Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
Chương 162: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (1)
Chiết Thụ Lê Hoa
10/03/2021
"Tiểu thư, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng gió đêm sẽ mang theo khí lạnh,
tiểu thư vẫn nên trở về phòng đi thôi, tránh cho bị cảm lạnh mất."
Bên tai vang lên ngữ khí hơi vội, Vân Phiếm Phiếm ngước mắt, liền thấy được cảnh đẹp trước mặt.
Trăng tròn trên cao, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong đình, một hồ toàn hoa sen lay động trong gió, lá sen giống như mặt nước, nhấc lên tầng tầng cuộn sóng, ảnh ngược của trăng phản chiếu ở trên mặt nước khiến mặt nước giống như một chiếc gương đang lóe sáng.
Trong không khí mơ hồ còn có thể ngửi thấy hương hoa, không quá nồng, nhưng lại là hương vị khoan khoái dễ chịu, ngửi nhiều cũng không khiến người ta cảm thấy choáng đầu.
Vân Phiếm Phiếm ngồi hóng gió bên trong đình, khuỷu tay chống ở trên bàn đá, cách một tấm vải dệt cũng có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo truyền từ bàn đá vào da thịt.
Trên bàn còn có trái cây cùng điểm tâm, bên cạnh là một bình trà.
Đứng ở đằng sau là một vị cô nương váy xanh, tóc cuốn hai búi kiểu nha hoàn, bên trên có cài một cây châm hoa.
Vừa rồi hẳn là nàng nói chuyện.
Vân Phiếm Phiếm nhìn nàng một cái, bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Nguyên chủ tên là Tạ Cẩn Cẩn, bởi vì khi nàng sinh cũng chính là lúc hoa dâm bụt nở cho nên nguyên chủ vốn có tên là Tạ Mộc Cẩn, nhưng mà mẫu thân của nàng, Đỗ thị lại chê cái tên đó không đủ đáng yêu, về sau liền đổi lại thành Tạ Cẩn Cẩn.
Bên trên Tạ Cẩn Cẩn có hai vị ca ca, tuy rằng trong một đại gia tộc thì đa số mọi người đều thích nam hài tử, nhưng Tạ gia đối với vấn đề này cũng không quá coi trọng.
Sau lần đầu tiên Đỗ thị sinh hạ một nam hài tử thì ngày đêm ngóng trông có một nữ nhi, kết quả là lần thứ hai lại vẫn sinh ra một đứa con trai.
Cho nên Tạ Cẩn Cẩn là được sinh ra trong sự mong chờ của cả gia tộc, sau khi nàng ra đời liền lập tức trở thành bảo bối của Tạ gia, là châu báu ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt, một đường trưởng thành tới khi mười bốn tuổi, tính tình vẫn rất vô ưu vô lo.
Cô nương váy xanh bên cạnh là nha hoàn, cũng chính là nha hoàn bên người của Tạ Cẩn Cẩn, tên là Đằng La, lớn hơn ba tuổi so với nàng. Tuy đã sớm qua tuổi xuất giá, thế nhưng vẫn ở lại Tạ phủ không muốn gả chồng. Đỗ thị niệm nàng ta trung thành, cũng không cố chấp bảo nàng đi.
Thời điểm Đằng La tám tuổi đã đi theo bên người Tạ Cẩn Cẩn, tình cảm với Tạ Cẩn Cẩn cũng rất tốt, tuy hai người là quan hệ chủ tớ nhưng lại không khác gì tỷ muội tình thâm, ngày thường Tạ Cẩn Cẩn cũng đối với nàng ta vô cùng tốt.
Không có đồ vật ở hiện đại, bốn phía đều đậm chất cổ sắc, núi giả hoa viên, đình viện nổi trên mặt nước, rất giống với thế giới trước kia của nàng.
Cũng không biết có phải tìm lại được cảm giác thân thiết hay không mà nàng rất nhanh đã thích ứng được hoàn cảnh của nơi này.
Sợ Đằng La lo lắng, Tạ Cẩn Cẩn vội đứng dậy, cười nói với nàng ta: "Đằng La, chúng ta trở về đi."
Người của Tạ gia đều có ngoại hình không tệ, hai vị công tử của Tạ gia cũng rất có danh tiếng, dẫn tới được rất nhiều các tiểu thư khuê các yêu thích. Tạ Cẩn Cẩn lại toàn được thừa hưởng ưu điểm của phụ mẫu nên tuy mới chỉ có mười bốn tuổi, nhưng gương mặt đã có thể nhìn thấy được khí chất kiều diễm, mị hoặc.
Má hồng, mắt thủy, khi cười rộ lên phảng phất như trăm hoa nở rộ, làm cả người như sáng ngời lên, lại rất hợp với ngữ khí mềm mại kiều nộn của nàng, cho nên không có ai nhẫn tâm tức giận với một người như vậy.
Đằng La vốn còn định nói thêm hai câu, thấy nàng cười rộ lên, tức khắc liền không nói thêm gì nữa.
"Lát nữa nô tì đi phòng bếp nhìn xem có bánh quế hoa tiểu thư thích không nhé."
Tạ phủ mới mời được một nữ đầu bếp làm bánh quế hoa có thể nói là ngon nhất thành, cắn một miếng thôi là tan ngay trong miệng, sau khi ăn xong, trong miệng vẫn còn hương lại mùi hương của hoa quế. Lúc nàng ta làm bánh quế hoa trong phòng bếp, hương quế thơm lừng cũng có thể tỏa ra bốn phía xung quanh.
Vân Phiếm Phiếm nhớ lại hương vị kia, vốn cũng không muốn phiền Đằng La, nhưng vẫn nhịn không được mà gật đầu.
Hai người liền ra khỏi đình, đi theo con đường nhỏ đi về sân viện của nguyên chủ.
Mới đi tới sân, nàng đã thấy Đỗ thị mang theo nha hoàn đi về phía này.
Bên tai vang lên ngữ khí hơi vội, Vân Phiếm Phiếm ngước mắt, liền thấy được cảnh đẹp trước mặt.
Trăng tròn trên cao, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong đình, một hồ toàn hoa sen lay động trong gió, lá sen giống như mặt nước, nhấc lên tầng tầng cuộn sóng, ảnh ngược của trăng phản chiếu ở trên mặt nước khiến mặt nước giống như một chiếc gương đang lóe sáng.
Trong không khí mơ hồ còn có thể ngửi thấy hương hoa, không quá nồng, nhưng lại là hương vị khoan khoái dễ chịu, ngửi nhiều cũng không khiến người ta cảm thấy choáng đầu.
Vân Phiếm Phiếm ngồi hóng gió bên trong đình, khuỷu tay chống ở trên bàn đá, cách một tấm vải dệt cũng có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo truyền từ bàn đá vào da thịt.
Trên bàn còn có trái cây cùng điểm tâm, bên cạnh là một bình trà.
Đứng ở đằng sau là một vị cô nương váy xanh, tóc cuốn hai búi kiểu nha hoàn, bên trên có cài một cây châm hoa.
Vừa rồi hẳn là nàng nói chuyện.
Vân Phiếm Phiếm nhìn nàng một cái, bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Nguyên chủ tên là Tạ Cẩn Cẩn, bởi vì khi nàng sinh cũng chính là lúc hoa dâm bụt nở cho nên nguyên chủ vốn có tên là Tạ Mộc Cẩn, nhưng mà mẫu thân của nàng, Đỗ thị lại chê cái tên đó không đủ đáng yêu, về sau liền đổi lại thành Tạ Cẩn Cẩn.
Bên trên Tạ Cẩn Cẩn có hai vị ca ca, tuy rằng trong một đại gia tộc thì đa số mọi người đều thích nam hài tử, nhưng Tạ gia đối với vấn đề này cũng không quá coi trọng.
Sau lần đầu tiên Đỗ thị sinh hạ một nam hài tử thì ngày đêm ngóng trông có một nữ nhi, kết quả là lần thứ hai lại vẫn sinh ra một đứa con trai.
Cho nên Tạ Cẩn Cẩn là được sinh ra trong sự mong chờ của cả gia tộc, sau khi nàng ra đời liền lập tức trở thành bảo bối của Tạ gia, là châu báu ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt, một đường trưởng thành tới khi mười bốn tuổi, tính tình vẫn rất vô ưu vô lo.
Cô nương váy xanh bên cạnh là nha hoàn, cũng chính là nha hoàn bên người của Tạ Cẩn Cẩn, tên là Đằng La, lớn hơn ba tuổi so với nàng. Tuy đã sớm qua tuổi xuất giá, thế nhưng vẫn ở lại Tạ phủ không muốn gả chồng. Đỗ thị niệm nàng ta trung thành, cũng không cố chấp bảo nàng đi.
Thời điểm Đằng La tám tuổi đã đi theo bên người Tạ Cẩn Cẩn, tình cảm với Tạ Cẩn Cẩn cũng rất tốt, tuy hai người là quan hệ chủ tớ nhưng lại không khác gì tỷ muội tình thâm, ngày thường Tạ Cẩn Cẩn cũng đối với nàng ta vô cùng tốt.
Không có đồ vật ở hiện đại, bốn phía đều đậm chất cổ sắc, núi giả hoa viên, đình viện nổi trên mặt nước, rất giống với thế giới trước kia của nàng.
Cũng không biết có phải tìm lại được cảm giác thân thiết hay không mà nàng rất nhanh đã thích ứng được hoàn cảnh của nơi này.
Sợ Đằng La lo lắng, Tạ Cẩn Cẩn vội đứng dậy, cười nói với nàng ta: "Đằng La, chúng ta trở về đi."
Người của Tạ gia đều có ngoại hình không tệ, hai vị công tử của Tạ gia cũng rất có danh tiếng, dẫn tới được rất nhiều các tiểu thư khuê các yêu thích. Tạ Cẩn Cẩn lại toàn được thừa hưởng ưu điểm của phụ mẫu nên tuy mới chỉ có mười bốn tuổi, nhưng gương mặt đã có thể nhìn thấy được khí chất kiều diễm, mị hoặc.
Má hồng, mắt thủy, khi cười rộ lên phảng phất như trăm hoa nở rộ, làm cả người như sáng ngời lên, lại rất hợp với ngữ khí mềm mại kiều nộn của nàng, cho nên không có ai nhẫn tâm tức giận với một người như vậy.
Đằng La vốn còn định nói thêm hai câu, thấy nàng cười rộ lên, tức khắc liền không nói thêm gì nữa.
"Lát nữa nô tì đi phòng bếp nhìn xem có bánh quế hoa tiểu thư thích không nhé."
Tạ phủ mới mời được một nữ đầu bếp làm bánh quế hoa có thể nói là ngon nhất thành, cắn một miếng thôi là tan ngay trong miệng, sau khi ăn xong, trong miệng vẫn còn hương lại mùi hương của hoa quế. Lúc nàng ta làm bánh quế hoa trong phòng bếp, hương quế thơm lừng cũng có thể tỏa ra bốn phía xung quanh.
Vân Phiếm Phiếm nhớ lại hương vị kia, vốn cũng không muốn phiền Đằng La, nhưng vẫn nhịn không được mà gật đầu.
Hai người liền ra khỏi đình, đi theo con đường nhỏ đi về sân viện của nguyên chủ.
Mới đi tới sân, nàng đã thấy Đỗ thị mang theo nha hoàn đi về phía này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.