Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Chương 181: Vương Gia Vạn Phúc (11)

Mặc Linh

24/12/2018

Đang hưởng thụ quen khoái cảm khi bắt nạt người khác, muốn dừng cũng không dừng nổi.

Sơ Tranh không có cái tâm tư kia, cô chỉ muốn đơn giản mau lẹ giải quyết hết tất cả phiền phức.

Đồ nghiệt súc Vương Bát Đản!

【Không phải chứ, chị gái nhỏ, chị nói lý một tí đi, sao lại mắng em chứ!】Vương Giả đến phát rồ mất, nó đã làm sai chỗ nào chứ.

Yến Quy đứng trong đại điện, trên gương mặt trắng nõn không rõ là tái nhợt do bị vũ nhục hay là hắn vốn đã bị như vậy.

Ngón tay thon dài trắng nõn trong tay áo duỗi ra, ánh sáng ấm áp chiếu rọi lên lại càng làm nổi bật ngón tay xinh đẹp.

Vinh vương cười đến càn rỡ, đáy mắt đều là sự hưng phấn vặn vẹo.

Ngón tay Sơ Tranh khẽ nhúc nhích, tơ hồng từ trong tay áo cô vươn ra, vui sướng quấn hai vòng quanh đầu ngón tay cô, rồi nhanh chóng bay ra, lao thẳng đến Vinh vương.

Trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt Vinh vương đột nhiên biến đổi.

Hắn giơ tay tự bóp cổ mình, mặt đỏ bừng cả lên.

"Cứu..."

Yến Quy ngước mắt nhìn lại, trong đôi mắt tĩnh mịch là bộ dáng của Vinh vương lúc này hòa với ánh sáng của đèn đuốc.

Xấu xí, gớm guốc...

"Vinh vương điện hạ!" Công công bên cạnh Hoàng đế thất kinh hô lên một tiếng.

"Hoàng đệ!" Hoàng đế tiến đến một bước: "Sao vậy?"

Đột nhiên Vinh vương hất Hoàng đế ra, rút thanh đao của thị vệ đứng đằng sau ổ nhào về phía Hoàng đế.

Sơ Tranh như đang chơi con rối, điều khiển Vinh vương chém về phía Hoàng đế liên tiếp.

"Vinh vương!!" Tránh được mấy chiêu, Hoàng đế bắt đầu nổi giận ngùn ngụt.

Trong tràng diện hỗn loạn, Vinh vương bị người ta giữ chặt đè xuống mặt đất, cuối cùng còn sợ hắn còn phát điên nên thuận tay đập cho hôn mê bất tỉnh luôn.

Tơ hồng quấn lấy Vinh vương chậm rãi rời ra, lui về bên người Sơ Tranh.

【......】Hình thức vô địch của chị gái nhỏ thật trâu bò.

Đã bảo ta rất lợi hại rồi, mi còn bắt ta đi phá sản làm gì.

【.......】 Thân là hệ thống tán gia bại sản là lỗi của nó sao!!

Hoàng đế không bị thương, nhưng lúc này cũng đã tức giận không nhẹ, quát lớn một tiếng: "Đưa Vinh vương xuống dưới cho ta."

"Chuyện gì xảy ra thế?"

"Vừa rồi Vinh vương như bị trúng tà vậy, ánh mắt cũng dọa người quá đi."

"Trúng tà..."

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, hai chữ "trúng tà" này như đã chạm vào điểm mấu chốt nào của hắn, ánh mắt hắn hung hiểm của hắn đột nhiên rơi vào người Trình Tiêu đang đứng ngồi không yên.

"Nhị tiểu thư của Trình gia ở lại, còn những người khác lui ra đi."

Trình Tiêu khiếp sợ ngẩng đầu, khuôn mặt xinh xắn trắng bệnh như tờ giấy.

"Nhị cô nương, mời đi bên này." Cung nhân lập tức đi tới mời Trình Tiêu.

Đáy mắt Trình Tiêu chỉ còn lại hoảng sợ.

Không...

Vì sao Diệp Dương mãi vẫn chưa đến?

Nàng không thể ở lại đây.

Nhiều người như vậy, sao nàng lại bị nhìn trúng chứ?

"Bệ hạ." Trình Tiêu đẩy cung nhân ra, quỳ xuống dưới đất: "Bệ hạ, thần nữ... Gần đây thần nữ thấy thân thể hơi khó chịu, không nên ở lại trong cung."

Trình Tiêu ho khan hai tiếng, lại nói: "Tỷ tỷ của thần nữ, tỷ tỷ có thể thay thần nữ ở lại."

Sự việc cung yến ngày hôm nay làm tất cả mọi người không ai còn tâm tư đi quan sát người khác nữa.

Nghe được lời này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đại tiểu thư của Thành Vương phủ.



Chỉ thấy nàng vẫn ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, cục diện rối loạn dường như cũng không thể làm ảnh hưởng đến nàng.

Cho dù bây giờ nàng bị muội muội ruột thịt đẩy ra mũi dao đầu kiếm, cũng chẳng mảy may thấy có một chút gợn sóng.

Thanh lãnh lạnh nhạt, tao nhã lại tôn quý,

Đây là đại tiểu thư của Thành Vương phủ sao?

Sao lại khiến cho người ta có cảm giác...

Nàng mới thật sự là bậc Đế vương...

Đám người này bị ý nghĩ này dọa cho giật mình, đồng loạt quay đầu đi, không ai dám nhìn cô nữa.

Trình Tiêu vừa mở miệng thì Hoàng đế đã giận đến tái mặt: "Lời trẫm nói là thánh chỉ, ngươi dám kháng chỉ?"

Khí thế uy nghiêm của Đế vương ép xuống Trình Tiêu không thở nổi, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.

Hoàng đế quét mắt quanh Sơ Tranh một vòng, hừ lạnh một tiếng, rồi phất tay áo rời đi.

Cung nhân tiến lên đỡ Trình Tiêu rời đi.

Không...

Không muốn...

Nàng ta không thể ở lại.

Bỗng nhiên Trình Tiêu nhìn về phía Sơ Tranh.

Người phía sau trấn định bưng chén rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.

Cạch.

Chén rượu va chạm vào mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy, trong đại điện yên tĩnh lại thành phá lệ rõ ràng.

"Trình Sơ Tranh!!"

Âm thanh oán hận của Trình Tiêu vang lên từ bên ngoài điện truyền vào.

Không khí trong điện như bị đóng băng.

Mặt mày Sơ Tranh lãnh đạm, toàn thân đều lộ ra khí thế người sống chớ lại gần, người quen đừng có quấy rầy, lạnh lùng xa cách, cô dẫn đầu đứng dậy rời đi.

Đợi sau khi cô đi, không khí trong điện mới có thể lưu thông.

Yến Quy đã sớm bị người ta quên lãng, hắn đang nhìn về hướng Sơ Tranh vừa đi khỏi, trong đôi mắt vô hồn lúc này mới phảng phất có mấy phần sắc thái.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, lại chẳng còn gì cả.

Thừa dịp mọi người không chú ý đến mình, hắn lặng lẽ không tiếng động rời khỏi đại điện.

-

"Tiểu thư."

Lục Châu thấy Sơ Tranh đi ra, cả người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Về thôi."

"Dạ." Trên mặt Lục Châu ngập tràn ý cười, qua được ải này rồi thì về sau không cần phải sống trong nơm nớp lo sợ nữa.

"Đại... đại tiểu thư, tiểu thư của ta đâu?"

Thanh Hà không nhìn thấy Trình Tiêu, đáy lòng thấp thỏm không yên, không nhịn được phải lên tiếng hỏi thăm.

"Ở lại." Sơ Tranh đẩy rèm kiệu ra ngồi lên.

Rèm kiệu chậm chạp rơi xuống che khuất thân ảnh Sơ Tranh.

Ở... Ở lại?

Cả người Thanh Hà đều cứng ngắc.

Đợi cỗ kiệu đưa Sơ Tranh rời khỏi cửa lớn, Lục Châu mới thận trọng hỏi: "Tiểu thư, nhị tiểu thư thật sự bị ở lại sao?"

"Ừ."

Lục Châu thoải mái không ít: "Đáng đời, vốn là nàng ta phải tiến cung, đây chính là báo ứng."

Báo ứng?



Sơ Tranh ngồi vòng tay trước ngực trong kiệu, làm gì có báo ứng.

Sơ Tranh bảo kiệu dừng lại ở Tụ Viễn lâu.

"Cô nương ngài tới rồi." Chưởng quỹ ra đón: "Đúng lúc vừa có vị khách nhân tới tìm ngài, nói lát nữa ngài sẽ đến, không ngờ ngài lại đến thật."

"Dẫn đường."

"Dạ."

Chưởng quỹ dẫn Sơ Tranh lên lầu, đẩy một sương phòng ra.

"Chờ ở bên ngoài."

Lục Châu hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn nghe lời hành lễ rồi đóng cửa sương phòng lại.

Trong sương phòng, một tên tiểu đạo sĩ trắng trẻo sạch sẽ, một chân vắt lên ghế, đang há mồm ăn thịt uống từng chén rượu lớn.

"Cô nương đến sớm hơn ta tính đấy." Tiểu đạo sĩ giơ bàn tay đầy dầu mỡ lên chào cô.

Sơ Tranh lấy trong tay áo ra ngân phiếu.

"Xong chuyện rồi chứ?"

"Không phải là cô nương đã biết rồi sao?"

"Chuyện đó không giống với từ mồm ngươi nói ra."

Tiểu đạo sĩ đem đống ngân phiếu như bảo bối nhét vào người.

Không có râu ria giả và lông mày giả, tiểu đạo sĩ mi thanh mục tú nhìn trẻ hơn rất nhiều.

Hắn chậc chậc hai tiếng: "Dù sao đó cũng là muội muội của cô, thế mà cô lại có thể nhẫn tâm đẩy nàng ta vào hố lửa vậy sao?

Thần sắc Sơ Tranh lãnh đạm lạnh nhạt: "Nàng ta không vào, thì ta phải vào."

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào.

Mặc kệ là ai vào, dù sao cô cũng không vào.

"Không nghĩ tới có ngày ta có thể lừa được cả Hoàng đế." Tiểu đạo sĩ gật gù đắc ý uống hai ngụm rượu.

Việc Sơ Tranh bảo hắn xử lý, chính là làm sao để trong danh sách có tên của Trình Tiêu.

Hơn nữa còn mờ ám truyền một thuyết pháp đến tai Hoàng đế.

Nói trong mệnh Trình Tiêu có chữ quý, là phúc tinh từ trên trời rơi xuống, có thể bảo vệ bệ hạ trường sinh bất tử, vận mệnh quốc gia vì thế cũng sẽ hưng thịnh.

Tiểu đạo sĩ tò mò hỏi: "Nếu hoàng đế phát hiện ra nàng ta là đồ vô dụng, đến lúc đó nói không chừng còn liên lụy đến toàn bộ Thành Vương phủ đấy, ngươi không lo lắng sao?"

"Không lo lắng."

Dù sao cũng đánh không thắng ta!

Sợ cái gì mà sợ!

"Được, được, là cô lợi hại." Tiểu đạo sĩ giơ ngón tay cái lên: "Sau này có chuyện tốt thì nhớ gọi ta."

Sơ Tranh: "......"

-

Hoàng cung, tẩm điện của Hoàng đế.

Trình Tiêu quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên, tim đập uỳnh uỳnh như sấm.

"Tới đây."

Thanh âm của nam nhân từ phía trước truyền đến.

Cả người Trình Tiêu đều phát run, không dám nhúc nhích.

"Tới đây!" Hoàng đế rõ ràng đang tức giận: "Còn muốn trẫm mời ngươi tới nữa sao?"

Lúc này Trình Tiêu mới đứng dậy, chỉ cách có mấy bước mà nàng ta đi mất cả nửa ngày.

"Cởi áo."

Trình Tiêu cắn răng, run rẩy đến cởi y phục của Hoàng đế, Hoàng đế thuận tay kéo Trình Tiêu lại, ấn nàng ta vào trong ngực: "Ngươi rất sợ trẫm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook