Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 25: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi
Miêu Mao Nho
20/03/2023
Gương mặt của Mai Du Tâm đỏ bừng, đầy mặt men say, cô ấy đối diện với cameras máy tính, nhìn màn hình phòng phát sóng trực tiếp, rồi chỉ vào điện thoại của mình nói: “Nhìn thấy không, đây là đối thủ cũ từ nhỏ đến lớn của bản tiểu thư đây! Xinh đẹp đúng không? Tôi nói cho mấy người biết, chỉ có cô gái xinh đẹp như cô ấy mới đủ tư cách làm đối thủ của bản tiểu thư!”
Bạch Trà vừa cầm di động, vừa chống tường đổi giày, cô ngắm khuôn mặt của người say khướt qua màn hình điện thoại: “Mai Du Tâm, cậu mau chóng tắt phát sóng trực tiếp đi, bao giờ tỉnh rượu thì gọi lại cho tôi.”
“Tôi không cần tỉnh rượu, bây giờ tôi rất tỉnh!” Mai Du Tâm chỉ vào làn đạn spam trong phòng phát sóng trực: “Cậu xem! Khán giả của tôi đều rất thích cậu đấy!”
Mai Du Tâm dựa vào bản lĩnh khoe giàu nên cũng khá hot trên mạng, mắng cô ấy, nịnh cô ấy đều có, lúc cô ấy vui sẽ tặng giveaway quần áo, không vui sẽ đối đầu với fans. Hôm nay cũng không biết cô ấy lại nổi điên cái gì nữa, lại gọi cho cô rồi bảo cô là “đối thủ cũ” của cô ấy.
Người say không có lý trí, Mai Du Tâm bỗng dưng đập bàn, kêu la oai oái: “Bạch Trà! Tôi có tội! Tôi đã làm bẩn người đàn ông đàng hoàng sạch sẽ mất rồi! Nhưng mà tôi lại không muốn phụ trách với người ta!”
Nghe vậy, Bạch Trà đang thay giày eo ngửa ra sau tí thì té ngã, cũng may sau lưng bỗng có một bàn tay vòng qua eo cô, đỡ cô đứng ổn định.
Trong màn hình lúc ẩn lúc hiện, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn của một người đàn ông, loáng thoáng nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Cẩn thận eo.”
“Chết tiệt!” Mai Du Tâm ngạc nhiên, tỉnh rượu hơn hẳn: “Bạch Trà! Eo cậu làm sao! Tối hôm qua cậu đã làm gì! Gã đàn ông chó bên cạnh cậu là ai! Không ngờ cậu dám giấu tôi kim ốc tàng kiều!”
Bạch Trà quyết đoán tắt nói chuyện qua video, nhưng Mai Du Tâm ở đầu kia vẫn điên cuồng gọi tới, cô bèn đơn giản khoá máy. Quay người lại, cô ngẩng đầu nhìn chàng trai tuổi trẻ trông có vẻ như không nhiều lời, lá gan không lớn, không có tâm cơ trước mặt mình: “Cậu có ý gì?”
Tống Tuyên chậm chạp thu lại bàn tay đặt trên eo cô, ánh mắt sâu kín nhìn cô.
Bạch Trà khó được một lần tỉnh táo. Đừng nhìn người này trẻ tuổi, nhưng lúc chơi trò mập mờ thì anh vô cùng lão luyện, tới lúc mấu chốt thì lại vờ trốn tránh không dám nói ra lời trong lòng. Nếu cô chỉ là một cô gái đơn thuần, kiểu gì cũng sẽ bị mấy cừ chỉ hành động này của anh làm cho lo được lo mất. Đáng tiếc, cô không phải, cho nên cô hỏi thẳng: “Cậu thích tôi?”
Tống Tuyên khẩn trương nắm chặt chiếc móc chìa khóa dâu tây, tay anh đã bị móc chìa khóa làm ửng đỏ cả lên nhưng anh dường như không hề cảm thấy đau đớn.
Bạch Trà quay người: “Nếu cậu không muốn nói thì thôi, tôi đưa cậu ra ngoài, sau này cậu đừng tới nhà tôi nữa.”
Anh bắt lấy cánh tay cô.
Bạch Trà quay đầu lại nhìn anh.
Anh liếm môi, khuôn mặt ngày thường đờ đẫn không một biểu tình, giờ lại hai mắt phiếm hồng, thoạt nhìn như sắp khóc tới nơi: “Anh sợ nói ra rồi em sẽ từ chối, sau này anh sẽ không thể tiếp tục ở bên em nữa.”
“Cho nên... cậu thật sự thích tôi?”
Anh gật đầu, giọng nói ôn hoà sạch sẽ hơi run: “Thích.”
Bạch Trà hỏi: “Cậu còn trẻ, cậu biết thích là gì ư?”
“Anh rất yên tĩnh, sẽ không làm em thấy phiền, sẽ đưa cho em đồ ăn ngon nhất, mỗi ngày anh sẽ nghiêm túc dưỡng da, sẽ không để mình xuất hiện nếp nhăn, còn chú ý tới việc cân đối ẩm thực, khả năng tiêu hoá của dạ dày cũng khá tốt, hơn nữa... hơn nữa, anh chỉ muốn hưởng thụ sinh hoạt vợ chồng với em.” Anh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào cô: “Trà Trà, như vậy có được xem là thích không?”
Chưa từng nghe người nào tỏ tình kỳ dị thế này, Bạch Trà bị doạ không nói tiếng nào.
Bạch Trà vừa cầm di động, vừa chống tường đổi giày, cô ngắm khuôn mặt của người say khướt qua màn hình điện thoại: “Mai Du Tâm, cậu mau chóng tắt phát sóng trực tiếp đi, bao giờ tỉnh rượu thì gọi lại cho tôi.”
“Tôi không cần tỉnh rượu, bây giờ tôi rất tỉnh!” Mai Du Tâm chỉ vào làn đạn spam trong phòng phát sóng trực: “Cậu xem! Khán giả của tôi đều rất thích cậu đấy!”
Mai Du Tâm dựa vào bản lĩnh khoe giàu nên cũng khá hot trên mạng, mắng cô ấy, nịnh cô ấy đều có, lúc cô ấy vui sẽ tặng giveaway quần áo, không vui sẽ đối đầu với fans. Hôm nay cũng không biết cô ấy lại nổi điên cái gì nữa, lại gọi cho cô rồi bảo cô là “đối thủ cũ” của cô ấy.
Người say không có lý trí, Mai Du Tâm bỗng dưng đập bàn, kêu la oai oái: “Bạch Trà! Tôi có tội! Tôi đã làm bẩn người đàn ông đàng hoàng sạch sẽ mất rồi! Nhưng mà tôi lại không muốn phụ trách với người ta!”
Nghe vậy, Bạch Trà đang thay giày eo ngửa ra sau tí thì té ngã, cũng may sau lưng bỗng có một bàn tay vòng qua eo cô, đỡ cô đứng ổn định.
Trong màn hình lúc ẩn lúc hiện, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn của một người đàn ông, loáng thoáng nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Cẩn thận eo.”
“Chết tiệt!” Mai Du Tâm ngạc nhiên, tỉnh rượu hơn hẳn: “Bạch Trà! Eo cậu làm sao! Tối hôm qua cậu đã làm gì! Gã đàn ông chó bên cạnh cậu là ai! Không ngờ cậu dám giấu tôi kim ốc tàng kiều!”
Bạch Trà quyết đoán tắt nói chuyện qua video, nhưng Mai Du Tâm ở đầu kia vẫn điên cuồng gọi tới, cô bèn đơn giản khoá máy. Quay người lại, cô ngẩng đầu nhìn chàng trai tuổi trẻ trông có vẻ như không nhiều lời, lá gan không lớn, không có tâm cơ trước mặt mình: “Cậu có ý gì?”
Tống Tuyên chậm chạp thu lại bàn tay đặt trên eo cô, ánh mắt sâu kín nhìn cô.
Bạch Trà khó được một lần tỉnh táo. Đừng nhìn người này trẻ tuổi, nhưng lúc chơi trò mập mờ thì anh vô cùng lão luyện, tới lúc mấu chốt thì lại vờ trốn tránh không dám nói ra lời trong lòng. Nếu cô chỉ là một cô gái đơn thuần, kiểu gì cũng sẽ bị mấy cừ chỉ hành động này của anh làm cho lo được lo mất. Đáng tiếc, cô không phải, cho nên cô hỏi thẳng: “Cậu thích tôi?”
Tống Tuyên khẩn trương nắm chặt chiếc móc chìa khóa dâu tây, tay anh đã bị móc chìa khóa làm ửng đỏ cả lên nhưng anh dường như không hề cảm thấy đau đớn.
Bạch Trà quay người: “Nếu cậu không muốn nói thì thôi, tôi đưa cậu ra ngoài, sau này cậu đừng tới nhà tôi nữa.”
Anh bắt lấy cánh tay cô.
Bạch Trà quay đầu lại nhìn anh.
Anh liếm môi, khuôn mặt ngày thường đờ đẫn không một biểu tình, giờ lại hai mắt phiếm hồng, thoạt nhìn như sắp khóc tới nơi: “Anh sợ nói ra rồi em sẽ từ chối, sau này anh sẽ không thể tiếp tục ở bên em nữa.”
“Cho nên... cậu thật sự thích tôi?”
Anh gật đầu, giọng nói ôn hoà sạch sẽ hơi run: “Thích.”
Bạch Trà hỏi: “Cậu còn trẻ, cậu biết thích là gì ư?”
“Anh rất yên tĩnh, sẽ không làm em thấy phiền, sẽ đưa cho em đồ ăn ngon nhất, mỗi ngày anh sẽ nghiêm túc dưỡng da, sẽ không để mình xuất hiện nếp nhăn, còn chú ý tới việc cân đối ẩm thực, khả năng tiêu hoá của dạ dày cũng khá tốt, hơn nữa... hơn nữa, anh chỉ muốn hưởng thụ sinh hoạt vợ chồng với em.” Anh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào cô: “Trà Trà, như vậy có được xem là thích không?”
Chưa từng nghe người nào tỏ tình kỳ dị thế này, Bạch Trà bị doạ không nói tiếng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.