Xuyên Nhanh: Nhãi Con Ta Nuôi Dưỡng Lại Hắc Hóa Rồi
Chương 22:
Ma Pháp Thiếu Nữ Trì Trì
30/05/2024
Chỉ cần có lời hứa này là đủ rồi, còn lại Nhan Yên không cần lo lắng quá nhiều về hình phạt dành cho người cha dượng kia, tin rằng ba Nhan sẽ làm tốt hơn cả những gì nàng cố gắng làm.
Nàng khôi phục nụ cười nhẹ nhàng, chào ba Nhan rồi định đi nhưng vừa mở cửa thì đột nhiên bị gọi lại.
"Yên Yên, con định giúp Lục An đến mức nào?"
Ánh mắt ba Nhan nhìn nàng vừa như nuông chiều vừa như dò xét, Nhan Yên nhún vai, lúc đóng cửa còn nói một cách hờ hững: "Đến khi con tìm được bạn mới thôi."
Dù sao thì sau một thời gian nữa nàng sẽ rời đi, trả lời như vậy vừa phù hợp với tính cách của nàng, vừa không khiến ba nghi ngờ Lục An nhiều hơn vì nàng quá nghiêm túc.
Chỉ là mơ hồ như nghe thấy động tĩnh gì đó, Nhan Yên bước tới hai bước, hành lang tĩnh lặng không có bóng người, có lẽ là nghe nhầm.
….
"Lục An? Lục An!"
"Lục An?"
Nhan Yên đi một vòng trong thư phòng mà không thấy người đâu, có chút kỳ lạ, bình thường Lục An đã đợi nàng ở đây từ sớm, chắc là thấy nàng rồi mới cùng nhau đi ăn sáng hoặc làm việc khác.
Hôm nay sao thế?
Lục An không giống như kiểu người sẽ tự ý hành động, huống hồ từ khi đến nhà họ Nhan, cậu dường như rất hiểu vị trí của mình, chưa bao giờ rời khỏi Nhan Yên một bước.
Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy kỳ lạ, Nhan Yên đi đến trước cửa phòng Lục An, thử gõ cửa: "Lục An?"
"Cậu có ở đó không?"
Không có ai trả lời, bên trong chỉ truyền ra vài tiếng ho cố nén.
Chuyện gì vậy? Nhan Yên thấy lo lắng, gõ cửa mạnh hơn: "Lục An, tôi vào đây."
Rèm cửa che kín căn phòng tối om, người nằm nghiêng trên giường khó khăn mở mắt vài sợi tóc đen rũ xuống, trông có vẻ uể oải và lười biếng.
"Nhan Yên..."
Cậu ho khan vài tiếng rồi quay đầu đi, đôi mắt hẹp dài cụp xuống: "Chỉ là hôm qua ra ngoài gió nhiều nên hơi bị cảm lạnh, không sao đâu."
"Kẻo lây cho cậu..."
Lời còn chưa dứt, tay đã áp lên mặt cậu.
Nhiệt độ truyền từ làn da đến tận tim, nàng dường như không nhận ra khoảng cách, đôi mắt tròn xoe dừng lại ở nơi gần trong gang tấc, không giấu được sự quan tâm: "Nóng quá, bị sốt rồi sao?"
Nàng khôi phục nụ cười nhẹ nhàng, chào ba Nhan rồi định đi nhưng vừa mở cửa thì đột nhiên bị gọi lại.
"Yên Yên, con định giúp Lục An đến mức nào?"
Ánh mắt ba Nhan nhìn nàng vừa như nuông chiều vừa như dò xét, Nhan Yên nhún vai, lúc đóng cửa còn nói một cách hờ hững: "Đến khi con tìm được bạn mới thôi."
Dù sao thì sau một thời gian nữa nàng sẽ rời đi, trả lời như vậy vừa phù hợp với tính cách của nàng, vừa không khiến ba nghi ngờ Lục An nhiều hơn vì nàng quá nghiêm túc.
Chỉ là mơ hồ như nghe thấy động tĩnh gì đó, Nhan Yên bước tới hai bước, hành lang tĩnh lặng không có bóng người, có lẽ là nghe nhầm.
….
"Lục An? Lục An!"
"Lục An?"
Nhan Yên đi một vòng trong thư phòng mà không thấy người đâu, có chút kỳ lạ, bình thường Lục An đã đợi nàng ở đây từ sớm, chắc là thấy nàng rồi mới cùng nhau đi ăn sáng hoặc làm việc khác.
Hôm nay sao thế?
Lục An không giống như kiểu người sẽ tự ý hành động, huống hồ từ khi đến nhà họ Nhan, cậu dường như rất hiểu vị trí của mình, chưa bao giờ rời khỏi Nhan Yên một bước.
Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy kỳ lạ, Nhan Yên đi đến trước cửa phòng Lục An, thử gõ cửa: "Lục An?"
"Cậu có ở đó không?"
Không có ai trả lời, bên trong chỉ truyền ra vài tiếng ho cố nén.
Chuyện gì vậy? Nhan Yên thấy lo lắng, gõ cửa mạnh hơn: "Lục An, tôi vào đây."
Rèm cửa che kín căn phòng tối om, người nằm nghiêng trên giường khó khăn mở mắt vài sợi tóc đen rũ xuống, trông có vẻ uể oải và lười biếng.
"Nhan Yên..."
Cậu ho khan vài tiếng rồi quay đầu đi, đôi mắt hẹp dài cụp xuống: "Chỉ là hôm qua ra ngoài gió nhiều nên hơi bị cảm lạnh, không sao đâu."
"Kẻo lây cho cậu..."
Lời còn chưa dứt, tay đã áp lên mặt cậu.
Nhiệt độ truyền từ làn da đến tận tim, nàng dường như không nhận ra khoảng cách, đôi mắt tròn xoe dừng lại ở nơi gần trong gang tấc, không giấu được sự quan tâm: "Nóng quá, bị sốt rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.