Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 217: Vương giả tái xuất (14)

Mặc Linh

30/12/2018

"Anh."

"Vì sao?" Không phải là em?

"Theo góc độ bắn thì chính là nhắm đến anh."

Lúc ấy Giang Dã đưa lưng về phía cửa sổ, viên đạn thứ nhất rõ ràng là nhắm vào Giang Dã,

Cô mới là người vô tội nhé!

Người vô tội nhé!

Ánh mắt Giang Dã chợt lóe lên, rồi nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Giây lát sau, hắn buông hàng mi nhiễm một tầng ánh sáng xuống, tạo thành một cái bóng nhỏ trên mí mắt trắng nõn của hắn.

Giang Dã lấy di động ra nhìn tin tức đang phát trong đó, rồi không nhịn được mà cười một tiếng.

Sơ Tranh: "....."

Thẻ người tốt sợ đến ngu người rồi sao?

Giang Dã thu lại nụ cười, trầm mặc ấn điện thoại một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại, đến khi di động chạm vào không còn phản ứng nữa mới thôi.

Sơ Tranh đi qua đi lại ở bên cạnh hai vòng: "Anh ngủ ở đây đi."

Giang Dã ngẩng đầu: "Em thì sao?"

Sơ Tranh chỉ vào ghế sô pha, cầm gối đi đến ghế ngủ.

Vì thẻ người tốt mà nhóc đáng thương như cô chỉ có thể ngủ trên sô pha đấy.

Mà lỡ lại có người lén lút đến giết hắn thì sao?

"Thịnh tiểu thư, để một cô gái ngủ trên ghế sô pha không phải là chuyện anh có thể làm được, em ngủ..."

Sơ Tranh xoay người nhét hắn trở về: "Đi ngủ đi, đừng có ồn."

Giang Dã: "......"

Hung dữ cái gì chứ!

Đèn trong phòng bị tắt, căn phòng rơi vào trong bóng tối.

Sơ Tranh còn chưa kịp đi thì vạt áo đã bị người ta giữ chặt lấy.

"Bật đèn lên..." Thanh âm thiếu niên khàn khàn, nếu nghe kỹ còn nghe thấy có điểm run rẩy bên trong.

"Anh sợ tối?"

"... Chỉ là không quen." Giang Dã hơi khó chịu. Có lẽ bởi vì có người ở đây, lại thêm căn phòng vẫn còn chút ánh sáng yếu ớt, hắn cũng không đến nỗi không thích ứng được.

Sợ tối thì nói là sợ tối đi cho rồi.

Có ai thèm cười anh đâu.

Nhưng mà xã hội đen thường hoạt động vào ban đêm, sợ tối là cái bệnh thần kinh gì vậy? Éo le trái ngành nghề thế?

Sơ Tranh bật đèn lên.

Giang Dã lập tức buông Sơ Tranh ra, hắn xoay người đưa lưng về phía cô.

"Ngủ ngon, Thịnh tiểu thư."

Sơ Tranh đứng một lúc, nhìn tóc của Giang Dã, chậm chạp vươn tay..."

Giang Dã dường như đang không để ý, Sơ Tranh lập tức vò đầu hắn hai cái.

Biểu cảm Sơ Tranh lập tức còn nghiêm túc hơn.

Mềm mại ghê.

Thoải mái ghê.

Giang Dã hơi động đậy, đang định quay đầu lại nhìn cô thì Sơ Tranh đã lập tức thu lại móng vuốt: "Ngủ ngon."

Giang Dã quay đầu lại hẳn, Sơ Tranh cũng đã chạy đến ghế sô pha, trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt lại, một giây lập tức ngủ.



Hắn sờ tay lên tóc.

Cô là bị bệnh thần kinh gì thế???

-

Sơ Tranh vừa ngủ chưa được bao lâu thì cảm giác có người đến gần, cùng cô chen chúc trên ghế sô pha nhỏ hẹp.

Hơi thở nhẹ nhàng trên người thiếu niên lập tức truyền tới.

Căn phòng một màu đen kịt, thiếu niên chen lên ghế sô pha, ngón tay bối rồi lần tìm đến hông Sơ Tranh, sau khi sờ đến tay cô thì gắt gao nắm chặt.

Sơ Tranh: "??"

Chơi gì đấy.

Đêm hôm khuya khoắt còn tranh ghế sô pha cùng cô?!

"Anh làm gì thế?"

Giang Dã không lên tiếng, đầu dựa vào bả vai cô, chỉ thiếu điều đem toàn bộ người rúc vào ngực cô.

Sơ Tranh nhìn lên trần nhà, căn phòng không còn chút ánh sáng nào, cô chống người ngồi dậy, trở tay lần mò trên ghế sô pha tìm công tắc đèn.

Cúp điện?

Không phải chứ, loại khách sạn này cho dù có mất điện cũng có máy phát điện khẩn cấp cơ mà.

Sơ Tranh liền bảo vệ sĩ đi xem có chuyện gì xảy ra.

Vệ sĩ đi xuống hỏi nhân viên khách sạn, nhân viên khách sạn nói do đường dây có vấn đề, vì để không ảnh hưởng đến khách hàng nên mới cố ý sửa vào ban đêm, sẽ mất khoảng một tiếng.

Giang Dã ôm Sơ Tranh không lên tiếng, Sơ Tranh sờ đầu hắn, ngầm chấp nhận hành động của hắn.

Sơ Tranh dịch vào bên trong, nghiêng người ôm hắn.

Vốn dĩ từ đầu là Giang Dã ôm Sơ Tranh, nhưng giờ lại biến thành hắn bị Sơ Tranh ôm.

Nhưng lúc này quá tối, Giang Dã cũng không dám so đo nhiều, nhắm chặt hai mắt lại.

Trên người Sơ Tranh có một mùi hương nhàn nhạt khiến Giang Dã dần dần thả lỏng ra.

Đầu ngón tay của Sơ Tranh men theo lồng ngực hắn sờ xuống phần bụng.

Giang Dã chợt đưa tay ra ngăn tay cô lại.

"Tôi muốn xem vết thương của anh." Sơ Tranh sợ lúc nãy hắn di chuyển lại làm nứt vết thương ra.

Giang Dã hơi chần chừ, rồi chậm chạp nới lỏng lực đạo, đầu ngón tay Sơ Tranh sờ lên vết thương của hắn, không có cảm giác ẩm ướt.

Sơ Tranh thu tay lại, thoải mái sờ lên đầu hắn: "Ngủ đi."

-

Hôm sau.

Giang Dã vừa mở mắt ra đã nhìn thấy sườn mặt của Sơ Tranh, một tay cô bấm điện thoại di động, trong đôi mắt chỉ ánh lên ánh sáng của điện thoại.

Một tay khác đang khoác lên bả vai hắn, đầu ngón tay khẽ vuốt một chỏm tóc của hắn.

Trong khoảnh khắc này, Giang Dã vậy mà cảm thấy thời gian dừng lại ở đây thì tốt......

"Tỉnh rồi?" Sơ Tranh đặt di động xuống, đôi mắt thanh lãnh nhìn vào Giang Dã.

Giang Dã nghe thấy giọng nói của cô thì tim đột nhiên đập mạnh, hắn bỗng nhiên xoay người.

Sơ Tranh lập tức kéo hắn về: "Ngã."

Hơi thở của cô gái phả lên cổ hắn, Giang Dã bị cô ôm với tư thế mập mờ, lập tức tâm loạn như ma.

Tầm mắt hắn dao động muốn tránh khỏi cô, hắn bối rối ngã xuống đất, không tìm thấy giày, cuối cùng bèn đi chân trần vào toilet, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Sơ Tranh: "......"

Sơ Tranh thoải mái nằm xuống ghế.

Hai người chen chúc thật sự rất chật.



-

Giang Dã đứng trong toilet, dùng nước lạnh rửa mặt.

Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ dính đầy nước trên mặt, đáy mắt thâm thúy đè ép dục niệm nhàn nhạt.

Hai tay hắn chống lên bồn rửa mặt, rũ mắt xuống.

Nơi nào đó xảy ra biến hóa làm Giang Dã cực kỳ không thích ứng.

Đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường buổi sáng.

Cái này rất bình thường, đàn ông nào chẳng có.

Bình thường...

Bình thường...

Bình thường cái con mẹ nhà hắn ý!

Giang Dã thở ra một hơi, trước kia hắn chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.

Nhưng từ khi gặp phải cô, hắn liền trở nên không bình thường.

"Ngươi hưng phấn cái gì chứ!"

Giang Dã nhịn không được mà nhéo tiểu Giang Dã nhà hắn một cái. (#sha: Á:((( ta thương tiểu Giang Dã quá đi, please để ta nhéo giùm cho... (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵))

Tức chết hắn mất thôi.

-

Giang Dã từ trong toilet đi ra, Sơ Tranh vẫn còn nằm trên ghế, nhưng đã có thêm vệ sĩ trong phòng, vừa thấy hắn ra, vệ sĩ lập tức bước ra ngoài, khi đi ngang qua hắn, ánh mắt nhìn hắn còn có vẻ kì quái.

Ánh mắt kia...

Giang Dã cũng không hình dung ra là thế nào.

Dù sao cũng là không đúng.

"Trên bàn có đồ ăn sáng." Sơ Tranh nói.

"Tôi phải về." Ánh mắt Giang Dã rơi vào hư không: "Cảm ơn ý tốt của Thịnh tiểu thư, chuyện tối qua, sau khi điều tra rõ ràng, tôi chắc chắn sẽ đòi lại cho Thịnh tiểu thư một công đạo."

Nếu hắn còn tiếp tục đợi nữa thì khẳng định sẽ có chuyện xảy ra!

Không thể đợi thêm!

Trên mặt Giang Dã không mang theo ý cười, chút lười nhác trên người cũng đã được thu liễm hoàn toàn, lúc này có mấy phần khí thế của Giang gia.

"Đã bắt được người cho anh rồi." Sơ Tranh chống thân thể ngồi lên: "Ăn sáng trước đi."

Giang Dã bỗng ngước mắt, đối mặt với ánh mắt của Sơ Tranh.

"Làm sao em bắt được?"

Sơ Tranh trầm ngâm mấy giây: "Có tiền."

"......"

Sơ Tranh đi tới, kéo hắn ngồi xuống: "Ăn xong thì dẫn anh đi."

Bàn tay Sơ Tranh quá ấm áp, Giang Dã mất tự nhiên rút tay về.

Hắn nhìn bữa sáng không biết bao nhiêu người ăn thì mới hết trước mặt...

"Thịnh tiểu thư, em mua bữa sáng của toàn thành phố về đấy à?"

"Không biết anh thích ăn gì nên bảo bọn họ mua hết, anh xem thích ăn cái gì thì ăn cái đó."

Cô gái nhỏ hỏi rất nghiêm túc.

Đầu ngón tay Giang Dã dường như còn lưu lại nhiệt độ trên người cô, Giang Dã nhịn không được mà siết chặt ngón tay lại.

Một lát sau, thiếu niên nở nụ cười: "Thịnh tiểu thư, nếu tôi là con gái nhất định sẽ đổ em đến nghiêng ngả."

Âm điệu hắn chợt thay đổi: "Đáng tiếc, tôi không phải."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook