Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 125: Đế chế Zombie (5)
Xu Yến
13/10/2024
Nhìn đám zombie đang lao tới như bầy sói thấy thấy, Dung Hoàng lập tức quay đầu xe, chiếc xe điện đ.â.m vào hai con zombie. Còn chưa kịp quay về con đường cũ, Dung Hoàng đã bị một con zombie nằm dưới đất ôm lấy bánh xe.
Dung Hoàng: Thật bực mình.
Dù tôi là nữ hoàng của các người, vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, nhưng mỗi lần gặp tôi cũng không thể như vậy được.
Suy cho cùng, zombie là thứ mà ai cũng muốn truy đuổi.
Cô là ánh sáng của chính nghĩa, thề sẽ không hoà mình vào đám zombie này!
Ngay khi Dung Hoàng chuẩn bị rút rìu ra, một tiếng xé gió vang lên bên tai cô, trực tiếp đánh bay những zombie cản đường cô.
Dung Hoàng quay đầu lại, thấy năm sáu người đàn ông mặc đồ ngụy trang nhảy xuống từ xe địa hình, trên đầu ngón tay của một người vẫn còn tia sét nhảy múa.
Vậy, thứ vừa lướt qua tai cô chính là tia sét đó sao?
Dung Hoàng bỗng nghĩ tới điều gì đó, đưa tay sờ sờ, rồi kéo một lọn tóc xuống: "???"
Nhìn lọn tóc hơi cháy, Dung Hoàng chớp chớp mắt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Cô gái bên kia, cô còn đứng đó làm gì? Mau lại đây!" Người đàn ông vừa mới sử dụng năng lực lôi điện gọi Dung Hoàng tới.
Dung Hoàng ném lọn tóc trong tay đi, nghiến răng nghiến lợi, cử động cổ tay phải, xe điện lập tức lao đi.
"Ối, cô gái, bánh xe của cô đè lên chân tôi rồi."
Dung Hoàng nhịn cười, lùi lại một chút, nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi nhé."
Nhìn dáng vẻ ôn hòa vô hại của cô gái, người đàn ông hoàn toàn không nghĩ rằng Dung Hoàng cố ý làm vậy, vội vàng xua tay nói: "Không sao không sao, không đau chút nào."
"Cô gái, mau tới đây. Đừng đi xe điện nữa, ra ngoài một mình không an toàn đâu." Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bên cạnh nở nụ cười thiện chí với Dung Hoàng, "Tôi tên là Trương Hoằng Nghĩa."
Dung Hoàng dứt khoát bỏ lại chiếc xe điện, đi về phía xe địa hình, "Tôi tên là Dung Hoàng."
"Xin chào cô Dung, tôi là Khoái Diệp." Người đàn ông bị Dung Hoàng đè lên chân là người đầu tiên tiến tới giới thiệu bản thân.
Dung Hoàng giữ nụ cười, làm hỏng kiểu tóc của bổn đại vương, bổn đại vương không c.h.é.m c.h.ế.t anh đã là may mắn lắm rồi, nên cô không có ý định để ý anh ta.
Dung Hoàng không để ý tới mình, Khoái Diệp cũng không để ý, chỉ cười hai tiếng.
"Tránh ra." Một giọng nam trầm vang lên.
Khi nghe thấy giọng nói đó, hai người đang chặn ở cửa xe nhanh chóng tránh sang một bên, trong giọng điệu có chút nịnh nọt: "Anh Phó."
Dung Hoàng nhìn về phía phát ra giọng nói, trước tiên là nhìn thấy một đôi chân dài thò ra từ chiếc xe địa hình.
Dung Hoàng có dự cảm không lành, lợi dụng lúc không có ai để ý đến mình, cô lùi lại phía sau những người đàn ông cao lớn.
Trước đây, mỗi lần cô có dự cảm không lành, nó đều trở thành sự thật.
Dung Hoàng không nghĩ lần này sẽ khác.
Khi người đàn ông bước xuống xe, Dung Hoàng nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông này, suýt chút nữa thì đập trán vào nắp ca-pô.
"Cô Dung, cô bị sao vậy?" Thấy Dung Hoàng chống tay lên nắp ca-pô, Khải Diệp hô lớn, năm sáu người còn lại cũng nhìn sang.
Dung Hoàng nở nụ cười siêu chuẩn mực: "Không sao đâu."
Đôi mắt đen láy của Phó Hoè liếc qua Dung Hoàng, khóe môi hơi nhếch lên, đừng tưởng vừa rồi anh không nhìn thấy cô cố ý đè bánh xe lên chân Khoái Diệp.
Ánh mắt anh lướt qua lọn tóc cháy sém bên tai cô. Phó Hoè thu hồi ánh mắt, đút tay vào túi quần, anh mặc áo trắng và quần tây đen, gương mặt ấm áp, tao nhã như một công tử cao quý đọc sách cổ điển.
Hoàn toàn không giống một người đã trải qua tận thế chút nào.
Tương phản rõ rệt với những thứ bẩn thỉu xung quanh.
—— Phượng Bệnh Bệnh xuất hiện~
Dung Hoàng: Thật bực mình.
Dù tôi là nữ hoàng của các người, vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, nhưng mỗi lần gặp tôi cũng không thể như vậy được.
Suy cho cùng, zombie là thứ mà ai cũng muốn truy đuổi.
Cô là ánh sáng của chính nghĩa, thề sẽ không hoà mình vào đám zombie này!
Ngay khi Dung Hoàng chuẩn bị rút rìu ra, một tiếng xé gió vang lên bên tai cô, trực tiếp đánh bay những zombie cản đường cô.
Dung Hoàng quay đầu lại, thấy năm sáu người đàn ông mặc đồ ngụy trang nhảy xuống từ xe địa hình, trên đầu ngón tay của một người vẫn còn tia sét nhảy múa.
Vậy, thứ vừa lướt qua tai cô chính là tia sét đó sao?
Dung Hoàng bỗng nghĩ tới điều gì đó, đưa tay sờ sờ, rồi kéo một lọn tóc xuống: "???"
Nhìn lọn tóc hơi cháy, Dung Hoàng chớp chớp mắt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Cô gái bên kia, cô còn đứng đó làm gì? Mau lại đây!" Người đàn ông vừa mới sử dụng năng lực lôi điện gọi Dung Hoàng tới.
Dung Hoàng ném lọn tóc trong tay đi, nghiến răng nghiến lợi, cử động cổ tay phải, xe điện lập tức lao đi.
"Ối, cô gái, bánh xe của cô đè lên chân tôi rồi."
Dung Hoàng nhịn cười, lùi lại một chút, nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi nhé."
Nhìn dáng vẻ ôn hòa vô hại của cô gái, người đàn ông hoàn toàn không nghĩ rằng Dung Hoàng cố ý làm vậy, vội vàng xua tay nói: "Không sao không sao, không đau chút nào."
"Cô gái, mau tới đây. Đừng đi xe điện nữa, ra ngoài một mình không an toàn đâu." Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bên cạnh nở nụ cười thiện chí với Dung Hoàng, "Tôi tên là Trương Hoằng Nghĩa."
Dung Hoàng dứt khoát bỏ lại chiếc xe điện, đi về phía xe địa hình, "Tôi tên là Dung Hoàng."
"Xin chào cô Dung, tôi là Khoái Diệp." Người đàn ông bị Dung Hoàng đè lên chân là người đầu tiên tiến tới giới thiệu bản thân.
Dung Hoàng giữ nụ cười, làm hỏng kiểu tóc của bổn đại vương, bổn đại vương không c.h.é.m c.h.ế.t anh đã là may mắn lắm rồi, nên cô không có ý định để ý anh ta.
Dung Hoàng không để ý tới mình, Khoái Diệp cũng không để ý, chỉ cười hai tiếng.
"Tránh ra." Một giọng nam trầm vang lên.
Khi nghe thấy giọng nói đó, hai người đang chặn ở cửa xe nhanh chóng tránh sang một bên, trong giọng điệu có chút nịnh nọt: "Anh Phó."
Dung Hoàng nhìn về phía phát ra giọng nói, trước tiên là nhìn thấy một đôi chân dài thò ra từ chiếc xe địa hình.
Dung Hoàng có dự cảm không lành, lợi dụng lúc không có ai để ý đến mình, cô lùi lại phía sau những người đàn ông cao lớn.
Trước đây, mỗi lần cô có dự cảm không lành, nó đều trở thành sự thật.
Dung Hoàng không nghĩ lần này sẽ khác.
Khi người đàn ông bước xuống xe, Dung Hoàng nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông này, suýt chút nữa thì đập trán vào nắp ca-pô.
"Cô Dung, cô bị sao vậy?" Thấy Dung Hoàng chống tay lên nắp ca-pô, Khải Diệp hô lớn, năm sáu người còn lại cũng nhìn sang.
Dung Hoàng nở nụ cười siêu chuẩn mực: "Không sao đâu."
Đôi mắt đen láy của Phó Hoè liếc qua Dung Hoàng, khóe môi hơi nhếch lên, đừng tưởng vừa rồi anh không nhìn thấy cô cố ý đè bánh xe lên chân Khoái Diệp.
Ánh mắt anh lướt qua lọn tóc cháy sém bên tai cô. Phó Hoè thu hồi ánh mắt, đút tay vào túi quần, anh mặc áo trắng và quần tây đen, gương mặt ấm áp, tao nhã như một công tử cao quý đọc sách cổ điển.
Hoàn toàn không giống một người đã trải qua tận thế chút nào.
Tương phản rõ rệt với những thứ bẩn thỉu xung quanh.
—— Phượng Bệnh Bệnh xuất hiện~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.