Xuyên Nhanh: Nhãi Con Ta Nuôi Dưỡng Lại Hắc Hóa Rồi
Chương 11:
Ma Pháp Thiếu Nữ Trì Trì
30/05/2024
Lục An trong nháy mắt như mất đi giọng nói của mình, không biết nên trả lời nàng như thế nào.
Nàng có gì phải xin lỗi.
Thật là... vô lý.
Nhưng đối phương dường như hoàn toàn không cảm thấy có gì, rất tự nhiên đi đến bên giường ngồi xuống, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: "Cho tôi xem tay cậu."
Sự nuông chiều và dịu dàng học được từ cha mình, Nhan Yên thể hiện không sai chút nào, nàng nắm lấy tay Lục An, Lục An dù sao cũng lớn hơn nàng, lòng bàn tay cũng rộng hơn, chỉ là những vết đỏ sưng trên cánh tay thon dài trông thật đáng sợ, Nhan Yên rất cẩn thận nhìn, lấy thuốc mỡ ra định bôi cho cậu.
Lục An mắt dài hơi cụp xuống, hàng mi rũ xuống như muốn che giấu chút tàn đỏ còn sót lại trong tro tàn: "Tôi tự làm."
Từ chối cũng không thể khiến nàng rời đi, nàng cứ đứng bên cạnh nhìn, có chút cố chấp mong ngóng.
Lục An liếc mắt thấy nàng từng chút từng chút một tiến lại gần, mái tóc đen xõa trên vai lan tỏa vô tận, có mùi thuốc rất nhạt, đuôi mắt mềm mại rũ xuống nhìn vết thương của cậu, sạch sẽ không tì vết.
Đúng rồi, người kia đã nói, ban đầu nàng định đi ngủ.
Cổ họng Lục An không hiểu sao lại căng cứng, cứng ngắc kéo giãn khoảng cách.
Cậu có rất nhiều lời muốn chất vấn nhưng khi đối diện với đôi mắt tròn như mèo con như vậy, cậu lại có chút sợ giọng điệu sắc bén của mình sẽ làm tổn thương nàng, vô thức cân nhắc giọng điệu: "... Là cậu bảo tôi đến đây sao?"
Nhan Yên ngồi bên cạnh, nghe thấy âm thanh nhắc nhở điểm nhiệm vụ không khỏi có chút vui vẻ, đuôi mắt hơi nhếch lên: "Ừ."
Thừa nhận một cách dứt khoát và lý lẽ hùng hồn như vậy, ngược lại khiến người ta không biết phải hỏi như thế nào.
"Hôm đó tôi muốn tìm cậu nhưng chị gái đó nói cậu đã thay quần áo rồi đi."
Một tay bôi thuốc vẫn hơi khó khăn, Nhan Yên giật lấy tăm bông tự mình ra tay, khi cúi đầu, mái tóc đen từ từ rũ xuống, không hề phòng bị để lộ gáy trắng nõn, mịn màng và yếu ớt. Mùi thuốc nhàn nhạt quanh quẩn trên chóp mũi cậu, như lưới trời đất rơi xuống quấn lấy từng tế bào của cậu.
"Họ đều có bạn cùng học, cùng chơi, tôi vẫn chưa tìm được nên muốn mời cậu đến chơi cùng tôi."
Nàng có gì phải xin lỗi.
Thật là... vô lý.
Nhưng đối phương dường như hoàn toàn không cảm thấy có gì, rất tự nhiên đi đến bên giường ngồi xuống, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: "Cho tôi xem tay cậu."
Sự nuông chiều và dịu dàng học được từ cha mình, Nhan Yên thể hiện không sai chút nào, nàng nắm lấy tay Lục An, Lục An dù sao cũng lớn hơn nàng, lòng bàn tay cũng rộng hơn, chỉ là những vết đỏ sưng trên cánh tay thon dài trông thật đáng sợ, Nhan Yên rất cẩn thận nhìn, lấy thuốc mỡ ra định bôi cho cậu.
Lục An mắt dài hơi cụp xuống, hàng mi rũ xuống như muốn che giấu chút tàn đỏ còn sót lại trong tro tàn: "Tôi tự làm."
Từ chối cũng không thể khiến nàng rời đi, nàng cứ đứng bên cạnh nhìn, có chút cố chấp mong ngóng.
Lục An liếc mắt thấy nàng từng chút từng chút một tiến lại gần, mái tóc đen xõa trên vai lan tỏa vô tận, có mùi thuốc rất nhạt, đuôi mắt mềm mại rũ xuống nhìn vết thương của cậu, sạch sẽ không tì vết.
Đúng rồi, người kia đã nói, ban đầu nàng định đi ngủ.
Cổ họng Lục An không hiểu sao lại căng cứng, cứng ngắc kéo giãn khoảng cách.
Cậu có rất nhiều lời muốn chất vấn nhưng khi đối diện với đôi mắt tròn như mèo con như vậy, cậu lại có chút sợ giọng điệu sắc bén của mình sẽ làm tổn thương nàng, vô thức cân nhắc giọng điệu: "... Là cậu bảo tôi đến đây sao?"
Nhan Yên ngồi bên cạnh, nghe thấy âm thanh nhắc nhở điểm nhiệm vụ không khỏi có chút vui vẻ, đuôi mắt hơi nhếch lên: "Ừ."
Thừa nhận một cách dứt khoát và lý lẽ hùng hồn như vậy, ngược lại khiến người ta không biết phải hỏi như thế nào.
"Hôm đó tôi muốn tìm cậu nhưng chị gái đó nói cậu đã thay quần áo rồi đi."
Một tay bôi thuốc vẫn hơi khó khăn, Nhan Yên giật lấy tăm bông tự mình ra tay, khi cúi đầu, mái tóc đen từ từ rũ xuống, không hề phòng bị để lộ gáy trắng nõn, mịn màng và yếu ớt. Mùi thuốc nhàn nhạt quanh quẩn trên chóp mũi cậu, như lưới trời đất rơi xuống quấn lấy từng tế bào của cậu.
"Họ đều có bạn cùng học, cùng chơi, tôi vẫn chưa tìm được nên muốn mời cậu đến chơi cùng tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.