[ Xuyên Nhanh ] Ngày Nắng, Hoa Rơi
Chương 7
Tuyền Nguyễn S7
16/01/2021
"Tiểu Thanh, tớ ở đây!" Mị Tuyền giơ tay lên huơ huơ làm dấu cho cô bạn của mình.
"Tới đây, tới đây!" Thanh Kiêu bước nhanh đến ngồi kế bên cạnh Mị Tuyền.
"Chào thầy. Lâu rồi không gặp hai người." Một năm trước Tiểu Thanh dừng việc học violin lại về làm ở công ty nhà cô ấy.
"Khá lâu rồi nhỉ? Em dạo này thế nào?" Lâm Dục vừa nói vừa đem dĩa thịt ba chỉ cuộn nấm kim châm đổ vào nồi lẩu.
"Rất tốt nha. Hơn nữa em vừa có bạn trai siêu cấp đẹp trai, ga lăng nữa." Thanh Kiêu hí hửng khoe về người yêu.
"Cậu có người yêu? Tại sao mình không biết?" Mị Tuyền một bộ tức giận nhìn Thanh Kiêu.
"A~ Cái này là tớ quên mất nói cho cậu biết. Mà không phải bây giờ cậu biết rồi sao." Cười ngượng ngùng, Thanh Kiêu hơi chột dạ trước Mị Tuyền.
"Không giống mà. Tớ muốn là người biết đầu tiên." Ánh mắt oán âm của Mị Tuyền nhìn chăm chăm vào Thanh Kiêu như muốn xuyên thấu người cô ấy.
Thanh Kiêu giơ hai tay chấp lại xin lỗi Mị Tuyền. "Xin lỗi. Lần sau nhất định cho cậu biết đầu tiên." Cô ấy làm vẻ mặt vô tội nhìn đối phương.
"Lần này thôi! Nếu có lần sau cậu biết tay mình." Mị Tuyền nguy hiểm đe dọa người kia.
"Ăn được rồi này!" Lâm Dục lên tiếng dừng cuộc cãi vã của hai người. Anh gắp miếng thịt vào trong bát của Mị Tuyền.
"Heh~~ Thầy Lâm cho hỏi có phải người thích cô bạn của tôi rồi không?" Thanh Kiêu nhìn thấy hành động của Lâm Dục liền lên tiếng.
"Huh?" Lâm Dục cùng Mị Tuyền bất ngờ nhìn Thanh Kiêu. Rất nhanh Mị Tuyền lại quay sang nhìn Lâm Dục.
Lâm Dục cười cười. "Có lẽ vậy chăng?" Ánh mắt lóe sáng.
"Thư thư không thích ăn quá cay, nên thầy chỉ bỏ thịt vào bên ít cay nha. Cô ấy không thích đồ ăn nóng, thì liền quạt cho đồ ăn bớt nóng rồi mới đưa sang. Ây da~~ Thiệt là sặc mùi cẩu lương!" Thanh Kiêu dùng giọng điệu bi thán kể lại.
Lâm Dục cười trừ không nói chỉ nhìn Mị Tuyền. Mị Tuyền chớp chớp mắt nhìn anh rồi lại nhìn sang Thanh Kiêu.
"Đồ ăn ngon như vậy, hai người không ăn sao?" Mị Tuyền chỉ chỉ đũa về phía nồi lẩu, khuôn mặt hết sức bình thản.
Thanh Kiêu bất mãn cầm đũa lên ăn. Lâm Dục cũng bắt đầu ăn. Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, chỉ tội Thanh Kiêu phải ăn cơm chó khá nhiều.
[Chủ nhân, chúc người biểu diễn thật tốt.]
Sáng nay, hệ thống để lại câu nói liền biến mất tiêu. Mị Tuyền ngồi trong cánh gà đợi đến giờ, liền ngồi chửi thầm hệ thống. Đã nói là sẽ xem cô biểu diễn lại đi đâu mất dạng.
Mị Tuyền lén đi lại gần sân khấu nhìn một chút. Khách hàng thật đông, các bàn ăn đều có người. Riêng có một bàn chỉ có một người là Lâm Dục. Chỉ có anh đến xem cô biểu diễn. Thanh Kiêu có việc ở công ty không thể đến chỉ gửi hoa chúc mừng cô.
Thở dài, Mị Tuyền thật sự hồi hộp. Đông đến như vậy, cô có áp lực càng lớn nha. Đem đàn ôm vào ngực, Mị Tuyền nhắm mắt lại ổn định lại tâm trạng.
Thời gian sắp đến, Mị Tuyền đứng dậy phủi thẳng lại bộ váy màu trắng tinh khiết. Hít một hơi thật sâu, Mị Tuyền bước ra sân khấu.
Run rẩy, tay Mị Tuyền đang run lên. Cúi đầu chào khán giả phía dưới. Mị Tuyền nhìn lướt qua Lâm Dục. Tay Mị Tuyền bắt đầu di chuyển, khúc nhạc
Beethoven vius hay còn gọi là bản "Giao hưởng định mệnh" được viết bởi nhà soạn nhạc vĩ đại người Đức Ludwig van Beethoven vang lên. Một bản giao hưởng hùng tráng nhất mọi thời đại.
Mị Tuyền nhanh thoăn thoắt dung đưa những dây đàn violin, tiết tấu nhạc rất nhanh, giai điệu vô cùng mạnh mẽ. Khán giả như được cổ vũ tinh thần và truyền thêm động lực sống từ khúc nhạc.
Có người nói rằng các tác phẩm của Beethoven được ông sáng tác dựa vào chính nhịp tim của mình, đó là cách ông đưa tâm hồn mình vào từng bản nhạc và tác phẩm Beethoven virus là một trong số đó.
Có lẽ Mị Tuyền cũng đang dựa vào chính nhịp tim của mình mà đàn lên khúc nhạc đó. Cô không đàn vì khán giả hay buổi biểu diễn, cô chỉ đang phát hết cảm xúc của mình ra ngoài.
Lâm Dục cười, một nụ cười thật sự. Mị Tuyền thật sự là thiên thần của anh. Từ phía khán đài nhìn lên cô ấy. Lâm Dục như bị lóa mắt vì ánh sáng của cô, ánh sáng của thiên thần.
Trong ánh đèn mờ ảo, có một thiên thần mặt váy trắng tinh khiết. Mị Tuyền như tách biệt với thế giới ồn ào, náo nhiệt bên ngoài. Thế giới của Mị Tuyền chỉ còn âm nhạc và chính cô.
Bản nhạc kết thúc hoàn mĩ. Tiếng vỗ tay vang lên đều đều, Mị Tuyền cuối chào một lần nữa rồi lui ra ngoài.
"Chúc mừng em! Em làm rất tốt." Lâm Dục đã đứng chờ sẵn trong hậu trường.
"Tay em vẫn còn run này, lão sư." Mị Tuyền chạy đến bên Lâm Dục, than vãn. "Thật là sợ muốn chết luôn nha!"
"Sau này sẽ quen thôi! Tôi đưa em về." Lâm Dục tự động giúp Mị Tuyền dọn dẹp đồ cô đem theo.
"Thầy, người lần đầu biểu diễn cảm giác thế nào?" Mị Tuyền nhàn nhã đứng nhìn, mở miệng hỏi.
"Không có gì đặc biệt." Đóng hộp đàn violin lại, Lâm Dục cầm túi xách và đàn đi. "Đi thôi."
Mị Tuyền đi theo Lâm Dục, tò mò. "Thật là không có cảm giác gì sao? Như là vui mừng hay sợ hãi này?"
"Không có." Lâm Dục dùng giọng điệu chắn chắc trả lời.
"Nhàm chán." Mị Tuyền thì thầm chán nản, đi lên phía trước vượt qua người Lâm Dục.
"Nhanh lên, nhanh lên thầy đi chậm quá!" Chống nạnh hai tay, Mị Tuyền hối thúc Lâm Dục - người đang tay xách nách mang đồ của cô.
"Tới đây! Không để em phải chờ đâu." Đem đồ cất ở phía sau, Lâm Dục mở cửa xe cho Mị Tuyền. Giúp cô cài dây an toàn, Lâm Dục cười hiền.
"Đi ăn không?" Lâm Dục rất giỏi áp dụng chính sách 'nuôi heo để thịt'.
"Đi!" Mị Tuyền hào hứng la lên. "Em muốn ăn sushi."
Đi ăn rồi đi chơi với Lâm Dục tới gần tối Mị Tuyền mới đặt chân về nhà. Lao vào nhà tắm xong liền nhảy lên sofa. Mị Tuyền cầm mấy bịch Snacks ăn, tay cầm máy chơi game đối kháng.
"Hệ thống!" Mị Tuyền theo thói quen gọi hệ thống.
Không có tiếng đáp trả. Mị Tuyền gọi lại. "Hệ thống ơi! Cậu đâu rồi hệ thống?"
Vẫn không có tiếng đáp trả. Mị Tuyền tay vẫn chơi game, định kêu lại lần nữa.
[Chủ nhân, người cần gì sao?] Tiếng hệ thống đột ngột vang lên.
"Cậu ở đâu sáng giờ nha? Cũng không thèm xem tôi biểu diễn." Mị Tuyền lên án hệ thống.
[Sáng nay công chiếu bộ phim tôi thích nên tôi đi xem, còn lúc nảy tôi đang ngủ. Về việc chủ nhân đi biểu diễn, tôi tin tưởng người sẽ không làm tôi bẻ mặt.] Hệ thống một hơi kể cho Mị Tuyền nghe.
"Tôi đương nhiên sẽ không bẻ cái mặt của cậu ra. Mà khoan vì phim mà bỏ rơi tôi là thế nào? Còn có cả ngủ, hệ thống cũng cần ngủ?" Mị Tuyền mắt vẫn dán vào máy chơi game, chất vấn hùng hổ.
[Phim xem ngay mới nóng, còn người đàn violin tôi thấy nhiều rồi. Hệ thống cũng cần ngủ để bảo trì làn da đẹp không mụn không thâm quầng nha.] Hệ thống điềm nhiên giải thích.
"Ghê chưa, ghê chưa. Mặc kệ cậu làm gì nhưng bỏ tôi cô đơn, bơ vơ giữa dòng đời xô đẩy là không được." Mị Tuyền căng thẳng bấm phím liên tục chiến đấu trong game.
[Vậy giờ người muốn tôi làm gì, chủ nhân?]
"Tôi muốn uống cocacola." Bóc mấy miếng snacks khoai tây bỏ vào miệng, Mị Tuyền thấy hơi khát nước nói.
[Tôi lập tức đi mua.]
"À còn nữa, đến nhà sách mua tạp chí truyện tranh mới của tuần này cho tôi luôn đi." Mị Tuyền cầm điều khiển tivi bật lên, lướt xem youtube có gì đáng xem.
[Vâng, tôi đã rõ.] Hệ thống liền đi mua về cho Mị Tuyền. Ai biểu hệ thống là bảo mẫu tốt chi?
"Tới đây, tới đây!" Thanh Kiêu bước nhanh đến ngồi kế bên cạnh Mị Tuyền.
"Chào thầy. Lâu rồi không gặp hai người." Một năm trước Tiểu Thanh dừng việc học violin lại về làm ở công ty nhà cô ấy.
"Khá lâu rồi nhỉ? Em dạo này thế nào?" Lâm Dục vừa nói vừa đem dĩa thịt ba chỉ cuộn nấm kim châm đổ vào nồi lẩu.
"Rất tốt nha. Hơn nữa em vừa có bạn trai siêu cấp đẹp trai, ga lăng nữa." Thanh Kiêu hí hửng khoe về người yêu.
"Cậu có người yêu? Tại sao mình không biết?" Mị Tuyền một bộ tức giận nhìn Thanh Kiêu.
"A~ Cái này là tớ quên mất nói cho cậu biết. Mà không phải bây giờ cậu biết rồi sao." Cười ngượng ngùng, Thanh Kiêu hơi chột dạ trước Mị Tuyền.
"Không giống mà. Tớ muốn là người biết đầu tiên." Ánh mắt oán âm của Mị Tuyền nhìn chăm chăm vào Thanh Kiêu như muốn xuyên thấu người cô ấy.
Thanh Kiêu giơ hai tay chấp lại xin lỗi Mị Tuyền. "Xin lỗi. Lần sau nhất định cho cậu biết đầu tiên." Cô ấy làm vẻ mặt vô tội nhìn đối phương.
"Lần này thôi! Nếu có lần sau cậu biết tay mình." Mị Tuyền nguy hiểm đe dọa người kia.
"Ăn được rồi này!" Lâm Dục lên tiếng dừng cuộc cãi vã của hai người. Anh gắp miếng thịt vào trong bát của Mị Tuyền.
"Heh~~ Thầy Lâm cho hỏi có phải người thích cô bạn của tôi rồi không?" Thanh Kiêu nhìn thấy hành động của Lâm Dục liền lên tiếng.
"Huh?" Lâm Dục cùng Mị Tuyền bất ngờ nhìn Thanh Kiêu. Rất nhanh Mị Tuyền lại quay sang nhìn Lâm Dục.
Lâm Dục cười cười. "Có lẽ vậy chăng?" Ánh mắt lóe sáng.
"Thư thư không thích ăn quá cay, nên thầy chỉ bỏ thịt vào bên ít cay nha. Cô ấy không thích đồ ăn nóng, thì liền quạt cho đồ ăn bớt nóng rồi mới đưa sang. Ây da~~ Thiệt là sặc mùi cẩu lương!" Thanh Kiêu dùng giọng điệu bi thán kể lại.
Lâm Dục cười trừ không nói chỉ nhìn Mị Tuyền. Mị Tuyền chớp chớp mắt nhìn anh rồi lại nhìn sang Thanh Kiêu.
"Đồ ăn ngon như vậy, hai người không ăn sao?" Mị Tuyền chỉ chỉ đũa về phía nồi lẩu, khuôn mặt hết sức bình thản.
Thanh Kiêu bất mãn cầm đũa lên ăn. Lâm Dục cũng bắt đầu ăn. Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, chỉ tội Thanh Kiêu phải ăn cơm chó khá nhiều.
[Chủ nhân, chúc người biểu diễn thật tốt.]
Sáng nay, hệ thống để lại câu nói liền biến mất tiêu. Mị Tuyền ngồi trong cánh gà đợi đến giờ, liền ngồi chửi thầm hệ thống. Đã nói là sẽ xem cô biểu diễn lại đi đâu mất dạng.
Mị Tuyền lén đi lại gần sân khấu nhìn một chút. Khách hàng thật đông, các bàn ăn đều có người. Riêng có một bàn chỉ có một người là Lâm Dục. Chỉ có anh đến xem cô biểu diễn. Thanh Kiêu có việc ở công ty không thể đến chỉ gửi hoa chúc mừng cô.
Thở dài, Mị Tuyền thật sự hồi hộp. Đông đến như vậy, cô có áp lực càng lớn nha. Đem đàn ôm vào ngực, Mị Tuyền nhắm mắt lại ổn định lại tâm trạng.
Thời gian sắp đến, Mị Tuyền đứng dậy phủi thẳng lại bộ váy màu trắng tinh khiết. Hít một hơi thật sâu, Mị Tuyền bước ra sân khấu.
Run rẩy, tay Mị Tuyền đang run lên. Cúi đầu chào khán giả phía dưới. Mị Tuyền nhìn lướt qua Lâm Dục. Tay Mị Tuyền bắt đầu di chuyển, khúc nhạc
Beethoven vius hay còn gọi là bản "Giao hưởng định mệnh" được viết bởi nhà soạn nhạc vĩ đại người Đức Ludwig van Beethoven vang lên. Một bản giao hưởng hùng tráng nhất mọi thời đại.
Mị Tuyền nhanh thoăn thoắt dung đưa những dây đàn violin, tiết tấu nhạc rất nhanh, giai điệu vô cùng mạnh mẽ. Khán giả như được cổ vũ tinh thần và truyền thêm động lực sống từ khúc nhạc.
Có người nói rằng các tác phẩm của Beethoven được ông sáng tác dựa vào chính nhịp tim của mình, đó là cách ông đưa tâm hồn mình vào từng bản nhạc và tác phẩm Beethoven virus là một trong số đó.
Có lẽ Mị Tuyền cũng đang dựa vào chính nhịp tim của mình mà đàn lên khúc nhạc đó. Cô không đàn vì khán giả hay buổi biểu diễn, cô chỉ đang phát hết cảm xúc của mình ra ngoài.
Lâm Dục cười, một nụ cười thật sự. Mị Tuyền thật sự là thiên thần của anh. Từ phía khán đài nhìn lên cô ấy. Lâm Dục như bị lóa mắt vì ánh sáng của cô, ánh sáng của thiên thần.
Trong ánh đèn mờ ảo, có một thiên thần mặt váy trắng tinh khiết. Mị Tuyền như tách biệt với thế giới ồn ào, náo nhiệt bên ngoài. Thế giới của Mị Tuyền chỉ còn âm nhạc và chính cô.
Bản nhạc kết thúc hoàn mĩ. Tiếng vỗ tay vang lên đều đều, Mị Tuyền cuối chào một lần nữa rồi lui ra ngoài.
"Chúc mừng em! Em làm rất tốt." Lâm Dục đã đứng chờ sẵn trong hậu trường.
"Tay em vẫn còn run này, lão sư." Mị Tuyền chạy đến bên Lâm Dục, than vãn. "Thật là sợ muốn chết luôn nha!"
"Sau này sẽ quen thôi! Tôi đưa em về." Lâm Dục tự động giúp Mị Tuyền dọn dẹp đồ cô đem theo.
"Thầy, người lần đầu biểu diễn cảm giác thế nào?" Mị Tuyền nhàn nhã đứng nhìn, mở miệng hỏi.
"Không có gì đặc biệt." Đóng hộp đàn violin lại, Lâm Dục cầm túi xách và đàn đi. "Đi thôi."
Mị Tuyền đi theo Lâm Dục, tò mò. "Thật là không có cảm giác gì sao? Như là vui mừng hay sợ hãi này?"
"Không có." Lâm Dục dùng giọng điệu chắn chắc trả lời.
"Nhàm chán." Mị Tuyền thì thầm chán nản, đi lên phía trước vượt qua người Lâm Dục.
"Nhanh lên, nhanh lên thầy đi chậm quá!" Chống nạnh hai tay, Mị Tuyền hối thúc Lâm Dục - người đang tay xách nách mang đồ của cô.
"Tới đây! Không để em phải chờ đâu." Đem đồ cất ở phía sau, Lâm Dục mở cửa xe cho Mị Tuyền. Giúp cô cài dây an toàn, Lâm Dục cười hiền.
"Đi ăn không?" Lâm Dục rất giỏi áp dụng chính sách 'nuôi heo để thịt'.
"Đi!" Mị Tuyền hào hứng la lên. "Em muốn ăn sushi."
Đi ăn rồi đi chơi với Lâm Dục tới gần tối Mị Tuyền mới đặt chân về nhà. Lao vào nhà tắm xong liền nhảy lên sofa. Mị Tuyền cầm mấy bịch Snacks ăn, tay cầm máy chơi game đối kháng.
"Hệ thống!" Mị Tuyền theo thói quen gọi hệ thống.
Không có tiếng đáp trả. Mị Tuyền gọi lại. "Hệ thống ơi! Cậu đâu rồi hệ thống?"
Vẫn không có tiếng đáp trả. Mị Tuyền tay vẫn chơi game, định kêu lại lần nữa.
[Chủ nhân, người cần gì sao?] Tiếng hệ thống đột ngột vang lên.
"Cậu ở đâu sáng giờ nha? Cũng không thèm xem tôi biểu diễn." Mị Tuyền lên án hệ thống.
[Sáng nay công chiếu bộ phim tôi thích nên tôi đi xem, còn lúc nảy tôi đang ngủ. Về việc chủ nhân đi biểu diễn, tôi tin tưởng người sẽ không làm tôi bẻ mặt.] Hệ thống một hơi kể cho Mị Tuyền nghe.
"Tôi đương nhiên sẽ không bẻ cái mặt của cậu ra. Mà khoan vì phim mà bỏ rơi tôi là thế nào? Còn có cả ngủ, hệ thống cũng cần ngủ?" Mị Tuyền mắt vẫn dán vào máy chơi game, chất vấn hùng hổ.
[Phim xem ngay mới nóng, còn người đàn violin tôi thấy nhiều rồi. Hệ thống cũng cần ngủ để bảo trì làn da đẹp không mụn không thâm quầng nha.] Hệ thống điềm nhiên giải thích.
"Ghê chưa, ghê chưa. Mặc kệ cậu làm gì nhưng bỏ tôi cô đơn, bơ vơ giữa dòng đời xô đẩy là không được." Mị Tuyền căng thẳng bấm phím liên tục chiến đấu trong game.
[Vậy giờ người muốn tôi làm gì, chủ nhân?]
"Tôi muốn uống cocacola." Bóc mấy miếng snacks khoai tây bỏ vào miệng, Mị Tuyền thấy hơi khát nước nói.
[Tôi lập tức đi mua.]
"À còn nữa, đến nhà sách mua tạp chí truyện tranh mới của tuần này cho tôi luôn đi." Mị Tuyền cầm điều khiển tivi bật lên, lướt xem youtube có gì đáng xem.
[Vâng, tôi đã rõ.] Hệ thống liền đi mua về cho Mị Tuyền. Ai biểu hệ thống là bảo mẫu tốt chi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.