Xuyên Nhanh: Nhãi Con Ta Nuôi Dưỡng Lại Hắc Hóa Rồi
Chương 15:
Ma Pháp Thiếu Nữ Trì Trì
30/05/2024
Nghe giọng điệu này thì sao mà không sao được, nghe tiếng động thì sợ là đã ngã một cú rất đau.
Nhan Yên đứng đợi ở cửa một lúc, cuối cùng vẫn gõ cửa hai lần rồi bước vào.
Lục An quay lưng về phía nàng từ từ đứng dậy, nửa chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình mặc trên người, Nhan Yên không nghĩ nhiều liền đi đỡ cậu nhưng đến gần thì hơi sửng sốt.
Cơ thể dưới đầu ngón tay nàng đang run rẩy, những vết sẹo chằng chịt trên đó vô cùng kinh hoàng, có vết đã rất cũ, nhăn nheo quấn quanh cơ thể gầy gò, có vết lại mới đến mức đáng sợ, có thể thấy những tia máu đỏ tươi từ từ thấm ra.
Lục An như mới phản ứng lại, cầm lấy quần áo bên cạnh che che đậy đậy, giọng điệu bình thản: "Chỉ là vô tình ngã thôi, không sao."
"Đừng nhìn." Cậu giơ tay nhẹ nhàng che mắt Nhan Yên, lòng bàn tay khô ráo ấm áp: "Bẩn lắm."
Nhan Yên chớp hàng mi dài nhìn lòng bàn tay cậu, giọng nói run rẩy: "Ai làm vậy."
Ở nơi Nhan Yên không nhìn thấy, Lục An cúi mắt nhìn đôi môi mím chặt của nàng, trong đôi mắt đen láy mọi cảm xúc đều biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng hờ hững.
Cậu không nói là ai nhưng Nhan Yên có thể đoán được, không ngoài người cha say xỉn bạo lực của cậu.
Quá nhiều vết sẹo sâu đã cũ, hòa vào làn da của cậu mà phát triển, khắc sâu đến vậy.
Nhan Yên không hất tay Lục An ra, nàng dùng sức ôm lấy Lục An, giọng nói kiên định nhưng hơi run: "Tôi biết là ai."
Nhiệt độ mềm mại nhỏ bé như vậy, dữ kỳ nói nàng đang ôm cậu, không bằng nói là tự chui đầu vào lưới.
Đầu ngón tay Lục An lướt qua mái tóc mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp: "Không sao đâu, không cần để ý đến những chuyện đó."
Phản ứng còn lớn hơn cả tưởng tượng, đối với lời nói của một người bạn chơi, không cần phải để tâm đến vậy, hay là diễn thì phải diễn cho trọn vẹn.
Nhan Yên kiên định lắc đầu, lùi lại một bước nhìn cậu chằm chằm: "Không được. Cậu là người của tôi, đã đến nhà này thì không nên bị người khác bắt nạt, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi."
"Tôi sẽ giúp cậu." Nhan Yên cắn môi: "Tôi sẽ bảo vệ cậu."
"Sẽ không có lần sau nữa."
Nhan Yên đứng đợi ở cửa một lúc, cuối cùng vẫn gõ cửa hai lần rồi bước vào.
Lục An quay lưng về phía nàng từ từ đứng dậy, nửa chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình mặc trên người, Nhan Yên không nghĩ nhiều liền đi đỡ cậu nhưng đến gần thì hơi sửng sốt.
Cơ thể dưới đầu ngón tay nàng đang run rẩy, những vết sẹo chằng chịt trên đó vô cùng kinh hoàng, có vết đã rất cũ, nhăn nheo quấn quanh cơ thể gầy gò, có vết lại mới đến mức đáng sợ, có thể thấy những tia máu đỏ tươi từ từ thấm ra.
Lục An như mới phản ứng lại, cầm lấy quần áo bên cạnh che che đậy đậy, giọng điệu bình thản: "Chỉ là vô tình ngã thôi, không sao."
"Đừng nhìn." Cậu giơ tay nhẹ nhàng che mắt Nhan Yên, lòng bàn tay khô ráo ấm áp: "Bẩn lắm."
Nhan Yên chớp hàng mi dài nhìn lòng bàn tay cậu, giọng nói run rẩy: "Ai làm vậy."
Ở nơi Nhan Yên không nhìn thấy, Lục An cúi mắt nhìn đôi môi mím chặt của nàng, trong đôi mắt đen láy mọi cảm xúc đều biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng hờ hững.
Cậu không nói là ai nhưng Nhan Yên có thể đoán được, không ngoài người cha say xỉn bạo lực của cậu.
Quá nhiều vết sẹo sâu đã cũ, hòa vào làn da của cậu mà phát triển, khắc sâu đến vậy.
Nhan Yên không hất tay Lục An ra, nàng dùng sức ôm lấy Lục An, giọng nói kiên định nhưng hơi run: "Tôi biết là ai."
Nhiệt độ mềm mại nhỏ bé như vậy, dữ kỳ nói nàng đang ôm cậu, không bằng nói là tự chui đầu vào lưới.
Đầu ngón tay Lục An lướt qua mái tóc mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp: "Không sao đâu, không cần để ý đến những chuyện đó."
Phản ứng còn lớn hơn cả tưởng tượng, đối với lời nói của một người bạn chơi, không cần phải để tâm đến vậy, hay là diễn thì phải diễn cho trọn vẹn.
Nhan Yên kiên định lắc đầu, lùi lại một bước nhìn cậu chằm chằm: "Không được. Cậu là người của tôi, đã đến nhà này thì không nên bị người khác bắt nạt, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi."
"Tôi sẽ giúp cậu." Nhan Yên cắn môi: "Tôi sẽ bảo vệ cậu."
"Sẽ không có lần sau nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.