Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Chương 171: Vương Gia Vạn Phúc (1)
Mặc Linh
23/12/2018
Sơ Tranh ngồi trên giường lớn khắc hoa văn, bốn phía xung quanh đều có
cách bài trí cổ kính, hương thanh u nhã vương vấn khắp gian phòng.
Cô thấy hơi đau đầu bèn xoa xoa mi tâm.
Luôn cảm thấy không thoải mái...
Giống như đã quên đi việc gì đó.
【Chị gái nhỏ có cần xem lại ký ức của những vị diện trước không?】Vương Giả nhắc nhở.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Không cần, phiền phức."
【...】
"Tiểu thư, tiểu thư..." Tiểu nha hoàn hấp tấp chạy vào, thấy Sơ Tranh vẫn còn đang ngồi trên giường thì gấp rút nói: "Không xong rồi, nô tì vừa nghe thấy Vương phi nói, người trong danh sách tiến cung đã bị đổi thành tiểu thư rồi."
Sơ Tranh: "......"
Tiến cái gì "công"?
Đánh nhau sao?
Không được rồi, ta mới tới mà!
Tiểu nha hoàn gấp đến độ sắp khóc: "Làm sao bây giờ, nô tì nghe nói vị trong cung kia rất hung ác, lần trước có hai vị không biết đã ăn nói thế nào mà bị xử trảm ngay tại chỗ. Tiểu thư, vương gia nhà chúng ta vừa mới đi mà người đã bị khi dễ như vậy, vương phi thật quá đáng!"
Sơ Tranh: "......"
Vương gia?
Trong cung?
Đây là cổ đại...
"Ngươi đừng khóc nữa." Khóc đến đau cả đầu.
Tiểu nha hoàn càng khóc lợi hại hơn, nức nở nói: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đã là tường đổ người xô, bình thường những người kia đánh nhau sứt đầu mẻ trán leo lên địa vị quyền quý này, khẳng định bây giờ sẽ chỉ hận không thể đạp chúng ta xuống bùn đen, những ngày tháng sau này... Nô tì thấy sẽ không dễ chịu chút nào."
"Ừ, ta cũng không dễ chịu." Nói nhiều đến đau cả đầu.
Tiểu nha hoàn khổ sở không thôi, khóc không thành tiếng: "Người có tên trong danh sách vốn là người ở đông viện kia mà, sao bây giờ lại biến thành tiểu thư rồi."
"........."
"Tiểu thư, phải làm sao bây giờ a!"
"......." Nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Ồn ào.
Xử lý!
Tiểu nha hoàn chỉ lo khóc lóc, căn bản không để ý tới vẻ mặt của tiểu thư nhà nàng lúc này không hề có nửa điểm cảm xúc.
-
Nguyên chủ họ Trình.
Phụ thân của nguyên chủ từng cùng tiên đế khai phá giang sơn này.
Còn từng cứu tiên đế vô số lần.
Giao tình này còn sâu hơn cả trời biển.
Tiên đế cũng mười phần nể trọng phụ thân của nguyên chủ.
Về sau phụ thân nguyên chủ lại giúp tiên đế tiêu diệt thế lực phản động.
Củng cố sang sơn vững chắc xong, phụ thân của nguyên chủ được phong làm Thành Vương, là vương gia khác họ duy nhất trong triều đại, được hưởng đãi ngộ giống như các huynh đệ của tiên đế.
Thậm chí những vương gia kia còn phải nể mặt Thành Vương vài phần.
Lời họ nói ra, còn không có phân lượng bằng lời Thành Vương nói.
Tiên đế trước lúc lâm chung đã đem giang sơn gửi gắm cho Thành Vương.
Sau khi đương kim thánh thượng đăng cơ thì hai năm đầu làm việc rất chu toàn, mặc dù không có công lao hiển hách gì nhưng cũng được xem như là yêu dân như con, là một Hoàng đế tốt.
Nhưng sau khi Hoàng đế cải trang vi hành trở về thì bắt đầu thay đổi tất cả.
Hoàng đế chẳng những nghi thần nghi quỷ, mà còn luôn cảm thấy có người muốn hại hắn.
Hơn nữa còn ngày càng trầm mê việc trường sinh bất lão, lật tung cả thiên hạ lên để tìm những thiên tài dị sĩ biết về thuật trường sinh.
Tính tình mỗi ngày một tệ hại, ai chẳng may chọc vào hắn cũng không có kết cục tốt.
Thành Vương được sự ủy thác trước khi hoàng đế lâm chung nên cũng tận tụy khuyên can.
Nhưng Hoàng đế là bậc Đế Vương, đương nhiên sẽ không chấp nhận được chuyện bị kẻ khác giáo huấn.
Thành Vương chọc giận Hoàng đế mấy lần, nếu không phải Thành Vương có kim bài miễn tử thì có lẽ đã bị Hoàng đế chém cho banh xác.
Không chém được Thành Vương, Hoàng đế bắt đầu tìm những biện pháp khác.
Thành Vương khi còn trẻ từng bị vô số vết thương, nên khi có tuổi thân thể lại càng không tốt, cuối cùng đang sống sờ sờ thì bị Hoàng đế làm cho tức chết.
Sau khi Thành Vương chết, Vương phủ lớn mạnh như vậy chỉ còn lại nữ quyến cùng tôi tớ.
Hoàng đế thì vẫn tiếp tục làm một vị Đế Vương hoang đường.
Mẫu thân nguyên chủ mất sớm,Vương phi đương nhiệm được nâng từ thiếp thất lên nên cực kỳ không thích nguyên chủ, sau khi Thành Vương qua đời, nguyên chủ sống trong phủ cực kỳ thê thảm.
Nguyên chủ thích một người, thậm chí bậc trưởng bối cũng đã định ra hôn sự cho họ.
Nhưng đáng tiếc đột nhiên Thành Vương lại tạ thế, hôn sự cũng không được ai đề cập đến nữa.
Nguyên chủ trải qua những ngày tháng chật vật trong phủ, đau khổ chống đỡ qua ngày, sau khi nàng đến tuổi cập kê thì chỉ một lòng chờ mong người mình thích sẽ dùng kiệu tám người rước đưa nàng về dinh.
Đáng tiếc.
Nàng không chờ được kiệu hoa.
Một hôm không biết Hoàng đế bị chạm phải dây thần kinh nào mà ban chiếu cho các thiên kim đủ tuổi trong nhà toàn bộ triều thần tiến cung.
Trong cung cũng có một quy củ.
Nếu như có thánh chỉ như vậy ban xuống, chỉ có thiên kim của chủ mẫu mới có tư cách tiến cung.
Bởi vì chỉ có những người này mới biểu thị là những người có đại phúc, sẽ không mang xui xẻo vào trong cung.
Trên danh nghĩa mặc dù nguyên chủ là thiên kim đích trưởng, nhưng mẫu thân của nàng đã qua đời lại thành ra không thích hợp để tiến cung nữa.
Bởi thế nên trong danh sách, người có tên vốn dĩ là muội muội của nàng, nữ nhi của Thành vương phi đương nhiệm, Trình Tiêu mới đủ tư cách.
Nhưng Vương phi đương nhiệm bỏ ra một đống bạc để đi cửa sau, tên trong danh sách lại bị đổi thành tên của nguyên chủ.
Thánh chỉ này có ý tứ gì thì không ai biết.
Còn việc có ra được khỏi cung hay không cũng không ai có thể nói trước.
Nguyên chủ nghĩ đến chuyện mình đã có hôn ước, nghĩ chỉ cần người thương của nàng tiến cung báo cáo thì cho dù Hoàng đế có ngốc đến mấy cũng sẽ nhớ ra vài phần.
Nhưng khi nàng tìm được đối tượng có hôn ước với mình thì lại thấy đối phương đang ôm ấp thân mật với muội muội của nàng.
Một cảnh này khiến nguyên chủ không biết phải làm sao.
Cuối cùng nàng vẫn phải thay thế muội muội bị đưa vào cung.
Hoàng đế thấy tư sắc của thượng thừa của nàng, lại là nữ nhi của Thành Vương, hắn nghĩ đến những hành vi ngứa mắt lúc trước của Thành Vương nên nảy ra ý định làm nhục nàng, đêm đó liền lưu nàng lại.
Nguyên chủ chỉ là một nữ nhân nhu nhược, lại không có phụ thân bảo vệ, Hoàng đế muốn làm gì thì nàng cũng không thể phản kháng.
Hoàng đế ngày ngày sủng hạnh nàng, tất cả mọi người đều cho là nguyên chủ đã chiếm được sủng ái.
Nhưng mới chỉ qua nửa tháng, nguyên chủ đã bị đưa ra khỏi cung bằng một chiếc kiệu nhỏ, không có ban thưởng, cũng không có bất kỳ thánh chỉ nào.
Nhưng ai cũng rất rõ ràng, nguyên chủ chắc chắn đã được Hoàng đế sủng hạnh qua.
Bây giờ lại bị Hoàng đế chán ghét rồi vứt đi như giẻ rách, đến ngay cả một tước vị cũng không ban cho nàng.
Sau khi bị đưa ra ngoài, nàng liệu còn có đường sống sao?
Lời đàm tiếu của mọi người bên ngoài, cộng thêm việc bị ức hiếp của những kẻ trong phủ khiến nguyên chủ càng thêm sầu não uất ức.
Ngay khi nguyên chủ chuẩn bị tìm đến cái chết thì đột nhiên phát hiện mình mang thai.
Mà nàng duy nhất bị Hoàng đế sủng hạnh.
Cho nên đứa bé này không cần nói cũng biết là của ai.
Hoàng đế mãi không có con nối dõi, mặc dù không biết do nguyên nhân gì, nhưng chỉ cần tin tức nguyên chủ có thai được truyền vào trong cung, chắc chắn sẽ mẫu bằng tử quý, nhờ có con mà nàng cũng sẽ được coi trọng.
Muội muội của nguyên chủ là Trình Tiêu không biết nghe được tin tức này từ chỗ nào.
Nàng ta sợ nguyên chủ tiến cung, mẫu bằng tử quý sẽ cao hơn mình một cái đầu, nên ả liên hợp với mẫu thân của ả ta, cưỡng ép nguyên chủ uống thuốc sảy thai.
Đợi đến khi người trong cung tới, toàn phủ trên dưới liên hợp với nhau nói xấu nàng, nói nàng đã cấu kết với người khác, không tuân thủ luân thường đạo lý, đứa bé kia cũng không phải là con của Hoàng đế, nàng sợ bị điều tra ra nên tự uống thuốc sảy thai phá bỏ.
Lúc ấy nguyên chủ vừa bị sảy thai, thân thể cực kỳ suy yếu, căn bản cũng không có nào giải thích cho mình.
Hoàng đế nghe xong chuyện này thì giận tím mặt, ban cho nàng một chén rượu độc ban chết, sau khi chết vẫn còn phải chịu cực hình.
Sơ Tranh vuốt vuốt mi tâm.
Thật là thê thảm a.
Thế này thì how to nghịch tập?
Làm hoàng đế thì sao?
Hoàng vị có thể dùng tiền mua được không?
Quả nhiên xử lý vẫn dễ dàng hơn nhiều!
Sơ Tranh từ trên giường bước xuống, tiểu nha hoàn khóc đến thở không ra hơi vừa nãy đã bị cô đuổi ra ngoài.
Gian phòng được bài trí đơn giản, trong trí nhớ của Sơ Tranh thì đây không phải là gian phòng của nguyên chủ.
Là gian phòng sau khi Thành Vương qua đời bị Thành Vương phi đuổi nàng đến.
Sơ Tranh đi đến trước gương đồng, trong gương đồng mơ hồ hiện ra một thân ảnh tinh tế.
Nữ hài tử dù chưa son phấn trang điểm, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay nhưng ngũ quan vô cùng tinh xảo, có điều sắc mặt lại rất tiều tụy, trên môi đến một chút huyết sắc cũng không có.
Giữa hai đầu lông mày còn mang theo vẻ ngây thơ, mặc dù còn chưa thực sự trưởng thành nhưng đã có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân nghiêng thành lật quốc.
Cô thấy hơi đau đầu bèn xoa xoa mi tâm.
Luôn cảm thấy không thoải mái...
Giống như đã quên đi việc gì đó.
【Chị gái nhỏ có cần xem lại ký ức của những vị diện trước không?】Vương Giả nhắc nhở.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Không cần, phiền phức."
【...】
"Tiểu thư, tiểu thư..." Tiểu nha hoàn hấp tấp chạy vào, thấy Sơ Tranh vẫn còn đang ngồi trên giường thì gấp rút nói: "Không xong rồi, nô tì vừa nghe thấy Vương phi nói, người trong danh sách tiến cung đã bị đổi thành tiểu thư rồi."
Sơ Tranh: "......"
Tiến cái gì "công"?
Đánh nhau sao?
Không được rồi, ta mới tới mà!
Tiểu nha hoàn gấp đến độ sắp khóc: "Làm sao bây giờ, nô tì nghe nói vị trong cung kia rất hung ác, lần trước có hai vị không biết đã ăn nói thế nào mà bị xử trảm ngay tại chỗ. Tiểu thư, vương gia nhà chúng ta vừa mới đi mà người đã bị khi dễ như vậy, vương phi thật quá đáng!"
Sơ Tranh: "......"
Vương gia?
Trong cung?
Đây là cổ đại...
"Ngươi đừng khóc nữa." Khóc đến đau cả đầu.
Tiểu nha hoàn càng khóc lợi hại hơn, nức nở nói: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đã là tường đổ người xô, bình thường những người kia đánh nhau sứt đầu mẻ trán leo lên địa vị quyền quý này, khẳng định bây giờ sẽ chỉ hận không thể đạp chúng ta xuống bùn đen, những ngày tháng sau này... Nô tì thấy sẽ không dễ chịu chút nào."
"Ừ, ta cũng không dễ chịu." Nói nhiều đến đau cả đầu.
Tiểu nha hoàn khổ sở không thôi, khóc không thành tiếng: "Người có tên trong danh sách vốn là người ở đông viện kia mà, sao bây giờ lại biến thành tiểu thư rồi."
"........."
"Tiểu thư, phải làm sao bây giờ a!"
"......." Nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Ồn ào.
Xử lý!
Tiểu nha hoàn chỉ lo khóc lóc, căn bản không để ý tới vẻ mặt của tiểu thư nhà nàng lúc này không hề có nửa điểm cảm xúc.
-
Nguyên chủ họ Trình.
Phụ thân của nguyên chủ từng cùng tiên đế khai phá giang sơn này.
Còn từng cứu tiên đế vô số lần.
Giao tình này còn sâu hơn cả trời biển.
Tiên đế cũng mười phần nể trọng phụ thân của nguyên chủ.
Về sau phụ thân nguyên chủ lại giúp tiên đế tiêu diệt thế lực phản động.
Củng cố sang sơn vững chắc xong, phụ thân của nguyên chủ được phong làm Thành Vương, là vương gia khác họ duy nhất trong triều đại, được hưởng đãi ngộ giống như các huynh đệ của tiên đế.
Thậm chí những vương gia kia còn phải nể mặt Thành Vương vài phần.
Lời họ nói ra, còn không có phân lượng bằng lời Thành Vương nói.
Tiên đế trước lúc lâm chung đã đem giang sơn gửi gắm cho Thành Vương.
Sau khi đương kim thánh thượng đăng cơ thì hai năm đầu làm việc rất chu toàn, mặc dù không có công lao hiển hách gì nhưng cũng được xem như là yêu dân như con, là một Hoàng đế tốt.
Nhưng sau khi Hoàng đế cải trang vi hành trở về thì bắt đầu thay đổi tất cả.
Hoàng đế chẳng những nghi thần nghi quỷ, mà còn luôn cảm thấy có người muốn hại hắn.
Hơn nữa còn ngày càng trầm mê việc trường sinh bất lão, lật tung cả thiên hạ lên để tìm những thiên tài dị sĩ biết về thuật trường sinh.
Tính tình mỗi ngày một tệ hại, ai chẳng may chọc vào hắn cũng không có kết cục tốt.
Thành Vương được sự ủy thác trước khi hoàng đế lâm chung nên cũng tận tụy khuyên can.
Nhưng Hoàng đế là bậc Đế Vương, đương nhiên sẽ không chấp nhận được chuyện bị kẻ khác giáo huấn.
Thành Vương chọc giận Hoàng đế mấy lần, nếu không phải Thành Vương có kim bài miễn tử thì có lẽ đã bị Hoàng đế chém cho banh xác.
Không chém được Thành Vương, Hoàng đế bắt đầu tìm những biện pháp khác.
Thành Vương khi còn trẻ từng bị vô số vết thương, nên khi có tuổi thân thể lại càng không tốt, cuối cùng đang sống sờ sờ thì bị Hoàng đế làm cho tức chết.
Sau khi Thành Vương chết, Vương phủ lớn mạnh như vậy chỉ còn lại nữ quyến cùng tôi tớ.
Hoàng đế thì vẫn tiếp tục làm một vị Đế Vương hoang đường.
Mẫu thân nguyên chủ mất sớm,Vương phi đương nhiệm được nâng từ thiếp thất lên nên cực kỳ không thích nguyên chủ, sau khi Thành Vương qua đời, nguyên chủ sống trong phủ cực kỳ thê thảm.
Nguyên chủ thích một người, thậm chí bậc trưởng bối cũng đã định ra hôn sự cho họ.
Nhưng đáng tiếc đột nhiên Thành Vương lại tạ thế, hôn sự cũng không được ai đề cập đến nữa.
Nguyên chủ trải qua những ngày tháng chật vật trong phủ, đau khổ chống đỡ qua ngày, sau khi nàng đến tuổi cập kê thì chỉ một lòng chờ mong người mình thích sẽ dùng kiệu tám người rước đưa nàng về dinh.
Đáng tiếc.
Nàng không chờ được kiệu hoa.
Một hôm không biết Hoàng đế bị chạm phải dây thần kinh nào mà ban chiếu cho các thiên kim đủ tuổi trong nhà toàn bộ triều thần tiến cung.
Trong cung cũng có một quy củ.
Nếu như có thánh chỉ như vậy ban xuống, chỉ có thiên kim của chủ mẫu mới có tư cách tiến cung.
Bởi vì chỉ có những người này mới biểu thị là những người có đại phúc, sẽ không mang xui xẻo vào trong cung.
Trên danh nghĩa mặc dù nguyên chủ là thiên kim đích trưởng, nhưng mẫu thân của nàng đã qua đời lại thành ra không thích hợp để tiến cung nữa.
Bởi thế nên trong danh sách, người có tên vốn dĩ là muội muội của nàng, nữ nhi của Thành vương phi đương nhiệm, Trình Tiêu mới đủ tư cách.
Nhưng Vương phi đương nhiệm bỏ ra một đống bạc để đi cửa sau, tên trong danh sách lại bị đổi thành tên của nguyên chủ.
Thánh chỉ này có ý tứ gì thì không ai biết.
Còn việc có ra được khỏi cung hay không cũng không ai có thể nói trước.
Nguyên chủ nghĩ đến chuyện mình đã có hôn ước, nghĩ chỉ cần người thương của nàng tiến cung báo cáo thì cho dù Hoàng đế có ngốc đến mấy cũng sẽ nhớ ra vài phần.
Nhưng khi nàng tìm được đối tượng có hôn ước với mình thì lại thấy đối phương đang ôm ấp thân mật với muội muội của nàng.
Một cảnh này khiến nguyên chủ không biết phải làm sao.
Cuối cùng nàng vẫn phải thay thế muội muội bị đưa vào cung.
Hoàng đế thấy tư sắc của thượng thừa của nàng, lại là nữ nhi của Thành Vương, hắn nghĩ đến những hành vi ngứa mắt lúc trước của Thành Vương nên nảy ra ý định làm nhục nàng, đêm đó liền lưu nàng lại.
Nguyên chủ chỉ là một nữ nhân nhu nhược, lại không có phụ thân bảo vệ, Hoàng đế muốn làm gì thì nàng cũng không thể phản kháng.
Hoàng đế ngày ngày sủng hạnh nàng, tất cả mọi người đều cho là nguyên chủ đã chiếm được sủng ái.
Nhưng mới chỉ qua nửa tháng, nguyên chủ đã bị đưa ra khỏi cung bằng một chiếc kiệu nhỏ, không có ban thưởng, cũng không có bất kỳ thánh chỉ nào.
Nhưng ai cũng rất rõ ràng, nguyên chủ chắc chắn đã được Hoàng đế sủng hạnh qua.
Bây giờ lại bị Hoàng đế chán ghét rồi vứt đi như giẻ rách, đến ngay cả một tước vị cũng không ban cho nàng.
Sau khi bị đưa ra ngoài, nàng liệu còn có đường sống sao?
Lời đàm tiếu của mọi người bên ngoài, cộng thêm việc bị ức hiếp của những kẻ trong phủ khiến nguyên chủ càng thêm sầu não uất ức.
Ngay khi nguyên chủ chuẩn bị tìm đến cái chết thì đột nhiên phát hiện mình mang thai.
Mà nàng duy nhất bị Hoàng đế sủng hạnh.
Cho nên đứa bé này không cần nói cũng biết là của ai.
Hoàng đế mãi không có con nối dõi, mặc dù không biết do nguyên nhân gì, nhưng chỉ cần tin tức nguyên chủ có thai được truyền vào trong cung, chắc chắn sẽ mẫu bằng tử quý, nhờ có con mà nàng cũng sẽ được coi trọng.
Muội muội của nguyên chủ là Trình Tiêu không biết nghe được tin tức này từ chỗ nào.
Nàng ta sợ nguyên chủ tiến cung, mẫu bằng tử quý sẽ cao hơn mình một cái đầu, nên ả liên hợp với mẫu thân của ả ta, cưỡng ép nguyên chủ uống thuốc sảy thai.
Đợi đến khi người trong cung tới, toàn phủ trên dưới liên hợp với nhau nói xấu nàng, nói nàng đã cấu kết với người khác, không tuân thủ luân thường đạo lý, đứa bé kia cũng không phải là con của Hoàng đế, nàng sợ bị điều tra ra nên tự uống thuốc sảy thai phá bỏ.
Lúc ấy nguyên chủ vừa bị sảy thai, thân thể cực kỳ suy yếu, căn bản cũng không có nào giải thích cho mình.
Hoàng đế nghe xong chuyện này thì giận tím mặt, ban cho nàng một chén rượu độc ban chết, sau khi chết vẫn còn phải chịu cực hình.
Sơ Tranh vuốt vuốt mi tâm.
Thật là thê thảm a.
Thế này thì how to nghịch tập?
Làm hoàng đế thì sao?
Hoàng vị có thể dùng tiền mua được không?
Quả nhiên xử lý vẫn dễ dàng hơn nhiều!
Sơ Tranh từ trên giường bước xuống, tiểu nha hoàn khóc đến thở không ra hơi vừa nãy đã bị cô đuổi ra ngoài.
Gian phòng được bài trí đơn giản, trong trí nhớ của Sơ Tranh thì đây không phải là gian phòng của nguyên chủ.
Là gian phòng sau khi Thành Vương qua đời bị Thành Vương phi đuổi nàng đến.
Sơ Tranh đi đến trước gương đồng, trong gương đồng mơ hồ hiện ra một thân ảnh tinh tế.
Nữ hài tử dù chưa son phấn trang điểm, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay nhưng ngũ quan vô cùng tinh xảo, có điều sắc mặt lại rất tiều tụy, trên môi đến một chút huyết sắc cũng không có.
Giữa hai đầu lông mày còn mang theo vẻ ngây thơ, mặc dù còn chưa thực sự trưởng thành nhưng đã có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân nghiêng thành lật quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.