anh quan tâm nhất là Thịnh tiểu thư, em nào dám mang cô ấy ra ngoài, em không dám."
Đôi mắt nguy hiểm của Thịnh Đình nheo lại.
Trang Di khóc đến lê hoa đái vũ, cực kỳ thống khổ.
Trang Di đã đi theo hắn được nhiều năm như vậy cũng không phải không có lý do, cô ta luôn rất nghe lời, thế nên hắn mới để cô ta đi theo lâu đến vậy.
Cô ta có lá gan mang Sơ Tranh đi sao?
Hắn lại nghĩ tới chuyện mình bị Sơ Tranh lột sạch rồi ném trong toilet, cộng thêm những biểu hiện kỳ quái của cô gần đây...
Nửa ngày sau mới từ từ buông Trang Di ra.
Hắn ôm cô ta vào ngực: "Em đã đi theo anh từ rất lâu rồi, phải biết người nào không thể đụng tới."
Trang Di bị dọa đến phát run, ngậm nước mắt gật đầu: "Em biết."
"Ngoan."
Thịnh Đình cho Trang Di một nụ hôn thật sâu, rồi đó để cô ta ra ngoài.
Trang Di không dám ở lại lâu hơn nữa.
Thịnh Đình gọi người vào: "Đi tìm hiểu xem vào ngày Tranh Nhi mất tích, Trang Di đang ở cùng ai."
Tư liệu rất nhanh được gửi đến tay Thịnh Đình.
Vào ngày đó Trang Di quả thật đang đi chơi với hội chị em Tư Tư.
Theo như camera giám sát bên ngoài, thỉnh thoảng vẫn thấy Trang Di đi lại qua cửa sổ, không hề rời đi.
Cho đến khi hắn gọi điện tới thì xe của Trang Di mới rời khỏi nhà Tư Tư đi về phía sân bay.
Thịnh Đình nhíu mày.
"Anh Đình, mai đã là ngày giao hàng."
"Bên Hắc Kim có động tĩnh gì không?"
"Tạm thời không có, Anh Đình lo cho bọn họ sao?"
"Đợt hàng này số lượng khá lớn, không biết chừng sẽ có kẻ muốn thò một chân vào."
"Anh Đình yên tâm, chúng em đã giám sát kĩ càng, sẽ không có vấn đề gì."
Thịnh Đình dặn dò thêm mấy câu, đừng để sai lầm xảy ra.
-
Giang Dã nghỉ ngơi đã được vài ngày, mấy ngày này cũng không gặp được Sơ Tranh, ngược lại chỉ luôn nghe thấy âm thanh tùng tùng xẻng xẻng bên ngoài.
Người thay thuốc cho hắn là Cao Bình, nghe nói là quản gia của Thịnh gia.
Điều này càng làm Giang Dã không hiểu là Sơ Tranh chỉ tiện tay cứu mình, hay còn có mục đích nào khác.
Giang Dã không lấy được di động, cũng không liên lạc được với người của mình, tâm tình cũng ngày một tức giận.
"Giang tiên sinh, ngài muốn đi ra ngoài sao?"
Lúc Cao Bình vào thì thấy Giang Dã đang mặc quần áo.
Thiếu niên cực kỳ lễ phép đáo: "Nằm lâu như vậy rồi, cháu muốn ra ngoài hít thở không khí, không sao chứ ạ?"
Cao Bình không nói không thể.
Giang Dã bèn đi xuống dưới tầng.
Những ngày qua hắn vẫn không rời khỏi phòng, nên giờ mới phát hiện nơi này cũng quá rộng rồi.
Từ trên tầng đi xuống thôi mà đã mất khối thời gian.
Hắn đứng trên cầu thang, nhìn về phía đại sảnh.
"Giang tiên sinh có thể đi ra sân sau, không khí và khung cảnh ở đó rất tốt." Giọng nói của Cao Bình vang lên kéo ánh mắt của Giang Dã về.
Hắn gật gật đầu, đi theo Cao Bình ra sân sau.
Đằng sau có một hồ nước nhân tạo.
"Tiểu thư của chú đâu?" Giang Dã thuận miệng hỏi.
"Tiểu thư đã ra ngoài rồi."
"Bình thường cô ấy rất bận sao?"
Cao Bình cười ôn hòa, không trả lời lại Giang Dã.
Giang Dã thức thời không hỏi nữa, hắn ở bên ngoài đi dạo một lúc, đến khi Cao Bình có việc rời đi thì lập tức quay vào nhà.
-
Huyện Cổ Lệ.
Đèn ne-on sáng rực rỡ trong đêm tối của thành phố, ánh đèn như pháo hoa, hiện ra ánh sáng lăn tăn trên mặt sông nước.
Đây là biên giới của một huyện thành nhỏ.
Đối diện với con sông là khu dân cư,
Còn bên này sông là nơi bị bỏ hoang.
Sơ Tranh ngồi trong xe, thời gian trôi qua từng dây từng phút.
Ong ong ong——
"Tiểu thư, không thấy Giang tiên sinh đâu nữa." Giọng Cao Bình có hơi khẩn trương vang lên từ đầu kia điện thoại.
"Hử?" Thẻ người tốt còn chưa khỏi, chạy làm cái gì?
"Vừa rồi Giang tiên sinh nói không thấy thoải mái nên tôi mới xuống tìm thuốc cho cậu ấy, ai ngờ khi quay lại đã không thấy đâu nữa."
"Ừ, tôi biết rồi."
Sơ Tranh cúp điện thoại, nhìn ra xa xăm.
Bên kia đã có người xuất hiện.
"Thịnh tiên sinh, ngài đợi lâu chưa?" Eric đội một chiếc mũ, dáng người mập mạp, khi di chuyển còn hơi khó khăn, cứ như chân của hắn bị tật vậy.
"Eric tiên sinh, tôi cũng vừa mới đến." Thịnh Đình vươn tay, bắt tay với Eric.
"Không biết sao Eric tiên sinh lại muốn đổi địa điểm đến chỗ này?"
Trước khi giao dịch tiến hành, Thịnh Đình mới nhận được tin tức là đổi địa điểm."
Quyền chủ động ở trong tay đối phương, Thịnh Đình không thể không đồng ý.
Eric nhìn về phía mặt sông, dùng thứ tiếng Trung không thuần thục nói: "Thịnh gia các cậu, nhân tài đúng là xuất hiện tầng tầng lớp lớp."
Thịnh Đình nhíu mày, không biết Eric có ý gì.
Thịnh gia...
Hiện giờ Thịnh gia đã chỉ là quá khứ.
"Đêm nay chỉ sợ là giao dịch của chúng ta không thành rồi." Eric xoay người lại.
Ánh mắt Thịnh Đình trầm xuống: "Eric tiên sinh, chúng ta đã đàm phán xong xuôi..."
Eric đưa tay ra: "Thịnh tiên sinh, trước đó đúng là tôi định giao dịch với cậu, nhưng bây giờ thì sao, cậu cũng biết một câu rồi đấy, ai trả giá cao hơn thì người đó được..."
Tiếng xe gầm vang đến gần.
Mấy chiếc xe màu đen chạy đến, nghiêm chỉnh như đã được huấn luyện xếp thành một hàng chỉnh tề.
Hai xe phía trước có người đi xuống, chạy đến chiếc xe ở giữa, cung kính mở cửa xe.
Thiếu niên bước ra từ trong xe.
Dáng người hắn thẳng tắp như tùng bách, ánh đèn nê ông chiếu tới phản xạ lên mặt sông, làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên.
Thiếu niên nhận lấy áo khoác từ trong tay thuộc hạ, khoác lên người, sải bước đi tới.
"Eric tiên sinh, Thịnh tiên sinh." Thiếu niên cười chào hỏi: "Chào buổi tối."
Giọng nói kia cứ như bạn bè nhiều năm không gặp, ở đây ôn lại chuyện cũ vậy.
Đôi mắt Thịnh Đình nheo lại: "Eric tiên sinh, ông không nói cho tôi là ông còn hẹn cả Giang nhị gia đến."
Giang Dã này, tuổi không lớn lắm, nhưng thủ đoạn thì vô biên, không thể không đề phòng.
Hắn đã cho rằng tối hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Quả không nghĩ tới...
Sẽ có một màn này.
Thiếu niên hững hờ đưa tay gạt mấy sợi tóc bay loạn xạ ra: "Eric tiên sinh cũng không nói cho tôi là còn hẹn cả Thịnh tiên sinh, Thịnh tiên sinh tức giận làm gì?"
Thiếu niên cất tiếng cười lười biếng, đôi âm âm u thâm thúy tràn đầy sự khiêu khích.
Thịnh Đình trầm giọng: "Giang nhị gia, đến lúc này các cậu mới thò một chân vào, có còn biết đạo lý là gì không?"
Khóe môi thiếu niên cong lên, giọng nói thanh tịnh rạch nứt đêm tối: "Thịnh tiên sinh, đồ tốt mọi người ai cũng muốn, sao anh có thể nói tôi không có đạo nghĩa được?"
Eric hòa giải: "Hai vị đừng nóng, khách hàng của chúng tôi còn chưa tới đủ đâu."
Thiếu niên ngước mắt, tò mò hỏi: "Còn người nữa? Ngoại trừ Thịnh tiên sinh và Hắc Kim, không biết ai có thể ăn nhiều hàng đến vậy?"
Eric nhìn về một phía nói: "Tới rồi."
Yết hầu Trang Di bị bóp chặt, không khí không có cách nào tiến vào, hô hấp cô ta dần dần khó khăn.
Nghe thấy giọng nói cố nén giận dữ của Thịnh Đình, cô ta quả thật hãi hùng đến khiếp vía.
"Anh... anh Đình..." Khóe mắt Trang Di lập tức phiếm hồng: "Em đã làm sai chỗ nào?"
Thịnh Đình: "Cô làm gì mà còn chưa biết sao?"
"Anh Đình, em không biết đã làm sai chuyện gì hết, em việc gì cũng không làm mà." Trang Di khó nhọc nói chuyện.
Ánh mắt mang theo áp bức của Thịnh Đình rơi xuống: "Ngày Tranh Nhi mất tích cô đang ở đâu?"
Đáy lòng Trang Di rơi xyống lộp bộp.
Nhưng rất nhanh cô ta đã trấn định lại: "Em... Em ở cùng với Tư Tư a, anh Đình, nếu anh không tin thì có thể đi hỏi thử, em thật sự ở cùng với Tư Tư mà."
"Tranh Nhi nói là cô đưa cô ấy ra ngoài."
"Anh Đình, em không có, em sao dám làm ra chuyện này chứ." Trang Di lập tức phủ nhận, nước mắt bắt đầu rơi lã chã: "Em biết người anh quan tâm nhất là Thịnh tiểu thư, em nào dám mang cô ấy ra ngoài, em không dám."
Đôi mắt nguy hiểm của Thịnh Đình nheo lại.
Trang Di khóc đến lê hoa đái vũ, cực kỳ thống khổ.
Trang Di đã đi theo hắn được nhiều năm như vậy cũng không phải không có lý do, cô ta luôn rất nghe lời, thế nên hắn mới để cô ta đi theo lâu đến vậy.
Cô ta có lá gan mang Sơ Tranh đi sao?
Hắn lại nghĩ tới chuyện mình bị Sơ Tranh lột sạch rồi ném trong toilet, cộng thêm những biểu hiện kỳ quái của cô gần đây...
Nửa ngày sau mới từ từ buông Trang Di ra.
Hắn ôm cô ta vào ngực: "Em đã đi theo anh từ rất lâu rồi, phải biết người nào không thể đụng tới."
Trang Di bị dọa đến phát run, ngậm nước mắt gật đầu: "Em biết."
"Ngoan."
Thịnh Đình cho Trang Di một nụ hôn thật sâu, rồi đó để cô ta ra ngoài.
Trang Di không dám ở lại lâu hơn nữa.
Thịnh Đình gọi người vào: "Đi tìm hiểu xem vào ngày Tranh Nhi mất tích, Trang Di đang ở cùng ai."
Tư liệu rất nhanh được gửi đến tay Thịnh Đình.
Vào ngày đó Trang Di quả thật đang đi chơi với hội chị em Tư Tư.
Theo như camera giám sát bên ngoài, thỉnh thoảng vẫn thấy Trang Di đi lại qua cửa sổ, không hề rời đi.
Cho đến khi hắn gọi điện tới thì xe của Trang Di mới rời khỏi nhà Tư Tư đi về phía sân bay.
Thịnh Đình nhíu mày.
"Anh Đình, mai đã là ngày giao hàng."
"Bên Hắc Kim có động tĩnh gì không?"
"Tạm thời không có, Anh Đình lo cho bọn họ sao?"
"Đợt hàng này số lượng khá lớn, không biết chừng sẽ có kẻ muốn thò một chân vào."
"Anh Đình yên tâm, chúng em đã giám sát kĩ càng, sẽ không có vấn đề gì."
Thịnh Đình dặn dò thêm mấy câu, đừng để sai lầm xảy ra.
-
Giang Dã nghỉ ngơi đã được vài ngày, mấy ngày này cũng không gặp được Sơ Tranh, ngược lại chỉ luôn nghe thấy âm thanh tùng tùng xẻng xẻng bên ngoài.
Người thay thuốc cho hắn là Cao Bình, nghe nói là quản gia của Thịnh gia.
Điều này càng làm Giang Dã không hiểu là Sơ Tranh chỉ tiện tay cứu mình, hay còn có mục đích nào khác.
Giang Dã không lấy được di động, cũng không liên lạc được với người của mình, tâm tình cũng ngày một tức giận.
"Giang tiên sinh, ngài muốn đi ra ngoài sao?"
Lúc Cao Bình vào thì thấy Giang Dã đang mặc quần áo.
Thiếu niên cực kỳ lễ phép đáo: "Nằm lâu như vậy rồi, cháu muốn ra ngoài hít thở không khí, không sao chứ ạ?"
Cao Bình không nói không thể.
Giang Dã bèn đi xuống dưới tầng.
Những ngày qua hắn vẫn không rời khỏi phòng, nên giờ mới phát hiện nơi này cũng quá rộng rồi.
Từ trên tầng đi xuống thôi mà đã mất khối thời gian.
Hắn đứng trên cầu thang, nhìn về phía đại sảnh.
"Giang tiên sinh có thể đi ra sân sau, không khí và khung cảnh ở đó rất tốt." Giọng nói của Cao Bình vang lên kéo ánh mắt của Giang Dã về.
Hắn gật gật đầu, đi theo Cao Bình ra sân sau.
Đằng sau có một hồ nước nhân tạo.
"Tiểu thư của chú đâu?" Giang Dã thuận miệng hỏi.
"Tiểu thư đã ra ngoài rồi."
"Bình thường cô ấy rất bận sao?"
Cao Bình cười ôn hòa, không trả lời lại Giang Dã.
Giang Dã thức thời không hỏi nữa, hắn ở bên ngoài đi dạo một lúc, đến khi Cao Bình có việc rời đi thì lập tức quay vào nhà.
-
Huyện Cổ Lệ.
Đèn ne-on sáng rực rỡ trong đêm tối của thành phố, ánh đèn như pháo hoa, hiện ra ánh sáng lăn tăn trên mặt sông nước.
Đây là biên giới của một huyện thành nhỏ.
Đối diện với con sông là khu dân cư,
Còn bên này sông là nơi bị bỏ hoang.
Sơ Tranh ngồi trong xe, thời gian trôi qua từng dây từng phút.
Ong ong ong——
"Tiểu thư, không thấy Giang tiên sinh đâu nữa." Giọng Cao Bình có hơi khẩn trương vang lên từ đầu kia điện thoại.
"Hử?" Thẻ người tốt còn chưa khỏi, chạy làm cái gì?
"Vừa rồi Giang tiên sinh nói không thấy thoải mái nên tôi mới xuống tìm thuốc cho cậu ấy, ai ngờ khi quay lại đã không thấy đâu nữa."
"Ừ, tôi biết rồi."
Sơ Tranh cúp điện thoại, nhìn ra xa xăm.
Bên kia đã có người xuất hiện.
"Thịnh tiên sinh, ngài đợi lâu chưa?" Eric đội một chiếc mũ, dáng người mập mạp, khi di chuyển còn hơi khó khăn, cứ như chân của hắn bị tật vậy.
"Eric tiên sinh, tôi cũng vừa mới đến." Thịnh Đình vươn tay, bắt tay với Eric.
"Không biết sao Eric tiên sinh lại muốn đổi địa điểm đến chỗ này?"
Trước khi giao dịch tiến hành, Thịnh Đình mới nhận được tin tức là đổi địa điểm."
Quyền chủ động ở trong tay đối phương, Thịnh Đình không thể không đồng ý.
Eric nhìn về phía mặt sông, dùng thứ tiếng Trung không thuần thục nói: "Thịnh gia các cậu, nhân tài đúng là xuất hiện tầng tầng lớp lớp."
Thịnh Đình nhíu mày, không biết Eric có ý gì.
Thịnh gia...
Hiện giờ Thịnh gia đã chỉ là quá khứ.
"Đêm nay chỉ sợ là giao dịch của chúng ta không thành rồi." Eric xoay người lại.
Ánh mắt Thịnh Đình trầm xuống: "Eric tiên sinh, chúng ta đã đàm phán xong xuôi..."
Eric đưa tay ra: "Thịnh tiên sinh, trước đó đúng là tôi định giao dịch với cậu, nhưng bây giờ thì sao, cậu cũng biết một câu rồi đấy, ai trả giá cao hơn thì người đó được..."
Tiếng xe gầm vang đến gần.
Mấy chiếc xe màu đen chạy đến, nghiêm chỉnh như đã được huấn luyện xếp thành một hàng chỉnh tề.
Hai xe phía trước có người đi xuống, chạy đến chiếc xe ở giữa, cung kính mở cửa xe.
Thiếu niên bước ra từ trong xe.
Dáng người hắn thẳng tắp như tùng bách, ánh đèn nê ông chiếu tới phản xạ lên mặt sông, làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên.
Thiếu niên nhận lấy áo khoác từ trong tay thuộc hạ, khoác lên người, sải bước đi tới.
"Eric tiên sinh, Thịnh tiên sinh." Thiếu niên cười chào hỏi: "Chào buổi tối."
Giọng nói kia cứ như bạn bè nhiều năm không gặp, ở đây ôn lại chuyện cũ vậy.
Đôi mắt Thịnh Đình nheo lại: "Eric tiên sinh, ông không nói cho tôi là ông còn hẹn cả Giang nhị gia đến."
Giang Dã này, tuổi không lớn lắm, nhưng thủ đoạn thì vô biên, không thể không đề phòng.
Hắn đã cho rằng tối hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Quả không nghĩ tới...
Sẽ có một màn này.
Thiếu niên hững hờ đưa tay gạt mấy sợi tóc bay loạn xạ ra: "Eric tiên sinh cũng không nói cho tôi là còn hẹn cả Thịnh tiên sinh, Thịnh tiên sinh tức giận làm gì?"
Thiếu niên cất tiếng cười lười biếng, đôi âm âm u thâm thúy tràn đầy sự khiêu khích.
Thịnh Đình trầm giọng: "Giang nhị gia, đến lúc này các cậu mới thò một chân vào, có còn biết đạo lý là gì không?"
Khóe môi thiếu niên cong lên, giọng nói thanh tịnh rạch nứt đêm tối: "Thịnh tiên sinh, đồ tốt mọi người ai cũng muốn, sao anh có thể nói tôi không có đạo nghĩa được?"
Eric hòa giải: "Hai vị đừng nóng, khách hàng của chúng tôi còn chưa tới đủ đâu."
Thiếu niên ngước mắt, tò mò hỏi: "Còn người nữa? Ngoại trừ Thịnh tiên sinh và Hắc Kim, không biết ai có thể ăn nhiều hàng đến vậy?"
Eric nhìn về một phía nói: "Tới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.