Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
Chương 122: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (19)
Chiết Thụ Lê Hoa
09/03/2021
Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————
Vân Phiếm Phiếm run bần bật, cuối cùng đề nghị: “Hay là chúng ta chơi trò khác đi?”
Cô vừa thấy được bên trêи hiển thị rất nhiều trò chơi khác nhau.
Kế đó hai người lại chơi rất nhiều trò, nhưng có vết xe đổ lần trước, Vân Phiếm Phiếm đều không chú ý nghe Tô Hạ giảng quy tắc lắm, chơi không hề có kết cấu gì, động hay không động cũng chết, nhưng mà cô đã quên đây không giống như trò thứ nhất, đây là trò chơi yêu cầu tổ đội hai người.
Cứ như vậy, cô ngược lại còn kéo chân sau của Tô Hạ.
Tô Hạ không chỉ phải đánh quái mà còn phải bảo vệ cô, chỉ sợ không chú ý một chút cô sẽ chết.
Thời gian chơi game qua rất nhanh, bất tri bất giác đã tới 10 giờ.
Vân Phiếm Phiếm thường đi ngủ lúc 9 giờ tối, lúc này cho dù Tô Hạ có ở bên cạnh hay là có trò chơi mới đi nữa thì cũng không ngăn được cơn buồn ngủ kịch liệt kéo tới.
Tô Hạ đang đi ở phía trước, phát hiện người đằng sau đã bất động.
Vừa định gọi cô, đối phương đã trực tiếp ngã xuống trêи vai hắn.
Thân thể Tô Hạ tức khắc cứng đờ, hơi hơi cúi đầu nhìn, thấy đối phương đã nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, cánh môi phấn nộn còn động hai cái, giống hệt như tiểu bạch thỏ, thập phần đáng yêu.
Tô Hạ bắt đầu suy nghĩ xem có nên đánh thức cô dậy hay không, để cô về phòng mình ngủ.
Nhưng bàn tay đưa tới nửa đường lại không có đi tiếp nữa.
Giống như là bị ma pháp chú định lại không thể động đậy.
Cuối cùng, hắn cũng không biết làm sao mà lại sờ lên lông mi cong dài của cô, có chút ngứa, hắn sờ sờ hai cái xong liền thu tay lại.
Tô Hạ cũng không hề nhìn cô nữa mà quay đầu nhìn hình ảnh trò chơi trước mặt.
Nhưng từ đầu tới cuối cũng không thể tập trung tinh thần được, rất nhanh, hắn đã khiến nhân vật của mình trong game nằm ra đất.
Tô Hạ thất thần nhìn màn ảnh, cuối cùng khẽ thở dài một hơi.
Vẫn là… tiếp tục chơi đi.
Coi như là nể tình khoảng thời gian này cô hay đi đưa đồ ăn cho hắn nên hắn cho cô dựa vào vai một lúc.
Ừ, một lúc thôi, mười phút, không, chỉ năm phút.
Chờ năm phút qua đi, hắn nhất định sẽ gọi cô dậy.
Xác định được chủ ý xong, tâm tình của thiếu niên bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khóe miệng hắn hơi hơi cong lên tạo thành một hình cung nhỏ, lại bị hắn cố gắng đè ép xuống, độ cung biến mất, thế nhưng ý cười trong mắt lại không thể giấu được.
Tô Hạ tắt thanh âm trò chơi đi, an tĩnh chơi game.
Lúc sau, hắn liên tiếp bại trận, sáng tạo nên một kỷ lục mà trước đây hắn chưa từng có.
Rất nhiều cái năm phút đã qua đi, hắn vẫn không hề động.
Tuy Vân Phiếm Phiếm ngoài đời đã ngủ rồi, thế nhưng trong mơ lại biến thành sủng vật, biến thành sủng vật xong cô liền không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, nghĩ rốt cuộc cũng có thể tìm Tô Hạ chơi rồi, thế nhưng chờ mãi chờ mãi, Tô Hạ cũng không có xem điện thoại.
Chờ tới khi hệ thống nhắc nhở cô đã đói bụng, điện thoại vang lên mấy lần, vẫn không thấy bóng dáng Tô Hạ đâu, nhưng mà cô lại thấy trêи màn hình di động có hình ảnh tắt âm.
Nói cách khác, Tô Hạ đã điều chỉnh điện thoại về trạng thái tắt âm rồi.
Chính là không muốn nhìn thấy cô.
Cô buồn bực ngồi ở đó, dùng móng vuốt xoa xoa mặt, nghĩ thầm, cô nhanh như vậy đã bị thất sủng rồi sao?
Rõ ràng hai ngày trước còn thích ta tới như vậy mà!
Chơi một lúc lâu, Tô Hạ mới dùng điều khiển từ xa tắt TV đi.
Lần này động tác làm có chút gian nan, hắn chỉ có thể dùng tay trái, bởi vì tay phải còn đang chống cho cơ thể cân bằng, bảo đảm không động nửa người bên kia, hắn chỉ có thể cừng đờ mà dùng tay trái.
Mỗi lần động tác làm ra hơi lớn một chút là hắn lại nhìn xem đối phương có bị mình làm cho thức giấc hay không.
Thấy cô vẫn còn đang an tĩnh ngủ, hắn mới hơi hơi yên lòng.
Màn hình TV tối sầm lại, Tô Hạ cũng không biết mình nên làm gì nữa.
#Do not reup#
– ——————————
Vân Phiếm Phiếm run bần bật, cuối cùng đề nghị: “Hay là chúng ta chơi trò khác đi?”
Cô vừa thấy được bên trêи hiển thị rất nhiều trò chơi khác nhau.
Kế đó hai người lại chơi rất nhiều trò, nhưng có vết xe đổ lần trước, Vân Phiếm Phiếm đều không chú ý nghe Tô Hạ giảng quy tắc lắm, chơi không hề có kết cấu gì, động hay không động cũng chết, nhưng mà cô đã quên đây không giống như trò thứ nhất, đây là trò chơi yêu cầu tổ đội hai người.
Cứ như vậy, cô ngược lại còn kéo chân sau của Tô Hạ.
Tô Hạ không chỉ phải đánh quái mà còn phải bảo vệ cô, chỉ sợ không chú ý một chút cô sẽ chết.
Thời gian chơi game qua rất nhanh, bất tri bất giác đã tới 10 giờ.
Vân Phiếm Phiếm thường đi ngủ lúc 9 giờ tối, lúc này cho dù Tô Hạ có ở bên cạnh hay là có trò chơi mới đi nữa thì cũng không ngăn được cơn buồn ngủ kịch liệt kéo tới.
Tô Hạ đang đi ở phía trước, phát hiện người đằng sau đã bất động.
Vừa định gọi cô, đối phương đã trực tiếp ngã xuống trêи vai hắn.
Thân thể Tô Hạ tức khắc cứng đờ, hơi hơi cúi đầu nhìn, thấy đối phương đã nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, cánh môi phấn nộn còn động hai cái, giống hệt như tiểu bạch thỏ, thập phần đáng yêu.
Tô Hạ bắt đầu suy nghĩ xem có nên đánh thức cô dậy hay không, để cô về phòng mình ngủ.
Nhưng bàn tay đưa tới nửa đường lại không có đi tiếp nữa.
Giống như là bị ma pháp chú định lại không thể động đậy.
Cuối cùng, hắn cũng không biết làm sao mà lại sờ lên lông mi cong dài của cô, có chút ngứa, hắn sờ sờ hai cái xong liền thu tay lại.
Tô Hạ cũng không hề nhìn cô nữa mà quay đầu nhìn hình ảnh trò chơi trước mặt.
Nhưng từ đầu tới cuối cũng không thể tập trung tinh thần được, rất nhanh, hắn đã khiến nhân vật của mình trong game nằm ra đất.
Tô Hạ thất thần nhìn màn ảnh, cuối cùng khẽ thở dài một hơi.
Vẫn là… tiếp tục chơi đi.
Coi như là nể tình khoảng thời gian này cô hay đi đưa đồ ăn cho hắn nên hắn cho cô dựa vào vai một lúc.
Ừ, một lúc thôi, mười phút, không, chỉ năm phút.
Chờ năm phút qua đi, hắn nhất định sẽ gọi cô dậy.
Xác định được chủ ý xong, tâm tình của thiếu niên bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khóe miệng hắn hơi hơi cong lên tạo thành một hình cung nhỏ, lại bị hắn cố gắng đè ép xuống, độ cung biến mất, thế nhưng ý cười trong mắt lại không thể giấu được.
Tô Hạ tắt thanh âm trò chơi đi, an tĩnh chơi game.
Lúc sau, hắn liên tiếp bại trận, sáng tạo nên một kỷ lục mà trước đây hắn chưa từng có.
Rất nhiều cái năm phút đã qua đi, hắn vẫn không hề động.
Tuy Vân Phiếm Phiếm ngoài đời đã ngủ rồi, thế nhưng trong mơ lại biến thành sủng vật, biến thành sủng vật xong cô liền không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, nghĩ rốt cuộc cũng có thể tìm Tô Hạ chơi rồi, thế nhưng chờ mãi chờ mãi, Tô Hạ cũng không có xem điện thoại.
Chờ tới khi hệ thống nhắc nhở cô đã đói bụng, điện thoại vang lên mấy lần, vẫn không thấy bóng dáng Tô Hạ đâu, nhưng mà cô lại thấy trêи màn hình di động có hình ảnh tắt âm.
Nói cách khác, Tô Hạ đã điều chỉnh điện thoại về trạng thái tắt âm rồi.
Chính là không muốn nhìn thấy cô.
Cô buồn bực ngồi ở đó, dùng móng vuốt xoa xoa mặt, nghĩ thầm, cô nhanh như vậy đã bị thất sủng rồi sao?
Rõ ràng hai ngày trước còn thích ta tới như vậy mà!
Chơi một lúc lâu, Tô Hạ mới dùng điều khiển từ xa tắt TV đi.
Lần này động tác làm có chút gian nan, hắn chỉ có thể dùng tay trái, bởi vì tay phải còn đang chống cho cơ thể cân bằng, bảo đảm không động nửa người bên kia, hắn chỉ có thể cừng đờ mà dùng tay trái.
Mỗi lần động tác làm ra hơi lớn một chút là hắn lại nhìn xem đối phương có bị mình làm cho thức giấc hay không.
Thấy cô vẫn còn đang an tĩnh ngủ, hắn mới hơi hơi yên lòng.
Màn hình TV tối sầm lại, Tô Hạ cũng không biết mình nên làm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.