Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận

Chương 65: Chương 62.1

Hoàn Nhĩ WR

21/10/2024

Vừa mới chia tay chưa lâu, giờ sắp tiến vào thôn trấn, từ xa Đào Nhiên Hưng đã thấy được thôn trang ở không xa yêu khí ngất trời. Lúc này nếu một lần nữa thay đổi thì lộ trình sẽ trì hoãn thêm thời gian dài, tình huống thân thể của con gái mình càng ngày càng nghiêm trọng, Đào Nhiên Hưng cắn răng vẫn quyết định xuyên qua thôn trang này, một đường chạy đến Mao Sơn.

Dù sao nơi này là chân núi Mao Sơn, ông biết dù bên trong có điều gì nguy hiểm thì nhiều nhất một, hai canh giờ sau thiên sư cũng có thể nhận được tin tức và chạy tới.

“Sư phụ, người nhìn kìa” Vốn là vẻ mặt ủ rũ, Mạc Thiếu Kỳ đột nhiên giống như nhìn thấy một điều gì đó, lo lắng hướng Đào Nhiên Hưng chỉ chỉ. Lúc này Bách Hợp dường như cả người m.á.u huyết đã bị đông cứng, nghe thấy âm thanh của Mạc Thiếu Kỳ vẫn hơi miễn cưỡng ngẩng đầu, vừa nhìn thì mắt của nàng thoáng cái liền trừng lớn.

Cách đó không xa, trên một cây dâu thấp có treo một thi thể, nhìn vật liệu may mặc còn hết sức quen mắt. Mạc Thiếu Kỳ không đợi Đào Nhiên Hưng lên tiếng liền chạy tới bế t.h.i t.h.ể lên giật mình la: “Là Mạn Nhi!”

Lúc này sắc mặt Hoàng Mạn Nhi trắng bệch, không có một chút tia m.á.u nào, trên người hết sức gầy giống như đã bị rút ra cạn sạch phần lớn m.á.u trong người. Đào Nhiên Hưng kêu lên một tiếng không tốt, dưới tình thế cấp bách vội vàng nói: “Mau buông nó ra, đẩy cổ của nó ra xem một chút xem có phải trên cổ có…” Ông còn chưa nói dứt lời, Mạc Thiếu Kỳ liền cảm thấy quái lạ, Hoàng Mạn Nhi đã c.h.ế.t rồi không thể nào lại sống lại, nhưng Hoàng Mạn Nhi giật mình rồi trong miệng phát ra một tiếng kêu cổ quái, giữa đôi môi hiện ra hai chiếc răng nanh, cắn lên cổ Mạc Thiếu Kỳ.

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, lần này nếu Mạc Thiếu Kỳ bị cắn thật sự nhưng không biết có phải là người đang trong lúc nguy cấp cũng sẽ bộc phát hiện tượng vượt quá sức tưởng tượng của người thường, thế nhưng Mạc Thiểu Lỳ thoáng cái đẩy Hoàng Mạn Nhi ra, vừa cất tiếng kêu kỳ quái, vừa gào khóc thảm thiết, xông tới Đào Nhiên Hưng bên này.



Vừa mới bị chuyện Hoàng Mạn Nhi đã c.h.ế.t còn có thể cử động làm cho sợ đến hồn lìa khỏi xác, mặc dù đang ở Mao Sơn học đạo, Mạc Thiếu Kỳ cũng biết những chuyện ly kỳ cổ quái như thế này đối với đạo sĩ mà nói thì không coi vào đâu, thậm chí chính hắn cũng là định sống nhờ vào nghề này, nói thì thật là hay nhưng khi đối đầu với sự việc mà bình thường Đào Nhiên Hưng đã dạy thì hắn chỉ lo chạy trốn.

“Vậy mà lại là cương thi.” Đào Nhiên Hưng cũng bị hù dọa không ít, một bên còn có nữ nhi ở đây, cương thi như thế này cả đời ông còn không gặp quá hai lần, lúc này gấp gáp, mở hành lý ra thì lá bùa cũng không có, con mắt trợn tròn nhìn Hoàng Mạn Nhi miệng mở rộng, vẻ mặt dữ tợn đánh về hướng bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn Đào Nhiên Hưng chỉ có dậm chận: “Chạy trước rồi hãy nói! Lát nữa quay lại thu thập nó sau!”

Tiếng nói của ông vừa dứt, dường như Mạc Thiếu Kỳ không có ngờ Đào Nhiên Hưng cũng không có biện pháp đối với loại này liền quay đầu một mình chạy trước. Đào Nhiên Hưng thấy vậy trong lòng vừa tức vừa vội, hung hăng mắng hai tiếng. Hoàng Mạn Nhi biến thành cương thi liền một đánh tới hướng Đào Nhiên Hưng nhưng khi thấy Bách Hợp thì thân thể co lại, bộ dạng giống như có chút sợ sệt.

“Cha, người đi trước đi.” Trong lòng Bách Hợp trầm xuống. Nàng đối với mấy loại cương thi này không phải không sợ, đây là lần đầu thấy vật này, sau lưng nàng cũng dựng hết cả lông tơ. Nàng sợ hãi nhưng nàng còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình là cái gì. Thật ra Bách Hợp không sợ chết. Nàng làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy cũng đã c.h.ế.t qua vài lần. Mấu chốt là trong lòng nàng còn có mấy phần cảm giác sợ hãi cương thi nhưng nàng không thể để Đào Nhiên Hưng chết. Tâm nguyện của Đào Bách Hợp là muốn để cho Đào Nhiên Hưng sống, không thể c.h.ế.t trong tay Mạc Thiếu Kỳ, ít nhất cũng không thể c.h.ế.t tại lúc này. Vì nhiệm vụ, Bách Hợp nhất định muốn bảo hộ ông ở phía sau.

Đào Nhiên Hưng ngẩn người, nhìn thấy vẻ mặt kiên định của nữ nhi, vừa mời cắn răng định liều mạng thì Bách Hợp hét lên một tiếng: “Cha đi trước đi, Đào gia còn phải dựa vào cha.” Nghe được lời này của Bách Hợp, trên mặt Đào Nhiên Hưng lộ ra vẻ xúc động. Ông cũng không phải người không quả quyết, lúc này Hoàng Mạn Nhi đã biến thành cương thi, hơn nữa nhìn bộ dạng thì tu vi cũng không thấp, liên lụy một so với liên lụy hai thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa, Đào Nhiên Hưng biết thực lực của nữ nhi so với mình còn cao hơn. Nếu như con bé lưu lại mà còn không làm gì được Hoàng Mạn Nhi thì ông lưu lại cũng chỉ là chịu c.h.ế.t mà thôi. Nghĩ được như vậy, Đào Nhiên Hưng cắn răng dặn dò mấy câu:

“Con gái ngoan, trước kia cha đã nhìn nhầm con rồi. Người thân vẫn tốt hơn. Cha đi phái Chính Nhất gọi người giúp, con cố gắng chống đỡ một lát!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook