Xuyên Nhanh: Nhãi Con Ta Nuôi Dưỡng Lại Hắc Hóa Rồi
Chương 24:
Ma Pháp Thiếu Nữ Trì Trì
30/05/2024
Người trên giường nằm im ở đó, Nhan Yên tùy ý mở một cuốn sách ra xem nhưng trong lòng lại nghĩ đến thái độ xa cách kỳ lạ của Lục An hôm nay.
Còn đột nhiên gọi nàng là tiểu thư, hôm qua không như vậy.
"Không cần..."
Tiếng thì thầm nhỏ bé truyền đến bên tai, Nhan Yên lại gần hơn, cúi người chăm chú lắng nghe, mới nghe rõ Lục An đang lẩm bẩm điều gì đó trong giấc mơ.
"Đừng, đừng bỏ rơi tôi."
Cậu không ngừng lặp đi lặp lại hai câu này, giọng điệu không hề đáng thương, chỉ có sự bình tĩnh như nước chết, như đang vùng vẫy trong cơn ác mộng.
Nhan Yên thở dài, một tay nắm lấy những ngón tay đang quấy phá của cậu, một tay nhẹ nhàng vỗ về, khẽ ngân nga giai điệu ru cậu ngủ.
Cậu hoảng sợ bất an như vậy, có lẽ vẫn không thể tin rằng nàng sẽ đối xử tốt với cậu, gia đình này sẽ dung thứ cho cậu, xem ra nàng vẫn chưa đủ năng lực.
Nhan Yên nhìn chằm chằm vào trang sách, có chút bối rối.
Làm thế nào mới được coi là đối xử tốt với một người?
Nhan Yên không hiểu các quy tắc của thế giới loài người, nàng từ từ suy nghĩ, hành vi bị nhiệm vụ ràng buộc dường như không chân thành.
Chỉ có chân thành đổi chân thành, trong sáng thẳng thắn mới là điều quý giá nhất.
Nhan Yên cụp mi, chìm vào im lặng.
Nhiệt độ của người trên giường vẫn chưa hạ, đôi lông mày sắc nhọn vẫn nhíu lại, có lẽ trong giấc mơ cũng không được yên ổn.
"Đừng sợ." Nhan Yên nắm lấy một tay cậu: "Sẽ không bỏ rơi cậu, sẽ không đuổi cậu đi, tôi sẽ luôn ở đây."
"Cho đến khi cậu không cần tôi nữa, tôi sẽ luôn ở bên cậu."
Bàn tay bị nắm khẽ run lên, dùng một lực rất nhẹ nắm lại tay nàng.
Thuốc hạ sốt dễ khiến người ta buồn ngủ, Nhan Yên cũng không đi đâu, chỉ ngồi ở đầu giường Lục An đọc sách.
Dì Vương đến xem tình hình, qua khe cửa thấy Nhan Yên cúi đầu buồn ngủ, cái đầu lông xù gật gù, sau một hồi giãy giụa vẫn mềm mại dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Người trên giường nhíu mày ngủ say, nắm chặt tay nàng không buông.
Hai đứa trẻ nằm cạnh nhau như thú non, dì Vương dịu dàng hơn nhiều, mặc cho tiểu thư có nói khinh thường và không quan tâm thế nào nhưng khi Lục An xảy ra chuyện, cô bé luôn vụng về và cố chấp ở bên cạnh cậu, sau này có Lục An ở bên, tiểu thư cũng sẽ không cô đơn nữa.
Còn đột nhiên gọi nàng là tiểu thư, hôm qua không như vậy.
"Không cần..."
Tiếng thì thầm nhỏ bé truyền đến bên tai, Nhan Yên lại gần hơn, cúi người chăm chú lắng nghe, mới nghe rõ Lục An đang lẩm bẩm điều gì đó trong giấc mơ.
"Đừng, đừng bỏ rơi tôi."
Cậu không ngừng lặp đi lặp lại hai câu này, giọng điệu không hề đáng thương, chỉ có sự bình tĩnh như nước chết, như đang vùng vẫy trong cơn ác mộng.
Nhan Yên thở dài, một tay nắm lấy những ngón tay đang quấy phá của cậu, một tay nhẹ nhàng vỗ về, khẽ ngân nga giai điệu ru cậu ngủ.
Cậu hoảng sợ bất an như vậy, có lẽ vẫn không thể tin rằng nàng sẽ đối xử tốt với cậu, gia đình này sẽ dung thứ cho cậu, xem ra nàng vẫn chưa đủ năng lực.
Nhan Yên nhìn chằm chằm vào trang sách, có chút bối rối.
Làm thế nào mới được coi là đối xử tốt với một người?
Nhan Yên không hiểu các quy tắc của thế giới loài người, nàng từ từ suy nghĩ, hành vi bị nhiệm vụ ràng buộc dường như không chân thành.
Chỉ có chân thành đổi chân thành, trong sáng thẳng thắn mới là điều quý giá nhất.
Nhan Yên cụp mi, chìm vào im lặng.
Nhiệt độ của người trên giường vẫn chưa hạ, đôi lông mày sắc nhọn vẫn nhíu lại, có lẽ trong giấc mơ cũng không được yên ổn.
"Đừng sợ." Nhan Yên nắm lấy một tay cậu: "Sẽ không bỏ rơi cậu, sẽ không đuổi cậu đi, tôi sẽ luôn ở đây."
"Cho đến khi cậu không cần tôi nữa, tôi sẽ luôn ở bên cậu."
Bàn tay bị nắm khẽ run lên, dùng một lực rất nhẹ nắm lại tay nàng.
Thuốc hạ sốt dễ khiến người ta buồn ngủ, Nhan Yên cũng không đi đâu, chỉ ngồi ở đầu giường Lục An đọc sách.
Dì Vương đến xem tình hình, qua khe cửa thấy Nhan Yên cúi đầu buồn ngủ, cái đầu lông xù gật gù, sau một hồi giãy giụa vẫn mềm mại dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Người trên giường nhíu mày ngủ say, nắm chặt tay nàng không buông.
Hai đứa trẻ nằm cạnh nhau như thú non, dì Vương dịu dàng hơn nhiều, mặc cho tiểu thư có nói khinh thường và không quan tâm thế nào nhưng khi Lục An xảy ra chuyện, cô bé luôn vụng về và cố chấp ở bên cạnh cậu, sau này có Lục An ở bên, tiểu thư cũng sẽ không cô đơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.