Chương 13: Chân tình không thắng nổi thời gian (13).
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
19/12/2022
Quả nhiên, độ hảo cảm đã đi vào trạng thái bão hòa. Nếu không có sự việc chấn kinh động phách nào đột ngột ập tới thì e là để cho độ hảo cảm tăng lên rất khó. Từ xa lạ thành người quen dễ, từ người quen lên thích cũng dễ, từ thích chuyển sang yêu không khó nhằn lắm. Nhưng cái khó ở đây là làm thế nào để duy trì độ yêu và gia tăng tình yêu này...Thậm chí, là gia tăng đến độ yêu điên cuồng...
Lin Vân rất có niềm tin.
Cô sắp hoàn thành nhiệm vụ này rồi!
Sớm muộn thôi...
Trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ mận căng mọng dụ hoặc, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, làn da trắng mịn không tì vết, sống mũi thon nhỏ cong cong. Người con gái trong gương cười một cái tươi rói, lộ ra hai hàm răng thỏ đáng yêu. Linh Vân sở hữu một nét đẹp rất độc, rất lạ. Không đại trà, cũng không thuộc diện tiêu chuẩn công chúng, song cô đã từng khiến bao kẻ chết mê chết mẩn vì vẻ đẹp của cô.
Độc nhất trên gương mặt kia, chính là đôi mắt, mắt hai mí đặc biệt rõ nét, viền mắt thuôn dài, đôi con ngươi đen thấu, trong veo y mặt hồ. Mỗi khi cười, đôi mắt đó lại cong lên tựa vành trăng khuyết, tạo nên cái đẹp rất riêng.
Linh Vân chỉnh lại eo váy, lắc lắc đầu, khiến đôi bông tai trên tai cô cũng tinh nghịch lắc theo. Gò má ửng hồng nhè nhẹ, nom giống trái đào thơm mùa xuân.
Người đàn ông ngồi trên giường cuối cùng cũng khó kiềm mình nổi nữa. Anh đi đến bên cạnh cô, thản nhiên đưa tay chiếm hữu ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên làn tóc thơm. Giọng điệu nhè nhẹ chất chứa sự quan tâm: "Tí em đi đâu mà phải mặc đẹp thế?"
"Gặp một vị khách quen của em nha."
"Có cần...mặc đẹp quá vậy không?" Diệp Ngôn chua chua hỏi. Anh là cảm thấy...hôm nay cô rất khác thường, mọi khi cô chỉ thích mặc đồ tối màu nhã nhặn cao sang, không dưng giờ lại mặc một bộ váy trắng tươi đẹp, mười phần tuổi thanh xuân dạt dào. Một Linh Vân mới mẻ tươi đẹp như này, càng khiến Diệp Ngôn nổi thú tính, muốn nhốt cô trong nhà, không cho đi đâu hết.
Cơ mà cô lại ngọt ngào cười, nói với anh, cô đi gặp khách hàng.
Linh Vân có điểm khó hiểu liếc anh: "Ngôn, gặp khách hàng là ăn mặc phải chỉn chu đẹp đẽ. Không thể mặc như mấy bộ ở nhà được, anh hiểu mà!"
Diệp Ngôn đối diện với đôi mắt trăng non xinh đẹp nọ, yết hầu khó khăn chuyển động. Không hiểu sao lòng anh bỗng bức bối lạ kì, đôi môi mấp máy...
Anh muốn hỏi, khách hàng em gặp rốt cuộc là nam hay nữ?
Anh muốn hỏi, hai người hẹn nhau ở đâu?
Anh còn muốn hỏi, liệu anh có thể lái xe trở cô đi không?
Nhưng tất cả những nỗi niềm trăn trở ấy, đều được Diệp Ngôn nuốt chửng lại vào bụng. Anh không muốn...khiến Vân cảm thấy anh là một kẻ mắc bệnh đa nghi. Anh sẽ không hỏi gì cả, chỉ cần cô về nhà an toàn là được.
Người đàn ông sầm mặt, cười nhuốm vẻ bất lực, chỉ đành giơ tay siết chặt Vân bé bỏng yêu dấu vào lòng, trao cho cô một nụ hôn nồng thắm sâu sắc, môi lưỡi quấn quýt triền miên. Anh khàn khàn: "Vân, mấy giờ em về? Anh đợi em ở nhà!"
Nói xong câu trên, Diệp Ngôn vô thức giật mình.
Anh vừa nói, vừa vui vẻ vừa mong đợi nói, anh đợi cô...
Anh đợi cô ở nhà...
Bản thân có chút không ngờ, chính mình lại có ngày đối với một người phụ nữ cam tâm tình nguyện đợi chờ...
Du Hướng Y...từ trước đến nay chưa bao giờ để anh phải đợi chờ. ( Tại vì mẻ là nhân tình của ông nên nào dám để ổng đợi \=\= ).
Cam tâm tình nguyện...
Đúng vậy, là cam tâm tình nguyện...
Nhận thức dòng suy nghĩ ấy, Diệp Ngôn lại chẳng thấy có gì sai trái lắm. Vân là vợ anh, anh đợi chờ cô có vấn đề gì hay sao?
Anh nào còn nhớ, trước đến nay việc anh khinh thường nhất chính là đợi chờ một người. Thân là tổng tài lớn của một công ty tầm cỡ, đại lão có tiếng trong giới hào môn, anh chỉ cần phất tay cái là đầy kẻ tôi tớ sẽ vì anh phục vụ hiến dâng hết mình, đâu để cho anh phải đợi chờ như bây giờ. Du Hướng Y cũng không ngoại lệ, anh bị thu hút bởi hơi thở tươi trẻ từ cô ta. Rồi anh cho cô ta tiền, cô ta cho anh tình, anh mê tình cô ta.
Nghĩ đến cái tên Du Hướng Y, rồi nhìn người vợ của mình, Diệp Ngôn bỗng muốn né tránh. Đã từ khi nào, Du Hướng Y kia trở thành cây đinh sắc nhọn găm giữa mối quan hệ phu thê bọn họ, giẫm lên liền chảy máu. Song cây đinh ấy lại chặn giữa một lối đi duy nhất, dù đi trước hay đi sau đều phải chịu khổ giẫm lên nó mà thôi, cắn răng rơi nước gặm nhấm nhục cảnh máu tươi đầm đìa.
Diệp Ngôn lại lo sợ được mất, bàn tay bộc lộ nội tâm bất an của chủ nhân, cứ hoang mang siết chặt bàn tay đậu hũ mềm mại không xương của người nọ. Cán cân tình yêu trong đầu dần mất cân bằng, trọng lượng của Du Hướng Y tiếp tục giảm giảm và giảm.
[ Độ hảo cảm của nam phụ đối với nữ chính: 59%. ]
Tiễn Linh Vân ra cổng, trước khi cửa sổ xe ô tô đóng lại. Diệp Ngôn hôn má cô thêm mấy cái nữa mới chịu thỏa mãn cho người đi.
Linh Vân vờ vịt đỏ bừng mặt, hờn dỗi vỗ ngực anh, ánh mắt ngại ngùng nhìn bác tài ghế trước: "Anh, đều là vợ chồng già cả rồi!"
Diệp Ngôn vội nịnh nọt cô: "Không già, không già, trong mắt anh em mãi là tiểu công chúa đẹp nhất."
"Thôi thôi, em đi đây. Bác Lý, bác kéo cửa xe đi. Bai anh!"
Xe ô tô bốn bánh lăn ra khỏi hoa viên, Diệp Ngôn hai tay đút túi quần, một bộ dạng thong dong điềm tĩnh dõi mắt theo xa. Người làm vườn thầm bắt gặp được cảnh tượng hiếm có này của anh, cúi đầu, tiếp tục công việc chăm cây chăm hoa, khẽ cười một cái. Tiên sinh nguyên lai lưu luyến phu nhân đến thế! Xe khuất bóng rồi cũng không ngừng nhìn theo!
Kẻ hầu người hạ coi Diệp Ngôn một vẻ "ông chồng tình thâm tình thắm", liền vì phu nhân cảm thấy ngưỡng mộ không ngớt. Trong khi đó, vị phu nhân mà bọn họ ngưỡng mộ hiện đang vắt vẻo hai chân, đáy mắt trầm tư phản chiếu khung cảnh lướt qua ngoài cửa kính, bạc bẽo cong khoé môi. Cầm khăn lau qua chỗ gò má, khoé môi vừa bị Diệp Ngôn hôn qua, rồi dặm lại lớp trang điểm. Cô nhìn đồng hồ.
Sắp đến giờ diễn kịch tiếp rồi!
Ừm...Còn thêm tận mấy màn kịch lâm li bi đát, khóc ngập bồn cầu nữa thì vở kịch này mới coi như là đại công cáo thành!
Lin Vân rất có niềm tin.
Cô sắp hoàn thành nhiệm vụ này rồi!
Sớm muộn thôi...
Trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ mận căng mọng dụ hoặc, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, làn da trắng mịn không tì vết, sống mũi thon nhỏ cong cong. Người con gái trong gương cười một cái tươi rói, lộ ra hai hàm răng thỏ đáng yêu. Linh Vân sở hữu một nét đẹp rất độc, rất lạ. Không đại trà, cũng không thuộc diện tiêu chuẩn công chúng, song cô đã từng khiến bao kẻ chết mê chết mẩn vì vẻ đẹp của cô.
Độc nhất trên gương mặt kia, chính là đôi mắt, mắt hai mí đặc biệt rõ nét, viền mắt thuôn dài, đôi con ngươi đen thấu, trong veo y mặt hồ. Mỗi khi cười, đôi mắt đó lại cong lên tựa vành trăng khuyết, tạo nên cái đẹp rất riêng.
Linh Vân chỉnh lại eo váy, lắc lắc đầu, khiến đôi bông tai trên tai cô cũng tinh nghịch lắc theo. Gò má ửng hồng nhè nhẹ, nom giống trái đào thơm mùa xuân.
Người đàn ông ngồi trên giường cuối cùng cũng khó kiềm mình nổi nữa. Anh đi đến bên cạnh cô, thản nhiên đưa tay chiếm hữu ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên làn tóc thơm. Giọng điệu nhè nhẹ chất chứa sự quan tâm: "Tí em đi đâu mà phải mặc đẹp thế?"
"Gặp một vị khách quen của em nha."
"Có cần...mặc đẹp quá vậy không?" Diệp Ngôn chua chua hỏi. Anh là cảm thấy...hôm nay cô rất khác thường, mọi khi cô chỉ thích mặc đồ tối màu nhã nhặn cao sang, không dưng giờ lại mặc một bộ váy trắng tươi đẹp, mười phần tuổi thanh xuân dạt dào. Một Linh Vân mới mẻ tươi đẹp như này, càng khiến Diệp Ngôn nổi thú tính, muốn nhốt cô trong nhà, không cho đi đâu hết.
Cơ mà cô lại ngọt ngào cười, nói với anh, cô đi gặp khách hàng.
Linh Vân có điểm khó hiểu liếc anh: "Ngôn, gặp khách hàng là ăn mặc phải chỉn chu đẹp đẽ. Không thể mặc như mấy bộ ở nhà được, anh hiểu mà!"
Diệp Ngôn đối diện với đôi mắt trăng non xinh đẹp nọ, yết hầu khó khăn chuyển động. Không hiểu sao lòng anh bỗng bức bối lạ kì, đôi môi mấp máy...
Anh muốn hỏi, khách hàng em gặp rốt cuộc là nam hay nữ?
Anh muốn hỏi, hai người hẹn nhau ở đâu?
Anh còn muốn hỏi, liệu anh có thể lái xe trở cô đi không?
Nhưng tất cả những nỗi niềm trăn trở ấy, đều được Diệp Ngôn nuốt chửng lại vào bụng. Anh không muốn...khiến Vân cảm thấy anh là một kẻ mắc bệnh đa nghi. Anh sẽ không hỏi gì cả, chỉ cần cô về nhà an toàn là được.
Người đàn ông sầm mặt, cười nhuốm vẻ bất lực, chỉ đành giơ tay siết chặt Vân bé bỏng yêu dấu vào lòng, trao cho cô một nụ hôn nồng thắm sâu sắc, môi lưỡi quấn quýt triền miên. Anh khàn khàn: "Vân, mấy giờ em về? Anh đợi em ở nhà!"
Nói xong câu trên, Diệp Ngôn vô thức giật mình.
Anh vừa nói, vừa vui vẻ vừa mong đợi nói, anh đợi cô...
Anh đợi cô ở nhà...
Bản thân có chút không ngờ, chính mình lại có ngày đối với một người phụ nữ cam tâm tình nguyện đợi chờ...
Du Hướng Y...từ trước đến nay chưa bao giờ để anh phải đợi chờ. ( Tại vì mẻ là nhân tình của ông nên nào dám để ổng đợi \=\= ).
Cam tâm tình nguyện...
Đúng vậy, là cam tâm tình nguyện...
Nhận thức dòng suy nghĩ ấy, Diệp Ngôn lại chẳng thấy có gì sai trái lắm. Vân là vợ anh, anh đợi chờ cô có vấn đề gì hay sao?
Anh nào còn nhớ, trước đến nay việc anh khinh thường nhất chính là đợi chờ một người. Thân là tổng tài lớn của một công ty tầm cỡ, đại lão có tiếng trong giới hào môn, anh chỉ cần phất tay cái là đầy kẻ tôi tớ sẽ vì anh phục vụ hiến dâng hết mình, đâu để cho anh phải đợi chờ như bây giờ. Du Hướng Y cũng không ngoại lệ, anh bị thu hút bởi hơi thở tươi trẻ từ cô ta. Rồi anh cho cô ta tiền, cô ta cho anh tình, anh mê tình cô ta.
Nghĩ đến cái tên Du Hướng Y, rồi nhìn người vợ của mình, Diệp Ngôn bỗng muốn né tránh. Đã từ khi nào, Du Hướng Y kia trở thành cây đinh sắc nhọn găm giữa mối quan hệ phu thê bọn họ, giẫm lên liền chảy máu. Song cây đinh ấy lại chặn giữa một lối đi duy nhất, dù đi trước hay đi sau đều phải chịu khổ giẫm lên nó mà thôi, cắn răng rơi nước gặm nhấm nhục cảnh máu tươi đầm đìa.
Diệp Ngôn lại lo sợ được mất, bàn tay bộc lộ nội tâm bất an của chủ nhân, cứ hoang mang siết chặt bàn tay đậu hũ mềm mại không xương của người nọ. Cán cân tình yêu trong đầu dần mất cân bằng, trọng lượng của Du Hướng Y tiếp tục giảm giảm và giảm.
[ Độ hảo cảm của nam phụ đối với nữ chính: 59%. ]
Tiễn Linh Vân ra cổng, trước khi cửa sổ xe ô tô đóng lại. Diệp Ngôn hôn má cô thêm mấy cái nữa mới chịu thỏa mãn cho người đi.
Linh Vân vờ vịt đỏ bừng mặt, hờn dỗi vỗ ngực anh, ánh mắt ngại ngùng nhìn bác tài ghế trước: "Anh, đều là vợ chồng già cả rồi!"
Diệp Ngôn vội nịnh nọt cô: "Không già, không già, trong mắt anh em mãi là tiểu công chúa đẹp nhất."
"Thôi thôi, em đi đây. Bác Lý, bác kéo cửa xe đi. Bai anh!"
Xe ô tô bốn bánh lăn ra khỏi hoa viên, Diệp Ngôn hai tay đút túi quần, một bộ dạng thong dong điềm tĩnh dõi mắt theo xa. Người làm vườn thầm bắt gặp được cảnh tượng hiếm có này của anh, cúi đầu, tiếp tục công việc chăm cây chăm hoa, khẽ cười một cái. Tiên sinh nguyên lai lưu luyến phu nhân đến thế! Xe khuất bóng rồi cũng không ngừng nhìn theo!
Kẻ hầu người hạ coi Diệp Ngôn một vẻ "ông chồng tình thâm tình thắm", liền vì phu nhân cảm thấy ngưỡng mộ không ngớt. Trong khi đó, vị phu nhân mà bọn họ ngưỡng mộ hiện đang vắt vẻo hai chân, đáy mắt trầm tư phản chiếu khung cảnh lướt qua ngoài cửa kính, bạc bẽo cong khoé môi. Cầm khăn lau qua chỗ gò má, khoé môi vừa bị Diệp Ngôn hôn qua, rồi dặm lại lớp trang điểm. Cô nhìn đồng hồ.
Sắp đến giờ diễn kịch tiếp rồi!
Ừm...Còn thêm tận mấy màn kịch lâm li bi đát, khóc ngập bồn cầu nữa thì vở kịch này mới coi như là đại công cáo thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.