Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
Chương 208: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (47)
Chiết Thụ Lê Hoa
10/06/2021
Edit by Shmily
#Do not reup#
- -------------------------------
Trừ Lục Hải ra thì hẳn là sẽ không còn ai có động cơ để làm như vậy.
Hai người kia cũng không định làm gì nàng, trước mắt thì nàng vẫn còn an toàn.
Vân Phiếm Phiếm gặm xong bánh nướng, rón ra rón rén đi tới trước cửa.
Gõ gõ cửa.
Lần này hai người bên ngoài cũng không mở cửa nữa.
Chỉ đứng cách một cánh cửa hỏi nàng: "Sao nữa?"
Vân Phiếm Phiếm nói: "Muốn uống nước."
Ăn bánh nướng xong, yết hầu cũng như muốn bốc khói tới nơi rồi.
Nàng liếm liếm cánh môi, chờ cửa được mở ra.
Thò vào chỉ có một cánh tay chi chít vết sẹo của thổ phỉ, trong tay hắn cần cái chén, miệng cái chén còn bị sứt một miếng.
Cũng may là nhìn nước vẫn khá sạch.
Uống nước xong, lại thấy thổ phỉ kia vẫn còn đang nhìn mình.
Vân Phiếm Phiếm cầm chén đưa tới, nói: "Muốn nữa."
Thổ phỉ sửng sốt trong chốc lát, cảm thấy có chút không thích hợp.
Bọn họ là thổ phỉ đó, cũng không phải trói nàng tới đây để cung phụng.
Vì thế liền hung tợn nói: "Hết rồi!"
Vân Phiếm Phiếm ấp úng nói: "Nhưng mà ta khát..."
Một lát sau, Vân Phiếm Phiếm bưng chén uống nước, vẻ mặt hưởng thụ.
Thổ phỉ buồn bực đứng ở một góc nhìn nàng, nghĩ thầm, chuyện gì đang xảy ra thế này.
Chờ Vân Phiếm Phiếm uống xong, nàng liền đưa chén cho thổ phỉ, còn không quên nói cảm ơn.
Thổ phỉ cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, vì để có được tiền, hắn ta cũng làm không ít chuyện, đã bắt cóc không ít người, cả trai lẫn gái đều có, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người bình tĩnh như tiểu cô nương này.
Tiểu cô nương này nhìn qua thì chính là một thiên kim tiểu thư, thế nhưng lại không hề nhát gan giống như những thiên kim tiểu thư đó.
Vừa định ra ngoài thì lại nghe Vân Phiếm Phiếm hỏi: "Vậy khi nào thì các ngươi thả ta ra?"
Vừa nghe thấy lại muốn bọn họ thả nàng, thổ phỉ chỉ sợ bị nàng làm cho tức chết, không muốn nói chuyện nữa, cầm chén xong liền rời đi, rất nhanh cửa đã bị khóa lại.
Vân Phiếm Phiếm thở dài.
Muốn phá cửa ra ngoài quá.
Cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, nghĩ thế nào cũng thấy không quá khả thi, ý niệm cứ như vậy mà bị gạt qua một bên.
...
Tạ Vũ đứng ở một chỗ đã lâu mà vẫn chưa thấy Vân Phiếm Phiếm trở về.
Trong lòng hắn có dự cảm không lành, không phải muội muội đi lạc rồi chứ?
Hẳn là không phải đâu nhỉ.
Hắn nhanh chóng chạy khắp nơi tìm nàng, vẫn không hề nhìn thấy thân ảnh của nàng đâu.
Chẳng lẽ đã tự mình chạy tới Lục phủ rồi?
Lục phủ cách nơi này không xa nhưng cũng không gọi là gần, đi tới đó một mình là không có khả năng, chẳng lẽ nàng đã thuê xe ngựa?
Tạ Vũ cảm thấy dù thế nào đi nữa cũng phải tự mình tới xem.
Hắn tìm một con ngựa ở ven đường, ném một túi bạc cho chủ nhân của nó, xoay người nhảy lên ngựa, một đường chạy như bay đến Lục phủ.
Sau khi tới Lục phủ, gia đinh bên ngoài nhìn thấy hắn, còn chưa kịp chào hỏi đã thấy Tạ Vũ vứt ngựa lại, hấp tấp chạy vào bên trong, rất nhanh liền không thấy thân ảnh hắn đâu nữa.
Trên đường vào hắn đụng phải Lục Chi, Lục Chi nhìn thấy hắn liền có chút ngoài ý muốn, gọi hắn một tiếng: "Tạ Vũ biểu ca."
Tạ Vũ lập tức dừng lại, hỏi: "Cẩn Cẩn có tới đây hay không?"
Lục Chi mờ mịt đáp: "Không phải trước đó Cẩn Cần cùng dì với dượng đã trở về rồi sao?"
Vẻ mặt Tạ Vũ âm trầm, Lục Chi lại dò hỏi lần nữa, Tạ Vũ liền đen mặt trả lời: "Sợ là Cẩn Cẩn bị bắt cóc rồi."
Lục Chi: "Bắt cóc???"
Sao tự nhiên lại bị bắt cóc?
Rất nhanh, chuyện Vân Phiếm Phiếm bị bắt cóc đã loan ra toàn bộ Lục phủ, chuyện quá lớn, trực tiếp nháo tới tận chỗ của Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân đầu tiên là bị chuyện của Lục Hải đả kích, còn chưa có hoàn hồn lại thì đã nghe được tin ngoại tôn nữ của mình bị người ta bắt cóc, thiếu chút nữa là tức giận đến chết.
Hạ nhân trong phủ đều được phái đi tìm, Tạ Vũ mang theo muội muội ra ngoài, kết quả lại lạc mất người. Hắn còn vội hơn so với bất kì người nào, nhanh nhanh chóng chóng chạy ngược về Tạ phủ.
#Do not reup#
- -------------------------------
Trừ Lục Hải ra thì hẳn là sẽ không còn ai có động cơ để làm như vậy.
Hai người kia cũng không định làm gì nàng, trước mắt thì nàng vẫn còn an toàn.
Vân Phiếm Phiếm gặm xong bánh nướng, rón ra rón rén đi tới trước cửa.
Gõ gõ cửa.
Lần này hai người bên ngoài cũng không mở cửa nữa.
Chỉ đứng cách một cánh cửa hỏi nàng: "Sao nữa?"
Vân Phiếm Phiếm nói: "Muốn uống nước."
Ăn bánh nướng xong, yết hầu cũng như muốn bốc khói tới nơi rồi.
Nàng liếm liếm cánh môi, chờ cửa được mở ra.
Thò vào chỉ có một cánh tay chi chít vết sẹo của thổ phỉ, trong tay hắn cần cái chén, miệng cái chén còn bị sứt một miếng.
Cũng may là nhìn nước vẫn khá sạch.
Uống nước xong, lại thấy thổ phỉ kia vẫn còn đang nhìn mình.
Vân Phiếm Phiếm cầm chén đưa tới, nói: "Muốn nữa."
Thổ phỉ sửng sốt trong chốc lát, cảm thấy có chút không thích hợp.
Bọn họ là thổ phỉ đó, cũng không phải trói nàng tới đây để cung phụng.
Vì thế liền hung tợn nói: "Hết rồi!"
Vân Phiếm Phiếm ấp úng nói: "Nhưng mà ta khát..."
Một lát sau, Vân Phiếm Phiếm bưng chén uống nước, vẻ mặt hưởng thụ.
Thổ phỉ buồn bực đứng ở một góc nhìn nàng, nghĩ thầm, chuyện gì đang xảy ra thế này.
Chờ Vân Phiếm Phiếm uống xong, nàng liền đưa chén cho thổ phỉ, còn không quên nói cảm ơn.
Thổ phỉ cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, vì để có được tiền, hắn ta cũng làm không ít chuyện, đã bắt cóc không ít người, cả trai lẫn gái đều có, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người bình tĩnh như tiểu cô nương này.
Tiểu cô nương này nhìn qua thì chính là một thiên kim tiểu thư, thế nhưng lại không hề nhát gan giống như những thiên kim tiểu thư đó.
Vừa định ra ngoài thì lại nghe Vân Phiếm Phiếm hỏi: "Vậy khi nào thì các ngươi thả ta ra?"
Vừa nghe thấy lại muốn bọn họ thả nàng, thổ phỉ chỉ sợ bị nàng làm cho tức chết, không muốn nói chuyện nữa, cầm chén xong liền rời đi, rất nhanh cửa đã bị khóa lại.
Vân Phiếm Phiếm thở dài.
Muốn phá cửa ra ngoài quá.
Cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, nghĩ thế nào cũng thấy không quá khả thi, ý niệm cứ như vậy mà bị gạt qua một bên.
...
Tạ Vũ đứng ở một chỗ đã lâu mà vẫn chưa thấy Vân Phiếm Phiếm trở về.
Trong lòng hắn có dự cảm không lành, không phải muội muội đi lạc rồi chứ?
Hẳn là không phải đâu nhỉ.
Hắn nhanh chóng chạy khắp nơi tìm nàng, vẫn không hề nhìn thấy thân ảnh của nàng đâu.
Chẳng lẽ đã tự mình chạy tới Lục phủ rồi?
Lục phủ cách nơi này không xa nhưng cũng không gọi là gần, đi tới đó một mình là không có khả năng, chẳng lẽ nàng đã thuê xe ngựa?
Tạ Vũ cảm thấy dù thế nào đi nữa cũng phải tự mình tới xem.
Hắn tìm một con ngựa ở ven đường, ném một túi bạc cho chủ nhân của nó, xoay người nhảy lên ngựa, một đường chạy như bay đến Lục phủ.
Sau khi tới Lục phủ, gia đinh bên ngoài nhìn thấy hắn, còn chưa kịp chào hỏi đã thấy Tạ Vũ vứt ngựa lại, hấp tấp chạy vào bên trong, rất nhanh liền không thấy thân ảnh hắn đâu nữa.
Trên đường vào hắn đụng phải Lục Chi, Lục Chi nhìn thấy hắn liền có chút ngoài ý muốn, gọi hắn một tiếng: "Tạ Vũ biểu ca."
Tạ Vũ lập tức dừng lại, hỏi: "Cẩn Cẩn có tới đây hay không?"
Lục Chi mờ mịt đáp: "Không phải trước đó Cẩn Cần cùng dì với dượng đã trở về rồi sao?"
Vẻ mặt Tạ Vũ âm trầm, Lục Chi lại dò hỏi lần nữa, Tạ Vũ liền đen mặt trả lời: "Sợ là Cẩn Cẩn bị bắt cóc rồi."
Lục Chi: "Bắt cóc???"
Sao tự nhiên lại bị bắt cóc?
Rất nhanh, chuyện Vân Phiếm Phiếm bị bắt cóc đã loan ra toàn bộ Lục phủ, chuyện quá lớn, trực tiếp nháo tới tận chỗ của Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân đầu tiên là bị chuyện của Lục Hải đả kích, còn chưa có hoàn hồn lại thì đã nghe được tin ngoại tôn nữ của mình bị người ta bắt cóc, thiếu chút nữa là tức giận đến chết.
Hạ nhân trong phủ đều được phái đi tìm, Tạ Vũ mang theo muội muội ra ngoài, kết quả lại lạc mất người. Hắn còn vội hơn so với bất kì người nào, nhanh nhanh chóng chóng chạy ngược về Tạ phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.