Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
Chương 366: Phiên ngoại (1)
Chiết Thụ Lê Hoa
08/09/2021
Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Năm Trình thiếu gia tốt nghiệp đại học, hắn cuối cùng cũng cưới được bạn gái nhà mình về.
Thân là bạn thân duy nhất của hắn, Chu Tùy thiếu chút nữa hưng phấn đến phát khóc.
Cậu ta rốt cuộc cũng không cần bị quấy rầy nữa rồi.
Mấy năm nay, Trình thiếu đã làm ra quá nhiều chuyện điên cuồng.
Tỷ như hơn nửa đem gọi điện thoại qua, hỏi cậu ra, bữa ăn khuya thì nên mua ở đâu là ngon nhất.
Có trời mới biết được, một đại thiếu gia như cậu ta nếu nửa đêm có đói thì sẽ đều là bảo mẫu làm cho ăn, chưa từng ăn vặt ở bên ngoài.
Nhưng mà Trình thiếu căn bản không để cho cậu ta ngủ, cậu ta đành phải gọi điện cho từng người bạn gái cũ của mình, trong lúc đó còn bị một số người mắng cho một trận, cuối cùng mới có được một đáp án tương đối hoàn mỹ.
Kết quả không đợi đến đối phương khen mình được câu nào thì đã nghe thấy hắn nói: "Cúp đây, tôi phải đi mua đồ ăn khuya cho bạn gái."
Thật sự là muốn quăng cái điện thoại này đi mà!
Chuyện như vậy còn xảy ra rất nhiều lần.
Làm cậu ta có ấn tượng sâu sắc nhất chính là có một lần, cậu ta đang đi dạo phố với bạn gái, vừa vặn đụng phải Trình thiếu và bạn gái hắn.
Trình thiếu nhìn cậu, bỗng nhiên nói với người trong ngực mình: "Cô giáo, cô nhìn thấy Chu Tùy không? Anh bảo đảm anh tuyệt đối sẽ không giống cậu ta, em có muốn suy xét tới việc cùng anh kết hôn hay không?"
Lúc ấy Chu Tùy thiếu chút nữa là xông lên đánh người.
Cũng may, cái tai họa này rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
Vân Phiếm Phiếm bận rộn cả một ngày, cuối cùng lúc ngồi xuống giường rồi vẫn còn cảm thấy chân mềm ra.
Phòng tân hôn là Trình Sơ Yến tự mình mua, ngay khi bắt đầu học đại học, hắn đã tự mình kiếm tiền.
Hiện tại cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng bao nuôi cô.
Cửa phòng bị người ta gõ vang, cô mặc váy cưới, đi lại có chút khó khăn, đi tới cửa mở ra, người đứng bên ngoài là Hà Mật.
Hà Mật trưởng thành hơn không ít, không còn là cô gái nhỏ vô cớ cầm ô gây rối trước mặt cô, bảo cô không được phép thích Trình Sơ yến kia nữa.
Mấy năm nay, Vân Phiếm Phiếm với Hà Mật thân thiết với nhau hơn không ít.
Nói đến cũng kỳ quái, lúc trước Hà Mật rõ ràng rất thích Trình Sơ Yến, sau đó không biết sao mà cứ thấy hắn là trốn, ngược lại còn cùng mình làm bạn tốt.
Hà Mật thấy cô, chúc phúc: "Tân hôn vui vẻ."
Vân Phiếm Phiếm đáp lại: "Cảm ơn ~"
Hà Mật nhìn cô, vạn phần cảm khái.
Cô ấy đã gặp được người mình thích, nếu không phải có cô gái trước mặt này, có lẽ cô ấy vẫn sẽ là đại tiểu thư làm chuyện gì cũng không suy nghĩ tới người khác, có lẽ cả đời này sẽ mơ màng hồ đồ mà trôi qua.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Hà Mật ôm cô một cái trước khi đi, nói: "Em không biết chị có phải tiên nữ hay không, nhưng trong lòng em, chị thật sự giống như một tiên nữ, Sơ Yến ca ca thật là hạnh phúc."
Hà Mật đi chưa được bao lâu, cửa đã bị đẩy ra.
Lần này người vào là Trình Sơ Yến, hắn mặc tây trang màu trắng, tóc vuốt lên không chút cẩu thả.
Đôi mắt hắn như đá quý, vô cùng lộng lẫy.
Nhìn thấy cô, trong mắt giấu không được tình nồng ý mặn.
Sau đó, Vân Phiếm Phiếm cư nhiên phát hiện trong mắt hắn tụ đầy sương mù, dường như muốn khóc.
Trình thiếu ủy khuất, ai cũng không thể ứng phó được.
Cô nhanh chóng đứng dậy, ôn nhu hỏi hắn: "Anh làm sao thế?"
Hắn lắc đầu, đáp: "Hẳn là do vợ của anh đẹp quá nên khóc."
Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc nói: "Vậy sao lúc bình thường không thấy anh khóc? Bình thường em chưa đủ đẹp sao?"
Lời của cô vẫn khiến người ta dở khóc dở cười như cũ.
Trình Sơ Yến lẳng lặng ôm cô, cảm thụ được ấm áp từ cô, một lúc lâu sau, hắn nói: "Anh rất hạnh phúc."
Vân Phiếm Phiếm: "Ừ."
Con rất hạnh phúc, mẹ, là thật đó.
Hắn tự nói trong lòng mình như vậy.
#Do not reup#
- ------------------------------
Năm Trình thiếu gia tốt nghiệp đại học, hắn cuối cùng cũng cưới được bạn gái nhà mình về.
Thân là bạn thân duy nhất của hắn, Chu Tùy thiếu chút nữa hưng phấn đến phát khóc.
Cậu ta rốt cuộc cũng không cần bị quấy rầy nữa rồi.
Mấy năm nay, Trình thiếu đã làm ra quá nhiều chuyện điên cuồng.
Tỷ như hơn nửa đem gọi điện thoại qua, hỏi cậu ra, bữa ăn khuya thì nên mua ở đâu là ngon nhất.
Có trời mới biết được, một đại thiếu gia như cậu ta nếu nửa đêm có đói thì sẽ đều là bảo mẫu làm cho ăn, chưa từng ăn vặt ở bên ngoài.
Nhưng mà Trình thiếu căn bản không để cho cậu ta ngủ, cậu ta đành phải gọi điện cho từng người bạn gái cũ của mình, trong lúc đó còn bị một số người mắng cho một trận, cuối cùng mới có được một đáp án tương đối hoàn mỹ.
Kết quả không đợi đến đối phương khen mình được câu nào thì đã nghe thấy hắn nói: "Cúp đây, tôi phải đi mua đồ ăn khuya cho bạn gái."
Thật sự là muốn quăng cái điện thoại này đi mà!
Chuyện như vậy còn xảy ra rất nhiều lần.
Làm cậu ta có ấn tượng sâu sắc nhất chính là có một lần, cậu ta đang đi dạo phố với bạn gái, vừa vặn đụng phải Trình thiếu và bạn gái hắn.
Trình thiếu nhìn cậu, bỗng nhiên nói với người trong ngực mình: "Cô giáo, cô nhìn thấy Chu Tùy không? Anh bảo đảm anh tuyệt đối sẽ không giống cậu ta, em có muốn suy xét tới việc cùng anh kết hôn hay không?"
Lúc ấy Chu Tùy thiếu chút nữa là xông lên đánh người.
Cũng may, cái tai họa này rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
Vân Phiếm Phiếm bận rộn cả một ngày, cuối cùng lúc ngồi xuống giường rồi vẫn còn cảm thấy chân mềm ra.
Phòng tân hôn là Trình Sơ Yến tự mình mua, ngay khi bắt đầu học đại học, hắn đã tự mình kiếm tiền.
Hiện tại cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng bao nuôi cô.
Cửa phòng bị người ta gõ vang, cô mặc váy cưới, đi lại có chút khó khăn, đi tới cửa mở ra, người đứng bên ngoài là Hà Mật.
Hà Mật trưởng thành hơn không ít, không còn là cô gái nhỏ vô cớ cầm ô gây rối trước mặt cô, bảo cô không được phép thích Trình Sơ yến kia nữa.
Mấy năm nay, Vân Phiếm Phiếm với Hà Mật thân thiết với nhau hơn không ít.
Nói đến cũng kỳ quái, lúc trước Hà Mật rõ ràng rất thích Trình Sơ Yến, sau đó không biết sao mà cứ thấy hắn là trốn, ngược lại còn cùng mình làm bạn tốt.
Hà Mật thấy cô, chúc phúc: "Tân hôn vui vẻ."
Vân Phiếm Phiếm đáp lại: "Cảm ơn ~"
Hà Mật nhìn cô, vạn phần cảm khái.
Cô ấy đã gặp được người mình thích, nếu không phải có cô gái trước mặt này, có lẽ cô ấy vẫn sẽ là đại tiểu thư làm chuyện gì cũng không suy nghĩ tới người khác, có lẽ cả đời này sẽ mơ màng hồ đồ mà trôi qua.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Hà Mật ôm cô một cái trước khi đi, nói: "Em không biết chị có phải tiên nữ hay không, nhưng trong lòng em, chị thật sự giống như một tiên nữ, Sơ Yến ca ca thật là hạnh phúc."
Hà Mật đi chưa được bao lâu, cửa đã bị đẩy ra.
Lần này người vào là Trình Sơ Yến, hắn mặc tây trang màu trắng, tóc vuốt lên không chút cẩu thả.
Đôi mắt hắn như đá quý, vô cùng lộng lẫy.
Nhìn thấy cô, trong mắt giấu không được tình nồng ý mặn.
Sau đó, Vân Phiếm Phiếm cư nhiên phát hiện trong mắt hắn tụ đầy sương mù, dường như muốn khóc.
Trình thiếu ủy khuất, ai cũng không thể ứng phó được.
Cô nhanh chóng đứng dậy, ôn nhu hỏi hắn: "Anh làm sao thế?"
Hắn lắc đầu, đáp: "Hẳn là do vợ của anh đẹp quá nên khóc."
Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc nói: "Vậy sao lúc bình thường không thấy anh khóc? Bình thường em chưa đủ đẹp sao?"
Lời của cô vẫn khiến người ta dở khóc dở cười như cũ.
Trình Sơ Yến lẳng lặng ôm cô, cảm thụ được ấm áp từ cô, một lúc lâu sau, hắn nói: "Anh rất hạnh phúc."
Vân Phiếm Phiếm: "Ừ."
Con rất hạnh phúc, mẹ, là thật đó.
Hắn tự nói trong lòng mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.