[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
Chương 22: Lớp trưởng đại nhân cao lãnh (20)
Hướng Vi Huân
24/10/2019
Editor: Ngạn Tịnh.
Giờ khắc này, Tần Thanh cảm thấy adrenalin của mình bắt đầu phân bố không bình thường.
Cho dù đang đạp xe đạp, nhưng lưng anh vẫn là cứng đờ, thẳng tắp.
Gió đêm thổi qua, Tần Thanh tỉnh táo hơn rất nhiều, tay của người phía sau vẫn đặt trên eo anh, thật ra anh chỉ cần nói một câu là có thể từ chối sự thân mật của cô, nhưng không biết vì sao, anh lại không nỡ nói ra.
“Tần Thanh.”
Lục Nhất Lan gọi Tần Thanh một tiếng, chính là loại ngọt đến tận xương ấy.
“Ừm?”
“Mẹ tớ an bài người tới đón tớ, chính là người sáng nay đưa tớ tới kia.”
Trong đầu Tần Thanh bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Lục Nhất Lan nói nói cười đùa với một người đàn ông, sắc mặt anh âm trầm xuống đáp một tiếng, “Ừm.”
“Đêm nay anh ấy lại chờ tớ, tớ từ chối.” Lục Nhất Lan đánh giá thời cơ tới gần rồi, liền dựa đầu lên lưng Tần Thanh, “Biết vì sao không?”
Tần Thanh không nói lời nào.
Lục Nhất Lan ôm anh chặt hơn nữa, “Bởi vì tớ muốn cậu chở tớ về.”
“!” Một tiếng, xe ngừng lại.
Lục Nhất Lan bị bất ngờ chấn động một chút, lập tức được một bàn tay kéo ổn định lại.
Hai chân dài của Tần Thanh chống trên mặt đất, đây là ở dưới đèn đường, bóng dáng của anh được hắt ra thật dàu thật dài, thật lâu sau mới nói, “Tô Tiểu Tiểu, yêu sớm...”
“Yêu sớm rất tốt!”
“Ai mà thời tuổi trẻ không khinh cuồng, Tần Thanh, tớ không nghe câu từ chối này! Cậu nhanh suy nghĩ đi! Muốn từ chối tớ thì nhanh đổi cái lý do khác!”
Lục Nhất Lan vô lại ngồi trên xe đạp không chịu xuống, sống chết cũng không xuống, hơn nữa miệng còn mím lại thật chặt hiện rõ quyết tâm.
“Đừng tùy hứng, phải trở về.”
Muộn rồi, Tần Thanh thấy bây giờ đã 9 giờ, bất đắc dĩ lại bỏ thêm một câu, “Mẹ cậu sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm đấy.”
Nhớ tới cuộc gọi liên hoàn đoạt mạng của mẹ Tô, Lục Nhất Lan có chút co rúm lại, “Cậu trả lời tớ đi.”
“Được, chờ tới nhà cậu rồi tớ sẽ trả lời.”
Tần Thanh chống một chân, xe đạp lại bắt đầu lăn bánh, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, sắc mặt thiếu niên không chút dị thường, nhưng cả đầu óc đều rối như tơ vò.
Một người chưa từng yêu đương thật sự không biết nên ứng đối thế nào với màn tỏ tình bất ngờ này, từ chối hay là tiếp nhận, đây là một vấn đề.
Cô gái sau lưng rất lớn mật, anh biết cô vẫn luôn dựa vào người anh, cảm giác mềm ấm, nhiệt độ nóng bỏng theo từng hô hấp, nhiệt độ tay, chỗ nào cũng giống như que diêm thêu đốt lý trí của anh.
Căn bản là không suy nghĩ được gì.
Tần Thanh chưa bao giờ hy vọng đoạn đường này có thể dài thêm một chút, tốt nhất là dài vô hạn như đường tình duyên vậy, như vậy anh cũng sẽ có đủ thời gian suy nghĩ vấn đề nói ra thương IQ của ‘tiểu yêu tinh phiền phức’.
Ừm...
Tới rồi.
Đèn trong sân nhà Lục Nhất lan rất sáng. Đêm hôm đó, Tần Thanh ngồi trên xe đạp, tư thế có chút đẹp rrai, Lục Nhất Lan đứng ở dưới đèn trong nhà, làn da trắng nhợt như tuyết, phảng phất như được tô vẽ lên.
Cô ngẩng đầu, trong con ngươi lộ ra chút chờ mong, “Đáp án.”
“Cậu rất tốt, tớ không chán ghét.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, “Cậu nhanh xuống xe.”
Tần Thanh không đỡ được ánh mắt nóng cháy kia, chậm rãi bước xuống. Anh vừa dựng xe xong, đã bị Lục Nhất Lan lò cò nhảy tới trong lòng.
Một người cao 1m8, một người cao 1m6, ôm vào một chỗ, chính là chiều cao lý tưởng đáng yêu trong truyền thuyết!
Đáng tiếc cằm của Tần Thanh, dù Lục Nhất Lan có nhón chân cũng không hôn lên được.
Sau khi dùng sức cọ vài cái trong ngực anh chiếm đủ tiện nghi, Lục Nhất Lan không nói hai lời liền lò cò gõ cửa, toàn bộ quá trình, Tần Thanh đều mê mang.
Mãi cho đến khi trong nhà truyền đến tiếng của mẹ Tô.
“Tiểu Tiểu, con về rồi à!”
Một khắc kia, trong đầu Tần Thanh chỉ có bốn chữ----
Bắt gian tại giường.
Tiếng xe lộc cộc chạy như bay, Lục Nhất Lan nhìn bóng dáng như đang chạy trối chết của Tần Thanh, tiểu nhân trong lòng ha ha cười không ngừng.
Đủ hương vị.
Giờ khắc này, Tần Thanh cảm thấy adrenalin của mình bắt đầu phân bố không bình thường.
Cho dù đang đạp xe đạp, nhưng lưng anh vẫn là cứng đờ, thẳng tắp.
Gió đêm thổi qua, Tần Thanh tỉnh táo hơn rất nhiều, tay của người phía sau vẫn đặt trên eo anh, thật ra anh chỉ cần nói một câu là có thể từ chối sự thân mật của cô, nhưng không biết vì sao, anh lại không nỡ nói ra.
“Tần Thanh.”
Lục Nhất Lan gọi Tần Thanh một tiếng, chính là loại ngọt đến tận xương ấy.
“Ừm?”
“Mẹ tớ an bài người tới đón tớ, chính là người sáng nay đưa tớ tới kia.”
Trong đầu Tần Thanh bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Lục Nhất Lan nói nói cười đùa với một người đàn ông, sắc mặt anh âm trầm xuống đáp một tiếng, “Ừm.”
“Đêm nay anh ấy lại chờ tớ, tớ từ chối.” Lục Nhất Lan đánh giá thời cơ tới gần rồi, liền dựa đầu lên lưng Tần Thanh, “Biết vì sao không?”
Tần Thanh không nói lời nào.
Lục Nhất Lan ôm anh chặt hơn nữa, “Bởi vì tớ muốn cậu chở tớ về.”
“!” Một tiếng, xe ngừng lại.
Lục Nhất Lan bị bất ngờ chấn động một chút, lập tức được một bàn tay kéo ổn định lại.
Hai chân dài của Tần Thanh chống trên mặt đất, đây là ở dưới đèn đường, bóng dáng của anh được hắt ra thật dàu thật dài, thật lâu sau mới nói, “Tô Tiểu Tiểu, yêu sớm...”
“Yêu sớm rất tốt!”
“Ai mà thời tuổi trẻ không khinh cuồng, Tần Thanh, tớ không nghe câu từ chối này! Cậu nhanh suy nghĩ đi! Muốn từ chối tớ thì nhanh đổi cái lý do khác!”
Lục Nhất Lan vô lại ngồi trên xe đạp không chịu xuống, sống chết cũng không xuống, hơn nữa miệng còn mím lại thật chặt hiện rõ quyết tâm.
“Đừng tùy hứng, phải trở về.”
Muộn rồi, Tần Thanh thấy bây giờ đã 9 giờ, bất đắc dĩ lại bỏ thêm một câu, “Mẹ cậu sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm đấy.”
Nhớ tới cuộc gọi liên hoàn đoạt mạng của mẹ Tô, Lục Nhất Lan có chút co rúm lại, “Cậu trả lời tớ đi.”
“Được, chờ tới nhà cậu rồi tớ sẽ trả lời.”
Tần Thanh chống một chân, xe đạp lại bắt đầu lăn bánh, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, sắc mặt thiếu niên không chút dị thường, nhưng cả đầu óc đều rối như tơ vò.
Một người chưa từng yêu đương thật sự không biết nên ứng đối thế nào với màn tỏ tình bất ngờ này, từ chối hay là tiếp nhận, đây là một vấn đề.
Cô gái sau lưng rất lớn mật, anh biết cô vẫn luôn dựa vào người anh, cảm giác mềm ấm, nhiệt độ nóng bỏng theo từng hô hấp, nhiệt độ tay, chỗ nào cũng giống như que diêm thêu đốt lý trí của anh.
Căn bản là không suy nghĩ được gì.
Tần Thanh chưa bao giờ hy vọng đoạn đường này có thể dài thêm một chút, tốt nhất là dài vô hạn như đường tình duyên vậy, như vậy anh cũng sẽ có đủ thời gian suy nghĩ vấn đề nói ra thương IQ của ‘tiểu yêu tinh phiền phức’.
Ừm...
Tới rồi.
Đèn trong sân nhà Lục Nhất lan rất sáng. Đêm hôm đó, Tần Thanh ngồi trên xe đạp, tư thế có chút đẹp rrai, Lục Nhất Lan đứng ở dưới đèn trong nhà, làn da trắng nhợt như tuyết, phảng phất như được tô vẽ lên.
Cô ngẩng đầu, trong con ngươi lộ ra chút chờ mong, “Đáp án.”
“Cậu rất tốt, tớ không chán ghét.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, “Cậu nhanh xuống xe.”
Tần Thanh không đỡ được ánh mắt nóng cháy kia, chậm rãi bước xuống. Anh vừa dựng xe xong, đã bị Lục Nhất Lan lò cò nhảy tới trong lòng.
Một người cao 1m8, một người cao 1m6, ôm vào một chỗ, chính là chiều cao lý tưởng đáng yêu trong truyền thuyết!
Đáng tiếc cằm của Tần Thanh, dù Lục Nhất Lan có nhón chân cũng không hôn lên được.
Sau khi dùng sức cọ vài cái trong ngực anh chiếm đủ tiện nghi, Lục Nhất Lan không nói hai lời liền lò cò gõ cửa, toàn bộ quá trình, Tần Thanh đều mê mang.
Mãi cho đến khi trong nhà truyền đến tiếng của mẹ Tô.
“Tiểu Tiểu, con về rồi à!”
Một khắc kia, trong đầu Tần Thanh chỉ có bốn chữ----
Bắt gian tại giường.
Tiếng xe lộc cộc chạy như bay, Lục Nhất Lan nhìn bóng dáng như đang chạy trối chết của Tần Thanh, tiểu nhân trong lòng ha ha cười không ngừng.
Đủ hương vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.