Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 31: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi
Miêu Mao Nho
22/03/2023
“Cho nên một người ngoài ngành như anh cũng cảm thấy tôi nói sai?”
Người dẫn chương trình cuống quít giải thích: “Tôi không có ý này.”
Sao lại thế này?
Sao tính tình Hoắc Thâm ngày càng tệ đi thế? Không phải trước đây đối với chuyện phê bình những người thế này anh ấy đều mở một mắt nhắm một mắt hay sao?
Tâm trạng Hoắc Thâm bỗng trở nên rất kém, anh ấy tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay, thong thả nói: “Rất đơn giản thôi, mấy ngươi lấy bản ghi âm vừa hát của đội này ra so với bản gốc, chẳng phải sẽ biết đáp án à?”
MC khó xử nói: “Hoắc lão sư, chương trình của chúng ta có thời gian hạn chế, huống chi khán giả đang xem phát sóng trực tiếp hiện tại chắc cũng đã nóng lòng muốn xem màn trình diễn của các thí sinh tiếp theo.”
Anh ta uyển chuyển nhắc nhở Hoắc Thâm, chú ý ảnh hưởng, bây giờ đang phát sóng trực tiếp đấy, với lại nếu đắc tội Tống Trình, sự nghiệp của Hoắc Thâm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ Hoắc Thâm như thể bị mạo phạm vậy, khăng khăng nói: “Không được, cần phải làm cho ra nhẽ, xem xem ai đúng ai sai.”
Bây giờ anh ấy giống như không phải đang làm cho ra nhẽ, mà như đáng náo loạn hiện trường.
Đầu người dẫn chương trình toát mồ hôi hột: “Hoắc lão sư...”
“Tôi cũng cảm thấy nên làm mọi chuyện sáng tỏ.”
Mọi người nhìn về phía người vừa cất tiếng.
Bạch Trà bị ánh mắt oán niệm của Lạc Tô Tô nhìn chằm chằm một lúc lâu, nên không muốn nhịn nữa mới mở miệng. Đối mặt với ánh mắt của mọi người, cô cười, nói nửa đùa nửa thật: “Nếu không tìm hiểu mọi chuyện cho rõ ràng, biết đâu Tống tổng lại giận dữ vì người đẹp, phong sát Hoắc lão sư thì làm sao bây giờ?”
Trong văn phòng tổng giám đốc tại tập đoàn Tống thị, không gian đột nhiên tĩnh lặng.
Trợ lý vừa lấy điện thoại ra, mới ấn được một nửa dãy số thì đột ngột dừng lại, đơ ra nhìn người đàn ông ngồi trên ghế.
Hai mắt Tống Trình híp lại, lẳng lặng nhìn cô gái qua màn hình máy tính.
Không thể không nói, Bạch Trà rất ăn ảnh, dưới máy quay quay rõ từng đường nét, cô ngồi dưới ánh đèn mang lại cho người ta cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách. Dường như cô vốn nên có dáng vẻ được người người chú mục như vậy.
Người chủ trì khô khan cười ba tiếng: “Ha ha ha, cô Bạch thật biết nói đùa.”
Bạch Trà cũng cười: “Ha ha, tôi cũng thấy mình rất giỏi nói đùa.”
Không, đây không phải nói đùa.
Trợ lý nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, đây là số điện thoại của công ty quản lý của Hoắc Thâm mà anh ta vừa lấy được, anh ta cẩn thận hỏi: “Tống tổng... có liên hệ với công ty quản lý của Hoắc Thâm nữa không ạ?”
Tống Trình nhìn Bạch Trà trên màn hình, khóe môi khẽ động đậy, vừa định mở miệng nói thì một trợ lý khác cầm di động gõ cửa đi vào: “Tống tổng, cô Mai gọi điện thoại tới, yêu cầu anh nhất định phải nghe máy.”
Mai Du Tâm?
Nhớ tới kẻ bắt mất trợ lý Trương, sắc mặt Tống Trình không vui, anh ta nhận điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
“Tống Trình! Nếu anh dám phong sát Hoắc Thâm, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
Tống Trình cười châm chọc: “Sao đây, đại minh tinh này cũng là tình cũ của Mai đại tiểu thư à? Hoàng Phủ Lãng có biết không?”
Trong vòng của bọn họ có ai không biết khẩu vị của Mai Du Tâm là tiểu thịt tươi?
“Hoắc Thâm là tôi nâng lên đấy, lời nói tôi đặt đây, nếu anh dám động vào anh ta, tôi cũng không ngại động tới người của anh đâu.”
Toàn thân Tống Trình toát ra khí lạnh.
Đầu bên kia, giọng Mai Du Tâm vừa nói lời nhẫn tâm bỗng trở nên rất rén, chỉ nghe thấy giọng cô ấy khe khẽ truyền đến: “Không có gì, thật sự không có gì mà, em vẫn chưa kịp dùng quy tắc ngầm mà...”
Dường như cô ấy đang giải thích với ai đó, ngay sau đó điện thoại bị ngắt.
Tống Trình trầm mặt, trả điện thoại cho trợ lý, nhưng giây tiếp theo đến điện thoại của anh ta reo chuông. Nhìn màn hình thì thấy là số của Tống Dao, anh ta hít sâu một hơi rồi ấn nút nghe.
“Anh! Bạn em nói anh ấy sang Nhật Bản, nghe nói ở đó có rất nhiều phương thuốc cổ truyền chữa bệnh nam khoa, em bảo anh ấy gửi cho em rồi em chuyển tiếp cho anh, anh nhớ xem đấy nhé!”
Sắc mặt Tống Trình đen như đáy nồi: “Tống Dao, em ăn nói vớ vẩn gì thế!”
“Anh, anh đừng giả vờ nữa, chuyện này đã truyền khắp họ nhà mình rồi! Em là em gái của anh mà, em đương nhiên vẫn mong anh sống tốt!”
Khắp họ?
Tống Trình vội vàng ngắt điện thoại, click mở nhóm “Người một nhà tương thân tương ái”, lúc này mới phát hiện tin nhắn trong nhóm đã lên tới 99+. Tất cả đều nói về chung một chủ đề.
Là một chuỗi link liên kết, tiêu đề là “Tổng tài hào môn dù có tiền, cũng không mua được thời gian(*)”.
(*) Ý là thời gian khi làm chuyện đấy đấy...
Mấy link liền nhau, ngay sau đó một người có ảnh avatar là chiếc móc khoá dâu tây nhắn một câu: [Gửi nhầm rồi.]
Gửi nhầm rồi sao em không biết đường thu lại tin nhắn hả!?
Lại thấy trên WeChat, bác Bảy, cô Tám, dì Tư đã gửi cho anh ta không ít tin nhắn, nếu không phải an ủi thì cũng là gửi cho anh ta vài phương thuốc cổ truyền, còn nói với anh ta về đạo lý nhân sinh. Ngay cả người ba đi du lịch ở Ai Cập cũng nhắn tin tới thân thiết thăm hỏi.
[Tống Trình à, con nói thật với ba xem, con có cứng được không thế?]
Anh ta đương nhiên là cứng được rồi!
Không chỉ có thể, anh ta còn trình diễn thi đấu thêm giờ được đấy!
Thấy những dòng tin nhắn lạnh lẽo của trưởng bối, Tống Trình ôm ngực, hô hấp khó khăn.
Lần này trợ lý linh động được một lần, vội vàng lấy một lọ thuốc từ ngăn kéo ra: “Tống tổng, thuốc giảm huyết áp!”
Tống Trình cố chấp xua tay: “Không...”
Anh ta còn trẻ, không cần thuốc giảm huyết áp gì hết.
“Tống tổng!” Trợ lý lớn tiếng: “Anh đã từng tuổi này rồi, đừng cứng đầu cứng cổ nữa!”
Tống Trình: “...”
Người dẫn chương trình cuống quít giải thích: “Tôi không có ý này.”
Sao lại thế này?
Sao tính tình Hoắc Thâm ngày càng tệ đi thế? Không phải trước đây đối với chuyện phê bình những người thế này anh ấy đều mở một mắt nhắm một mắt hay sao?
Tâm trạng Hoắc Thâm bỗng trở nên rất kém, anh ấy tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay, thong thả nói: “Rất đơn giản thôi, mấy ngươi lấy bản ghi âm vừa hát của đội này ra so với bản gốc, chẳng phải sẽ biết đáp án à?”
MC khó xử nói: “Hoắc lão sư, chương trình của chúng ta có thời gian hạn chế, huống chi khán giả đang xem phát sóng trực tiếp hiện tại chắc cũng đã nóng lòng muốn xem màn trình diễn của các thí sinh tiếp theo.”
Anh ta uyển chuyển nhắc nhở Hoắc Thâm, chú ý ảnh hưởng, bây giờ đang phát sóng trực tiếp đấy, với lại nếu đắc tội Tống Trình, sự nghiệp của Hoắc Thâm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ Hoắc Thâm như thể bị mạo phạm vậy, khăng khăng nói: “Không được, cần phải làm cho ra nhẽ, xem xem ai đúng ai sai.”
Bây giờ anh ấy giống như không phải đang làm cho ra nhẽ, mà như đáng náo loạn hiện trường.
Đầu người dẫn chương trình toát mồ hôi hột: “Hoắc lão sư...”
“Tôi cũng cảm thấy nên làm mọi chuyện sáng tỏ.”
Mọi người nhìn về phía người vừa cất tiếng.
Bạch Trà bị ánh mắt oán niệm của Lạc Tô Tô nhìn chằm chằm một lúc lâu, nên không muốn nhịn nữa mới mở miệng. Đối mặt với ánh mắt của mọi người, cô cười, nói nửa đùa nửa thật: “Nếu không tìm hiểu mọi chuyện cho rõ ràng, biết đâu Tống tổng lại giận dữ vì người đẹp, phong sát Hoắc lão sư thì làm sao bây giờ?”
Trong văn phòng tổng giám đốc tại tập đoàn Tống thị, không gian đột nhiên tĩnh lặng.
Trợ lý vừa lấy điện thoại ra, mới ấn được một nửa dãy số thì đột ngột dừng lại, đơ ra nhìn người đàn ông ngồi trên ghế.
Hai mắt Tống Trình híp lại, lẳng lặng nhìn cô gái qua màn hình máy tính.
Không thể không nói, Bạch Trà rất ăn ảnh, dưới máy quay quay rõ từng đường nét, cô ngồi dưới ánh đèn mang lại cho người ta cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách. Dường như cô vốn nên có dáng vẻ được người người chú mục như vậy.
Người chủ trì khô khan cười ba tiếng: “Ha ha ha, cô Bạch thật biết nói đùa.”
Bạch Trà cũng cười: “Ha ha, tôi cũng thấy mình rất giỏi nói đùa.”
Không, đây không phải nói đùa.
Trợ lý nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, đây là số điện thoại của công ty quản lý của Hoắc Thâm mà anh ta vừa lấy được, anh ta cẩn thận hỏi: “Tống tổng... có liên hệ với công ty quản lý của Hoắc Thâm nữa không ạ?”
Tống Trình nhìn Bạch Trà trên màn hình, khóe môi khẽ động đậy, vừa định mở miệng nói thì một trợ lý khác cầm di động gõ cửa đi vào: “Tống tổng, cô Mai gọi điện thoại tới, yêu cầu anh nhất định phải nghe máy.”
Mai Du Tâm?
Nhớ tới kẻ bắt mất trợ lý Trương, sắc mặt Tống Trình không vui, anh ta nhận điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
“Tống Trình! Nếu anh dám phong sát Hoắc Thâm, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
Tống Trình cười châm chọc: “Sao đây, đại minh tinh này cũng là tình cũ của Mai đại tiểu thư à? Hoàng Phủ Lãng có biết không?”
Trong vòng của bọn họ có ai không biết khẩu vị của Mai Du Tâm là tiểu thịt tươi?
“Hoắc Thâm là tôi nâng lên đấy, lời nói tôi đặt đây, nếu anh dám động vào anh ta, tôi cũng không ngại động tới người của anh đâu.”
Toàn thân Tống Trình toát ra khí lạnh.
Đầu bên kia, giọng Mai Du Tâm vừa nói lời nhẫn tâm bỗng trở nên rất rén, chỉ nghe thấy giọng cô ấy khe khẽ truyền đến: “Không có gì, thật sự không có gì mà, em vẫn chưa kịp dùng quy tắc ngầm mà...”
Dường như cô ấy đang giải thích với ai đó, ngay sau đó điện thoại bị ngắt.
Tống Trình trầm mặt, trả điện thoại cho trợ lý, nhưng giây tiếp theo đến điện thoại của anh ta reo chuông. Nhìn màn hình thì thấy là số của Tống Dao, anh ta hít sâu một hơi rồi ấn nút nghe.
“Anh! Bạn em nói anh ấy sang Nhật Bản, nghe nói ở đó có rất nhiều phương thuốc cổ truyền chữa bệnh nam khoa, em bảo anh ấy gửi cho em rồi em chuyển tiếp cho anh, anh nhớ xem đấy nhé!”
Sắc mặt Tống Trình đen như đáy nồi: “Tống Dao, em ăn nói vớ vẩn gì thế!”
“Anh, anh đừng giả vờ nữa, chuyện này đã truyền khắp họ nhà mình rồi! Em là em gái của anh mà, em đương nhiên vẫn mong anh sống tốt!”
Khắp họ?
Tống Trình vội vàng ngắt điện thoại, click mở nhóm “Người một nhà tương thân tương ái”, lúc này mới phát hiện tin nhắn trong nhóm đã lên tới 99+. Tất cả đều nói về chung một chủ đề.
Là một chuỗi link liên kết, tiêu đề là “Tổng tài hào môn dù có tiền, cũng không mua được thời gian(*)”.
(*) Ý là thời gian khi làm chuyện đấy đấy...
Mấy link liền nhau, ngay sau đó một người có ảnh avatar là chiếc móc khoá dâu tây nhắn một câu: [Gửi nhầm rồi.]
Gửi nhầm rồi sao em không biết đường thu lại tin nhắn hả!?
Lại thấy trên WeChat, bác Bảy, cô Tám, dì Tư đã gửi cho anh ta không ít tin nhắn, nếu không phải an ủi thì cũng là gửi cho anh ta vài phương thuốc cổ truyền, còn nói với anh ta về đạo lý nhân sinh. Ngay cả người ba đi du lịch ở Ai Cập cũng nhắn tin tới thân thiết thăm hỏi.
[Tống Trình à, con nói thật với ba xem, con có cứng được không thế?]
Anh ta đương nhiên là cứng được rồi!
Không chỉ có thể, anh ta còn trình diễn thi đấu thêm giờ được đấy!
Thấy những dòng tin nhắn lạnh lẽo của trưởng bối, Tống Trình ôm ngực, hô hấp khó khăn.
Lần này trợ lý linh động được một lần, vội vàng lấy một lọ thuốc từ ngăn kéo ra: “Tống tổng, thuốc giảm huyết áp!”
Tống Trình cố chấp xua tay: “Không...”
Anh ta còn trẻ, không cần thuốc giảm huyết áp gì hết.
“Tống tổng!” Trợ lý lớn tiếng: “Anh đã từng tuổi này rồi, đừng cứng đầu cứng cổ nữa!”
Tống Trình: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.