Xuyên Nhanh: Nhãi Con Ta Nuôi Dưỡng Lại Hắc Hóa Rồi
Chương 5:
Ma Pháp Thiếu Nữ Trì Trì
22/05/2024
Giọng nói hơi khàn, như thể đã lâu không nói. Tuy quần áo đã cố gắng chuẩn bị nhưng vẫn không vừa vặn, để lộ ra cổ tay và mắt cá chân. Mặc dù chưa phát triển hết nhưng ngũ quan rất đẹp, chỉ hơi gầy một chút.
Nhan Yên không bỏ qua vết thương hở miệng, vết sưng giống như bị thứ gì đó dài đánh ra, Nhan Yên giơ tay nắm lấy một góc áo của Lục An, không để cậu rời khỏi mình.
Cậu mở miệng, nói ngắn gọn và khàn khàn: "Buông tay."
Góc áo đó dính bẩn, đầu ngón tay cô đặt lên trắng đến chói mắt, như tuyết rơi vào bùn, Lục An nhíu mày không thể nhận ra, bầu không khí trở nên kỳ lạ và căng thẳng.
"Sao vậy Yên Yên?" Ông Nhan vừa trò chuyện xã giao với người khác vừa chú ý đến bên này, thấy Nhan Yên lặng lẽ nắm lấy tay áo của người ta, ông xoa đầu cô và nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù chỉ tiếp xúc vài lần nhưng Nhan Yên cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm và nuông chiều của người cha này đối với mình.
Nhan Yên ít tiếp xúc với yêu quái khác nhưng đối với những người tốt với mình thì được đằng chân lân đằng đầu dường như là bản năng của miêu yêu, vì vậy cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, dùng tay kia nắm lấy góc áo của cha, như đang làm nũng.
Chỉ là giọng nói bình tĩnh, ít nhấp nhô cảm xúc: "Cậu ấy bị thương rồi."
Ông Nhan liếc nhìn Lục An, đứa trẻ mập mạp bên cạnh như cảm thấy không ổn, ánh mắt né tránh và lẩm bẩm: "Tự ngã thôi, dù sao cũng chỉ là con riêng, có gì mà phải quan tâm."
Lục Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu đừng nói, người nhà họ Lục đánh giá là một chuyện, để người ngoài nhìn thấy bắt nạt là một chuyện khác, huống hồ gần đây còn hợp tác với nhà họ Nhan.
Ai mà không biết rằng phu nhân của tổng giám đốc Nhan qua đời sớm, chỉ có một cô con gái được nuông chiều như bảo bối, chỉ nghe nói rằng sức khỏe không được tốt, hôm nay nhìn như vậy, đúng là có chút yếu đuối.
Ông Nhan không nói đến những chuyện quanh co giữa người lớn, chỉ nhìn vào chỗ Nhan Yên chỉ, gật đầu: "Thật sự bị thương rồi."
Không cần nói thêm gì nữa, lập tức có người cười nói: "Trẻ con va chạm là chuyện thường, vết thương cũng không lớn, không sao đâu, băng bó một chút là được."
Lục An nghe thấy thái độ đột nhiên thay đổi của người bên cạnh, cúi mắt xuống, cậu vẫn chưa thể rút góc áo của mình khỏi tay Nhan Yên, nàng trông yếu ớt quá, như thể vải thô ráp cọ vào đầu ngón tay nàng cũng có thể làm nàng bị thương.
"Vừa hay quần áo của thằng bé cũng bẩn rồi, bảo người đưa xuống thay một bộ khác là được." Người phụ nữ bên cạnh Lục Minh cười gọi người đến, ra hiệu cho người ta đưa Lục An đi.
Nhan Yên không bỏ qua vết thương hở miệng, vết sưng giống như bị thứ gì đó dài đánh ra, Nhan Yên giơ tay nắm lấy một góc áo của Lục An, không để cậu rời khỏi mình.
Cậu mở miệng, nói ngắn gọn và khàn khàn: "Buông tay."
Góc áo đó dính bẩn, đầu ngón tay cô đặt lên trắng đến chói mắt, như tuyết rơi vào bùn, Lục An nhíu mày không thể nhận ra, bầu không khí trở nên kỳ lạ và căng thẳng.
"Sao vậy Yên Yên?" Ông Nhan vừa trò chuyện xã giao với người khác vừa chú ý đến bên này, thấy Nhan Yên lặng lẽ nắm lấy tay áo của người ta, ông xoa đầu cô và nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù chỉ tiếp xúc vài lần nhưng Nhan Yên cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm và nuông chiều của người cha này đối với mình.
Nhan Yên ít tiếp xúc với yêu quái khác nhưng đối với những người tốt với mình thì được đằng chân lân đằng đầu dường như là bản năng của miêu yêu, vì vậy cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, dùng tay kia nắm lấy góc áo của cha, như đang làm nũng.
Chỉ là giọng nói bình tĩnh, ít nhấp nhô cảm xúc: "Cậu ấy bị thương rồi."
Ông Nhan liếc nhìn Lục An, đứa trẻ mập mạp bên cạnh như cảm thấy không ổn, ánh mắt né tránh và lẩm bẩm: "Tự ngã thôi, dù sao cũng chỉ là con riêng, có gì mà phải quan tâm."
Lục Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu đừng nói, người nhà họ Lục đánh giá là một chuyện, để người ngoài nhìn thấy bắt nạt là một chuyện khác, huống hồ gần đây còn hợp tác với nhà họ Nhan.
Ai mà không biết rằng phu nhân của tổng giám đốc Nhan qua đời sớm, chỉ có một cô con gái được nuông chiều như bảo bối, chỉ nghe nói rằng sức khỏe không được tốt, hôm nay nhìn như vậy, đúng là có chút yếu đuối.
Ông Nhan không nói đến những chuyện quanh co giữa người lớn, chỉ nhìn vào chỗ Nhan Yên chỉ, gật đầu: "Thật sự bị thương rồi."
Không cần nói thêm gì nữa, lập tức có người cười nói: "Trẻ con va chạm là chuyện thường, vết thương cũng không lớn, không sao đâu, băng bó một chút là được."
Lục An nghe thấy thái độ đột nhiên thay đổi của người bên cạnh, cúi mắt xuống, cậu vẫn chưa thể rút góc áo của mình khỏi tay Nhan Yên, nàng trông yếu ớt quá, như thể vải thô ráp cọ vào đầu ngón tay nàng cũng có thể làm nàng bị thương.
"Vừa hay quần áo của thằng bé cũng bẩn rồi, bảo người đưa xuống thay một bộ khác là được." Người phụ nữ bên cạnh Lục Minh cười gọi người đến, ra hiệu cho người ta đưa Lục An đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.