Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây
Chương 7: Anh trai tổng tài yêu em chứ? (5)
Phượng Lê Cao
17/06/2020
Bạch Vi Vi nhanh chóng hồi tưởng lại, phát hiện cha mẹ của nguyên chủ đã chết. Mà Hàn Chính Vũ cũng đã trở thành tổng tài của công ty lớn. Cho nên hiện tại Bạch Vi Vi cô chính là một cô nhi không cha không mẹ không hậu đài, mà Hàn Chính Vũ chính là một thương nhân thành công. Khó trách Hàn Chính Vũ chịu đựng không được mà muốn ly hôn với Bạch Vi Vi, thậm chí ở riêng. Bởi vì Bạch Vi Vi đã không còn nửa điểm có thể uy hiếp hắn.
Bạch Vi Vi nhíu mày khi nhận được tư liệu từ hệ thống, như vậy thì dù có cưỡi ngựa cũng không có phương pháp nào mà khiến Hàn Chính Vũ yêu cô trong vòng 1 tháng. Buồn lòng vcl mà.
Hệ thống: [Đinh, giá trị hảo cảm của nam chính: -30. Mong ký chủ nhanh chóng thu thập giá trị hảo cảm.]
Bạch Vi Vi bày ra vẻ mặt bất cmn dĩ, "Ta cái gì cũng đều chưa làm a."
Tại sao giá trị hảo cảm vốn đã thấp, giờ lại giảm một mạch 10 điểm. Aizzz, thế này là muốn cô công lược kiểu quần bò gì nữa?
Hệ thống: [Nam chính một khi đã hận cô thì cô hô hấp cũng là sai rồi, đứng cũng sai, ngồi càng sai, mà cô tồn tại càng là mười phần sai.]
"..."
Bạch Vi Vi đỡ trán, đối với hệ thống rác rưởi suốt ngày nói lời dong dài là không có nửa điểm cảm tình. Thế này thì công lược kiểu gì, không cầu Hàn Chính Vũ yêu cô, chỉ cần giá trị hảo cảm không âm cũng đã khó như lên trời rồi. Có được không hả??? Hả???
Người hầu đột nhiên đẩy cửa tiến vào, sau đó nói: "Bạch tiểu thư, ăn cơm."
Bạch Vi Vi hai mắt dại ra, cô nhìn người hầu mang cơm trưa đến, đột nhiên tâm niệm vừa chuyển, duỗi tay liền cản lại động tác để đồ ăn lên bàn của người hầu.
"Tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn ca ca."
Người hầu nhẫn nại nhẹ giọng khuyên nhủ: "Hàn tiên sinh đang ở lễ tang, bây giờ sẽ không về nhà, Bạch tiểu thư dùng bữa trước đi ạ. "
Khó trách giá trị hảo cảm của Hàn Chính Vũ hảo lại giảm, tham gia lễ tang của mẹ mình, còn không phải là một giây đều sẽ nhớ tới nỗi hận giết mẹ của nàng sao? Bạch Vi Vi vốn dĩ muốn nhảy dựng lên, nhưng mà bắp đùi truyền đến cảm giác tê dại rồi đau nhức, đành phải duỗi tay gạt mọi thứ trên bàn ngủ xuống đất.
"Tôi mặc kệ mặc kệ, ca ca phải ở đây, bà cút đi."
Bạch Vi Vi đem tính tình của một tiểu thư điêu ngoa đanh đá được cưng chiều diễn đến nhập thần.
Chút hảo cảm thương hại của người hầu cũng vì thế mà tan biến.
"Thích ăn thì ăn, cô cho rằng chính mình vẫn là Hàn phu nhân sao? Hừ, không biết tự lượng sức mình." Người hầu cười lạnh trào phúng
Bạch Vi Vi muốn chính là cái này, cô muốn tất cả mọi người cô lập mình, khi dễ cô. Như vậy Hàn Chính Vũ nhìn mới có thể cảm thấy hả giận. Bạch Vi Vi càng làm càn hơn đem người hầu đuổi đi, sau đó cứ từng người một bị cô diễn tiểu tính tình mà ghét cô. Rất nhanh, đừng nói đồ ăn, ngay cả nước cũng không có ai mang cho cô lấy một chén nhỏ. Bạch Vi Vi nhìn thành quả này, mang vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nằm trên giường.
"Hiện tại cuối cùng là có thể sắm vai một người thực thê thảm đáng thương, Hàn Chính Vũ kia nhìn thấy ta thảm như vậy, chắc sẽ không trừ giá trị hảo cảm đi."
Cô vì nhiệm vụ, đã đem bản thân mình đặt trên lò lửa. Thực chơi lớn một phen. Ahihi
[Đinh, giá trị hảo cảm của nam chính: -35.]
Bạch Vi Vi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Tại sao lại giảm."
Hệ thống: [Hận ý của nam chủ đối với cô, sâu như vách núi xa vời vợi, ngoài cừu hận cũng chỉ có cừu hận.]
Bạch Vi Vi: "Cút. Ngươi giờ còn có tâm tình thế cơ."
Lúc này còn có tâm tình niệm thơ.
Hệ thống rác rưởi.
Hệ thống: [Đúng rồi, người hầu đều bị cô đuổi đi, cô không ăn cơm làm sao bây giờ?]
Bạch Vi Vi cười lạnh, "Đây là sách lược hiểu hay không, nhịn đói có hai bữa thôi. Hàn Chính Vũ sau khi thấy ta không có người quan tâm, liền sẽ sinh ra lòng áy náy." Ahii, bản cô nương đúng là thông minh hết phần thiên hạ.
Hệ thống trầm mặc một hồi, [Vậy nếu nam chủ ba ngày không trở lại thì sao?]
Bạch Vi Vi nhướng mày, "Sao có thể, nơi này là nhà Hàn Chính Vũ, anh ta không về đây thì còn có thể đi đâu?"
Hệ thống: [...]
Ký chủ tự tin như thế, nó không muốn đả kích cô. Thôi để cô tự tìm cách, nó đi ngủ. À không, nó là một hệ thống có trách nhiệm, nó chỉ chợp mắt một chút thôi.
Hàn Chính Vũ xác thật không ở bên ngoài ba ngày, nhưng mà anh ta ba ngày hai đêm sau mới trở về.
Bạch Vi Vi nhíu mày khi nhận được tư liệu từ hệ thống, như vậy thì dù có cưỡi ngựa cũng không có phương pháp nào mà khiến Hàn Chính Vũ yêu cô trong vòng 1 tháng. Buồn lòng vcl mà.
Hệ thống: [Đinh, giá trị hảo cảm của nam chính: -30. Mong ký chủ nhanh chóng thu thập giá trị hảo cảm.]
Bạch Vi Vi bày ra vẻ mặt bất cmn dĩ, "Ta cái gì cũng đều chưa làm a."
Tại sao giá trị hảo cảm vốn đã thấp, giờ lại giảm một mạch 10 điểm. Aizzz, thế này là muốn cô công lược kiểu quần bò gì nữa?
Hệ thống: [Nam chính một khi đã hận cô thì cô hô hấp cũng là sai rồi, đứng cũng sai, ngồi càng sai, mà cô tồn tại càng là mười phần sai.]
"..."
Bạch Vi Vi đỡ trán, đối với hệ thống rác rưởi suốt ngày nói lời dong dài là không có nửa điểm cảm tình. Thế này thì công lược kiểu gì, không cầu Hàn Chính Vũ yêu cô, chỉ cần giá trị hảo cảm không âm cũng đã khó như lên trời rồi. Có được không hả??? Hả???
Người hầu đột nhiên đẩy cửa tiến vào, sau đó nói: "Bạch tiểu thư, ăn cơm."
Bạch Vi Vi hai mắt dại ra, cô nhìn người hầu mang cơm trưa đến, đột nhiên tâm niệm vừa chuyển, duỗi tay liền cản lại động tác để đồ ăn lên bàn của người hầu.
"Tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn ca ca."
Người hầu nhẫn nại nhẹ giọng khuyên nhủ: "Hàn tiên sinh đang ở lễ tang, bây giờ sẽ không về nhà, Bạch tiểu thư dùng bữa trước đi ạ. "
Khó trách giá trị hảo cảm của Hàn Chính Vũ hảo lại giảm, tham gia lễ tang của mẹ mình, còn không phải là một giây đều sẽ nhớ tới nỗi hận giết mẹ của nàng sao? Bạch Vi Vi vốn dĩ muốn nhảy dựng lên, nhưng mà bắp đùi truyền đến cảm giác tê dại rồi đau nhức, đành phải duỗi tay gạt mọi thứ trên bàn ngủ xuống đất.
"Tôi mặc kệ mặc kệ, ca ca phải ở đây, bà cút đi."
Bạch Vi Vi đem tính tình của một tiểu thư điêu ngoa đanh đá được cưng chiều diễn đến nhập thần.
Chút hảo cảm thương hại của người hầu cũng vì thế mà tan biến.
"Thích ăn thì ăn, cô cho rằng chính mình vẫn là Hàn phu nhân sao? Hừ, không biết tự lượng sức mình." Người hầu cười lạnh trào phúng
Bạch Vi Vi muốn chính là cái này, cô muốn tất cả mọi người cô lập mình, khi dễ cô. Như vậy Hàn Chính Vũ nhìn mới có thể cảm thấy hả giận. Bạch Vi Vi càng làm càn hơn đem người hầu đuổi đi, sau đó cứ từng người một bị cô diễn tiểu tính tình mà ghét cô. Rất nhanh, đừng nói đồ ăn, ngay cả nước cũng không có ai mang cho cô lấy một chén nhỏ. Bạch Vi Vi nhìn thành quả này, mang vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nằm trên giường.
"Hiện tại cuối cùng là có thể sắm vai một người thực thê thảm đáng thương, Hàn Chính Vũ kia nhìn thấy ta thảm như vậy, chắc sẽ không trừ giá trị hảo cảm đi."
Cô vì nhiệm vụ, đã đem bản thân mình đặt trên lò lửa. Thực chơi lớn một phen. Ahihi
[Đinh, giá trị hảo cảm của nam chính: -35.]
Bạch Vi Vi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Tại sao lại giảm."
Hệ thống: [Hận ý của nam chủ đối với cô, sâu như vách núi xa vời vợi, ngoài cừu hận cũng chỉ có cừu hận.]
Bạch Vi Vi: "Cút. Ngươi giờ còn có tâm tình thế cơ."
Lúc này còn có tâm tình niệm thơ.
Hệ thống rác rưởi.
Hệ thống: [Đúng rồi, người hầu đều bị cô đuổi đi, cô không ăn cơm làm sao bây giờ?]
Bạch Vi Vi cười lạnh, "Đây là sách lược hiểu hay không, nhịn đói có hai bữa thôi. Hàn Chính Vũ sau khi thấy ta không có người quan tâm, liền sẽ sinh ra lòng áy náy." Ahii, bản cô nương đúng là thông minh hết phần thiên hạ.
Hệ thống trầm mặc một hồi, [Vậy nếu nam chủ ba ngày không trở lại thì sao?]
Bạch Vi Vi nhướng mày, "Sao có thể, nơi này là nhà Hàn Chính Vũ, anh ta không về đây thì còn có thể đi đâu?"
Hệ thống: [...]
Ký chủ tự tin như thế, nó không muốn đả kích cô. Thôi để cô tự tìm cách, nó đi ngủ. À không, nó là một hệ thống có trách nhiệm, nó chỉ chợp mắt một chút thôi.
Hàn Chính Vũ xác thật không ở bên ngoài ba ngày, nhưng mà anh ta ba ngày hai đêm sau mới trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.