Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
Chương 354: Trông em thực mỹ vị (42)
Chiết Thụ Lê Hoa
01/09/2021
Edit by Shmily
- -----------------------------------
Bất quá hình như cũng từng có một lần Trình Sơ Yến tặng hoa cho cô.
Nếu như mình đưa cho hắn, cũng có thể coi là có qua có lại.
Vân Phiếm Phiếm quyết định xong xuôi, lúc xuống xe liền trực tiếp đi tới cửa hàng bán hoa.
Cửa hàng trưởng là một cô gái nhỏ trẻ tuổi, trên người mang tạp dề, nhìn thấy có khách đi vào liền lập tức tiến lên nghênh đón.
Hoa ở cửa hàng có rất nhiều loại, có những cành đơn để cạnh nhau, cũng có những bó đã được bọc sẵn, bao thành một chùm, còn có những bồn hoa xin đẹp.
Thấy người vào là một cô gái, người kia liền lập tức hỏi: "Xin hỏi ngài mua hoa hay mua chậu hoa vậy?"
Vân Phiếm Phiếm: "Mua hoa."
Cửa hàng trưởng lại nói: "Mua về để cắm vào bình hay là mua để tặng người khác ạ? Đưa cho trưởng bối hay là đưa cho bạn bè?"
Vân Phiếm Phiếm: "Tặng cho bạn trai."
Cửa hàng trưởng: "A..."
Cô rất ít khi nhìn thấy nữ sinh mua hoa cho bạn trai, cơ hồ đây đều là chuyện do nam sinh làm.
Vân Phiếm Phiếm thấy hoa hồng cắm ở bên kia nở rất đẹp, đi tới đó, nói: "Tôi chọn mấy bông hoa hồng."
Lần trước Trình Sơ Yến tặng cho cô mấy bông nhỉ?
Cô vừa nhớ lại vừa chọn hoa, thật vất vả mới chọn xong, cô lại nghĩ nghĩ, đem tay mình duỗi ra trước mặt cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng liếc nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô, không hiểu ra làm sao, nghi hoặc nhìn.
Vân Phiếm Phiếm chỉ chỉ dải lụa hồng trên tay mình, hỏi cô ấy: "Chỗ chị có dải lụa như thế này không?"
Cửa hàng trưởng cũng là người biết nhìn hàng, lần đầu tiên nhìn thì cũng chưa cảm thấy gì, nhưng nhìn lại lần thứ hai thì lập tức phát hiện ra điểm khác biệt.
Dải lụa này so với những dải lụa bình thường tinh xảo hơn một chút, dải lụa nhiều lắm cũng chỉ là để dùng làm đồ trang sức, mà dải lụa này giá cả rất đắt, đeo ở trên tay cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Cô ấy khó xử nói: "Nơi của chúng tôi không có loại như vậy..."
Có thể dùng nhiều tiền mua một dải lụa như vậy, người này khẳng định là kẻ có tiền.
Vân Phiếm Phiếm có chút tiếc nuối: "Vậy sao."
Cửa hàng trưởng thấy bộ dáng buồn rầu của cô, nhớ tới nước hoa hồng hai ngày trước mình vừa mua.
Hình như bên trong cái hộp đựng có một dải lụa, nhìn bề ngoài cũng không khác cái này lắm, chỉ có điều màu sắc hơi tối một chút, là màu đỏ đen, thiên về màu đen nhiều hơn.
Cô ấy bảo Vân Phiếm Phiếm chờ một chút, sau đó đi vào bên trong lấy dải lụa.
"Cái này có được không?"
Cái này chắc chắn không so được với hàng chính hãng, nhưng ngoại hình có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Ánh mắt Vân Phiếm Phiếm sáng lên, nhận lấy: "Có thể, cảm ơn."
Sau đó cô tự cầm dải lụa cột lên mười mấy đóa hồng vừa mới mua.
Nơ con bướm của cô không được đẹp như Trình Sơ Yến, nhưng cô rất dụng tâm, cố gắng làm cho thật giống nhất hết mức có thể.
Cửa hàng trưởng nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, bỗng nhiên có chút hâm mộ người bạn trai kia.
Có một cô bạn gái như vậy, nhất định rất hạnh phúc, bọn họ chắc hẳn là một cặp tình nhân ngọt ngào a.
Vân Phiếm Phiếm cầm hoa đi lên lầu.
Ở chỗ rẽ cuối cùng của cầu thang, cô ngẩng đầu, liền thấy được chàng trai đang ngồi xổm trước cửa.
Hắn dường như đang thất thần, cô tới gần hắn cũng không để ý.
Vân Phiếm Phiếm lên cầu thang, đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Sao anh đã về rồi?"
Bây giờ không phải là còn đang lên lớp sao?
Nghe được thanh âm của cô, Trình Sơ Yến lập tức hồi phục tinh thần.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, lông mi dài run rẩy kịch liệt, trong mắt không che giấu nổi vẻ vui sướng.
Nhưng vừa nghe thấy lời cô nói, hắn lại có chút thấp thỏm: "Anh xin nghỉ."
Không đợi Vân Phiếm Phiếm nói chuyện, hắn lại nói tiếp: "Anh nhớ em, nên mới về sớm."
Vân Phiếm Phiếm vẫn là cảm thấy như vậy rất không đúng.
Chỉ là vừa nghe thấy hắn dùng ngữ khí đó để nói chuyện với mình, cô liền không còn cách nào.
Trình Sơ Yến đứng lên, Vân Phiếm Phiếm mở cửa, lại phát hiện hắn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu tình có chút không thích hợp.
- -----------------------------------
Bất quá hình như cũng từng có một lần Trình Sơ Yến tặng hoa cho cô.
Nếu như mình đưa cho hắn, cũng có thể coi là có qua có lại.
Vân Phiếm Phiếm quyết định xong xuôi, lúc xuống xe liền trực tiếp đi tới cửa hàng bán hoa.
Cửa hàng trưởng là một cô gái nhỏ trẻ tuổi, trên người mang tạp dề, nhìn thấy có khách đi vào liền lập tức tiến lên nghênh đón.
Hoa ở cửa hàng có rất nhiều loại, có những cành đơn để cạnh nhau, cũng có những bó đã được bọc sẵn, bao thành một chùm, còn có những bồn hoa xin đẹp.
Thấy người vào là một cô gái, người kia liền lập tức hỏi: "Xin hỏi ngài mua hoa hay mua chậu hoa vậy?"
Vân Phiếm Phiếm: "Mua hoa."
Cửa hàng trưởng lại nói: "Mua về để cắm vào bình hay là mua để tặng người khác ạ? Đưa cho trưởng bối hay là đưa cho bạn bè?"
Vân Phiếm Phiếm: "Tặng cho bạn trai."
Cửa hàng trưởng: "A..."
Cô rất ít khi nhìn thấy nữ sinh mua hoa cho bạn trai, cơ hồ đây đều là chuyện do nam sinh làm.
Vân Phiếm Phiếm thấy hoa hồng cắm ở bên kia nở rất đẹp, đi tới đó, nói: "Tôi chọn mấy bông hoa hồng."
Lần trước Trình Sơ Yến tặng cho cô mấy bông nhỉ?
Cô vừa nhớ lại vừa chọn hoa, thật vất vả mới chọn xong, cô lại nghĩ nghĩ, đem tay mình duỗi ra trước mặt cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng liếc nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô, không hiểu ra làm sao, nghi hoặc nhìn.
Vân Phiếm Phiếm chỉ chỉ dải lụa hồng trên tay mình, hỏi cô ấy: "Chỗ chị có dải lụa như thế này không?"
Cửa hàng trưởng cũng là người biết nhìn hàng, lần đầu tiên nhìn thì cũng chưa cảm thấy gì, nhưng nhìn lại lần thứ hai thì lập tức phát hiện ra điểm khác biệt.
Dải lụa này so với những dải lụa bình thường tinh xảo hơn một chút, dải lụa nhiều lắm cũng chỉ là để dùng làm đồ trang sức, mà dải lụa này giá cả rất đắt, đeo ở trên tay cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Cô ấy khó xử nói: "Nơi của chúng tôi không có loại như vậy..."
Có thể dùng nhiều tiền mua một dải lụa như vậy, người này khẳng định là kẻ có tiền.
Vân Phiếm Phiếm có chút tiếc nuối: "Vậy sao."
Cửa hàng trưởng thấy bộ dáng buồn rầu của cô, nhớ tới nước hoa hồng hai ngày trước mình vừa mua.
Hình như bên trong cái hộp đựng có một dải lụa, nhìn bề ngoài cũng không khác cái này lắm, chỉ có điều màu sắc hơi tối một chút, là màu đỏ đen, thiên về màu đen nhiều hơn.
Cô ấy bảo Vân Phiếm Phiếm chờ một chút, sau đó đi vào bên trong lấy dải lụa.
"Cái này có được không?"
Cái này chắc chắn không so được với hàng chính hãng, nhưng ngoại hình có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Ánh mắt Vân Phiếm Phiếm sáng lên, nhận lấy: "Có thể, cảm ơn."
Sau đó cô tự cầm dải lụa cột lên mười mấy đóa hồng vừa mới mua.
Nơ con bướm của cô không được đẹp như Trình Sơ Yến, nhưng cô rất dụng tâm, cố gắng làm cho thật giống nhất hết mức có thể.
Cửa hàng trưởng nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, bỗng nhiên có chút hâm mộ người bạn trai kia.
Có một cô bạn gái như vậy, nhất định rất hạnh phúc, bọn họ chắc hẳn là một cặp tình nhân ngọt ngào a.
Vân Phiếm Phiếm cầm hoa đi lên lầu.
Ở chỗ rẽ cuối cùng của cầu thang, cô ngẩng đầu, liền thấy được chàng trai đang ngồi xổm trước cửa.
Hắn dường như đang thất thần, cô tới gần hắn cũng không để ý.
Vân Phiếm Phiếm lên cầu thang, đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Sao anh đã về rồi?"
Bây giờ không phải là còn đang lên lớp sao?
Nghe được thanh âm của cô, Trình Sơ Yến lập tức hồi phục tinh thần.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, lông mi dài run rẩy kịch liệt, trong mắt không che giấu nổi vẻ vui sướng.
Nhưng vừa nghe thấy lời cô nói, hắn lại có chút thấp thỏm: "Anh xin nghỉ."
Không đợi Vân Phiếm Phiếm nói chuyện, hắn lại nói tiếp: "Anh nhớ em, nên mới về sớm."
Vân Phiếm Phiếm vẫn là cảm thấy như vậy rất không đúng.
Chỉ là vừa nghe thấy hắn dùng ngữ khí đó để nói chuyện với mình, cô liền không còn cách nào.
Trình Sơ Yến đứng lên, Vân Phiếm Phiếm mở cửa, lại phát hiện hắn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu tình có chút không thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.