Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
Chương 195: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (34)
Chiết Thụ Lê Hoa
31/03/2021
Vân Phiếm Phiếm vốn muốn tới chỗ của Lục Trầm, thế nhưng Lục thị lại nói với nàng rằng, ngày mai sẽ hồi Tạ phủ.
Hai ngày ở bên cạnh Lục Trầm này đều làm hắn quên mất một chuyện.
Nàng chỉ tạm thời ở Lục phủ mà thôi.
Bên ngoài trời đang mưa, Lục thị đang ở trong phòng của nàng, trong thoáng chốc cũng không có ý định rời đi.
Hai người câu được câu không trò chuyện một lát, Lục thị liền cảm giác được nữ nhi của mình đang thất thần.
Lục thị nhìn gương mặt kiều nộn của nàng, trên mặt còn mang theo nét trẻ con, nhưng cũng đã ra dáng một cô nương mới lớn. Bà thường xuyên thiên vị nữ nhi nhiều hơn một chút, cảm thấy là một cô nương thì phải được nuông chiều, vì thế cho nên cũng tốn nhiều tâm tư nhất cho nàng.
Hiện tại nữ nhi tuy rằng vẫn còn nhỏ, thế nhưng cuối năm nay cũng đã đến tuổi cập kê rồi.
Trong lòng Lục thị đột nhiên nghĩ tới chuyện này, liền hỏi nàng: "Cẩn Cẩn, qua năm sau con liền mười lăm tuổi rồi, chính là đã trở thành một đại cô nương. Con đã có người trong lòng chưa?"
Sau khi hỏi xong, Lục thị lại cảm thấy vấn đề mình hỏi thật ngu ngốc.
Cẩn Cẩn vẫn luôn ở trong Tạ phủ, lại chưa từng gặp gỡ qua người lạ, nào sẽ có người trong lòng chứ.
Nhưng mà lúc bà phát hiện biểu tình của nàng không quá thích hợp, trong lòng liền lập tức thấp thỏm không yên.
Vừa định đổi một đề tài khác thì thấy Vân Phiếm Phiếm hít sâu một hơi, giống như là làm ra quyết định gì đó.
Ánh mắt nàng phá lệ nghiêm túc, ngước mắt lên nhìn bà, môi đỏ khẽ nhếch, ngữ khí dứt khoát, kiên định: "Có ạ."
Mưa bên ngoài dần dần nhỏ lại, mưa phùn rải rác, thanh âm cũng trở nên sàn sạt.
Vân Phiếm Phiếm thấy bộ dáng kinh hách của Lục thị, vẫn không hề lùi bước, tiếp tục nói: "Mẫu thân, con thích Lục Trầm ca ca, là thích kiểu muốn gả cho huynh ấy."
Trong nháy mắt không khí liền trở nên an tĩnh, sau khi nàng nói xong lời này, cũng không biết Lục thị nghĩ thế nào, cho nên chỉ có thể ngừng thở chờ bà trả lời.
Lục thị rất lâu sau cũng không thể khôi phục lại tinh thần.
Kỳ thật trong lòng bà không phải không cảm nhận được. Mấy ngày nay con gái mình thường xuyên tới tìm Lục Trầm, mà hài tử Lục Trầm kia nhìn ai cũng là một biểu tình âm u, thế nhưng khi tầm mắt hắn nhìn thấy nàng, tức khắc liền thay đổi giống như một người khác.
Bà là người đã từng trải, nào có chuyện không hiểu ý tứ trong từng cử chỉ đó. Chỉ là bà cảm thấy nữ nhi còn nhỏ, cho nên mới không suy nghĩ tới những việc này mà thôi.
Hiện tại người mà bà cảm thấy vẫn còn nhỏ kia bỗng nhiên lấy hết can đảm nói cho bà biết, nàng có người mình yêu thích. Ở thời điểm nữ nhi đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, một người làm mẹ như bà sao có thể nhẫn tâm tiêu diệt đi thứ tình cảm đó của nàng chứ?
Nhưng dù sao bà cũng là mẹ nàng, dù có vô tư thế nào đi nữa thì ở trên phương diện chuyện liên quan tới nữ nhi, trước sau gì bà cũng cảm thấy mình nên ích kỉ một chút.
Từ tận trong thâm tâm, bà muốn con gái mình gả cho một người thực sự thích nàng, tuy là bà rất đau lòng đứa trẻ Lục Trầm kia, thế nhưng hắn không thể bảo đảm cho Cẩn Cẩn một cuộc sống yên ổn được.
Lục thị đành phải uyển chuyển nói: "Mẫu thân hiểu ý của con, chuyện này chờ ta cùng cha con thương lượng xong rồi mới quyết định, có được không?"
Vân Phiếm Phiếm sờ sờ mũi, gật gật đầu, nói: "Ngày mai chúng ta về rồi, con muốn tới gặp Lục Trầm ca ca, nói tạm biệt với huynh ấy."
Nói xong liền đi ra ngoài, bên ngoài hành lang có nha hoàn đứng chờ, thấy nàng chạy ra liền nhanh chóng mở ô lên, che ở trên đỉnh đầu của nàng.
Thân ảnh hai người dần dần biến mất, Lục thị lắc đầu, cảm thán, thật sự là không có biện pháp.
Vân Phiếm Phiếm đi đường rất cẩn thận, sợ nước bẩn dính lên trên giày.
Chờ tới khi đi vào sân viện của Lục Trầm, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Ban nãy khi nhìn biểu tình của Lục thị có thể thấy được là bà vẫn chưa thể tiếp thu, nàng cũng không trông đợi vào việc bà ấy có thể tiếp thu một cách nhanh chóng, thế nên mới nhân cơ hội chạy ra đây tìm Lục Trầm.
Hai ngày ở bên cạnh Lục Trầm này đều làm hắn quên mất một chuyện.
Nàng chỉ tạm thời ở Lục phủ mà thôi.
Bên ngoài trời đang mưa, Lục thị đang ở trong phòng của nàng, trong thoáng chốc cũng không có ý định rời đi.
Hai người câu được câu không trò chuyện một lát, Lục thị liền cảm giác được nữ nhi của mình đang thất thần.
Lục thị nhìn gương mặt kiều nộn của nàng, trên mặt còn mang theo nét trẻ con, nhưng cũng đã ra dáng một cô nương mới lớn. Bà thường xuyên thiên vị nữ nhi nhiều hơn một chút, cảm thấy là một cô nương thì phải được nuông chiều, vì thế cho nên cũng tốn nhiều tâm tư nhất cho nàng.
Hiện tại nữ nhi tuy rằng vẫn còn nhỏ, thế nhưng cuối năm nay cũng đã đến tuổi cập kê rồi.
Trong lòng Lục thị đột nhiên nghĩ tới chuyện này, liền hỏi nàng: "Cẩn Cẩn, qua năm sau con liền mười lăm tuổi rồi, chính là đã trở thành một đại cô nương. Con đã có người trong lòng chưa?"
Sau khi hỏi xong, Lục thị lại cảm thấy vấn đề mình hỏi thật ngu ngốc.
Cẩn Cẩn vẫn luôn ở trong Tạ phủ, lại chưa từng gặp gỡ qua người lạ, nào sẽ có người trong lòng chứ.
Nhưng mà lúc bà phát hiện biểu tình của nàng không quá thích hợp, trong lòng liền lập tức thấp thỏm không yên.
Vừa định đổi một đề tài khác thì thấy Vân Phiếm Phiếm hít sâu một hơi, giống như là làm ra quyết định gì đó.
Ánh mắt nàng phá lệ nghiêm túc, ngước mắt lên nhìn bà, môi đỏ khẽ nhếch, ngữ khí dứt khoát, kiên định: "Có ạ."
Mưa bên ngoài dần dần nhỏ lại, mưa phùn rải rác, thanh âm cũng trở nên sàn sạt.
Vân Phiếm Phiếm thấy bộ dáng kinh hách của Lục thị, vẫn không hề lùi bước, tiếp tục nói: "Mẫu thân, con thích Lục Trầm ca ca, là thích kiểu muốn gả cho huynh ấy."
Trong nháy mắt không khí liền trở nên an tĩnh, sau khi nàng nói xong lời này, cũng không biết Lục thị nghĩ thế nào, cho nên chỉ có thể ngừng thở chờ bà trả lời.
Lục thị rất lâu sau cũng không thể khôi phục lại tinh thần.
Kỳ thật trong lòng bà không phải không cảm nhận được. Mấy ngày nay con gái mình thường xuyên tới tìm Lục Trầm, mà hài tử Lục Trầm kia nhìn ai cũng là một biểu tình âm u, thế nhưng khi tầm mắt hắn nhìn thấy nàng, tức khắc liền thay đổi giống như một người khác.
Bà là người đã từng trải, nào có chuyện không hiểu ý tứ trong từng cử chỉ đó. Chỉ là bà cảm thấy nữ nhi còn nhỏ, cho nên mới không suy nghĩ tới những việc này mà thôi.
Hiện tại người mà bà cảm thấy vẫn còn nhỏ kia bỗng nhiên lấy hết can đảm nói cho bà biết, nàng có người mình yêu thích. Ở thời điểm nữ nhi đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, một người làm mẹ như bà sao có thể nhẫn tâm tiêu diệt đi thứ tình cảm đó của nàng chứ?
Nhưng dù sao bà cũng là mẹ nàng, dù có vô tư thế nào đi nữa thì ở trên phương diện chuyện liên quan tới nữ nhi, trước sau gì bà cũng cảm thấy mình nên ích kỉ một chút.
Từ tận trong thâm tâm, bà muốn con gái mình gả cho một người thực sự thích nàng, tuy là bà rất đau lòng đứa trẻ Lục Trầm kia, thế nhưng hắn không thể bảo đảm cho Cẩn Cẩn một cuộc sống yên ổn được.
Lục thị đành phải uyển chuyển nói: "Mẫu thân hiểu ý của con, chuyện này chờ ta cùng cha con thương lượng xong rồi mới quyết định, có được không?"
Vân Phiếm Phiếm sờ sờ mũi, gật gật đầu, nói: "Ngày mai chúng ta về rồi, con muốn tới gặp Lục Trầm ca ca, nói tạm biệt với huynh ấy."
Nói xong liền đi ra ngoài, bên ngoài hành lang có nha hoàn đứng chờ, thấy nàng chạy ra liền nhanh chóng mở ô lên, che ở trên đỉnh đầu của nàng.
Thân ảnh hai người dần dần biến mất, Lục thị lắc đầu, cảm thán, thật sự là không có biện pháp.
Vân Phiếm Phiếm đi đường rất cẩn thận, sợ nước bẩn dính lên trên giày.
Chờ tới khi đi vào sân viện của Lục Trầm, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Ban nãy khi nhìn biểu tình của Lục thị có thể thấy được là bà vẫn chưa thể tiếp thu, nàng cũng không trông đợi vào việc bà ấy có thể tiếp thu một cách nhanh chóng, thế nên mới nhân cơ hội chạy ra đây tìm Lục Trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.