Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 83: Hoàng Gia Độc Sủng (23)
Xu Yến
10/10/2024
Chỉ chưa đầy vài giây, khu vực bị đập vào đã chuyển sang màu đỏ, trông rất đáng sợ.
Đáy mắt Dung Hoàng nhanh chóng tích tụ một tầng hơi nước, hình như trong hốc mắt có nước mắt xoay tròn.
Ung Tinh nhận thấy tiểu cung nữ này xinh đẹp hơn lần đầu gặp mặt. Đôi mắt đỏ hoe của nàng khiến chàng muốn giơ tay lên, dùng lòng bàn tay xoa xoa vết đỏ chói mắt kia.
Trên góc phải trán của Dung Hoàng có một vết sẹo mờ, chắc là vết thương xuất hiện vào ngày đầu tiên chàng gặp nàng.
"Có đau không?" Nhìn thấy tiểu cô nương đang cố kìm nước mắt dù đang vô cùng đau đớn, lòng Ung Tinh run lên, giọng nói xa cách thường ngày trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, chàng cảm thấy nàng thật yếu ớt.
Dung Hoàng lấy tay che trán, khịt mũi, mi mắt có chút ướt, mang theo giọng mũi nói: "Đau."
Vì thế đừng để nàng thay y phục cho chàng, được chứ?
Chàng bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần người khác thay y phục cho mình?
Có xấu hổ không.
Ung Tinh nhấp môi dưới, đường cong cằm cứng rắn của chàng càng kéo căng hơn.
Đã từng nhìn thấy những người c.h.ế.t trong tay mình khóc trước khi chết, cũng đã từng nhìn thấy những cung nữ mắc lỗi khóc trước mặt mình cho đến khi lớp trang điểm của họ bị lem, trông rất xấu xí.
Khi đó, chàng còn không chớp mắt, trong lòng không chút gợn sóng.
Nhưng bây giờ, có vẻ khác.
Ung Tinh thở dài, đưa tay lên xoa nhẹ trán tiểu cô nương, chậm rãi hỏi: "Còn đau không?"
Ung Tinh luyện võ quanh năm, sức lực lớn hơn nhiều so với người thường. Hơn nữa, Dung Hoàng da mỏng thịt mềm, cái trán bị Ung Tinh xoa càng đỏ hơn.
"Vẫn đau." Gà con Dung Hoàng gật như mổ thóc.
Ung Tinh có chút do dự mà thu tay lại, cổ họng có chút khô khốc, không ngừng kiên trì nói: "Ngươi có thể về trước, hôm nay không cần dâng trà."
Dung Hoàng chớp chớp mắt, nhịn xuống sự hưng phấn trong lòng, chậm rãi gật đầu, sau đó đè nén bước đi vui vẻ rời khỏi thư phòng.
Trước kia còn tưởng Ung Tinh là người thông minh, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có thể.
Hì hì.
Hơn nữa, chàng nói nàng thấp!
Việc này vẫn chưa kết thúc đâu.
Ung Tinh c.h.ế.t chắc rồi.
—
Hôm nay Dung Hoàng không có việc gì làm, muốn giao danh sách giả cho Phương Hồi.
Về phần giờ Tý hay không phải giờ Tý, căn bản là không quan trọng.
Hơn nửa đêm, ngươi bảo bổn đại vương lẻn ra ngoài để đưa cho ngươi một bản danh sách giả, sao ngươi có thể nghĩ đẹp như vậy?
Dung Hoàng phải bỏ ra gần một canh giờ mới nhớ ra chỗ cũ mà Phương Hồi nói đến là chỗ nào, chính là phía sau hòn non bộ nào đó trong ngự hoa viên.
Trước đây, mỗi lần nguyên chủ lén lút gửi tin tức cho Phương Hồi đều là ở nơi này.
Nghe nói đây cũng là nơi hoàn hảo cho những cuộc gặp gỡ riêng tư giữa các cung nữ và thái giám hoặc thị vệ.
Dung Hoàng: "." Nàng có thể không đi được không?
Lỡ như gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, làm bẩn mắt nàng thì sao?
"Đại vương, đừng quên hiện tại ngài là nhân vật phản diện." Thủy Thủy thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Dung Hoàng, nũng nịu thúc giục: "Đại vương, ngài đi nhanh đi, ngài là người mạnh nhất mà."
Dung Hoàng sờ sờ mặt mình, mặt không biểu tình suy nghĩ, mình cũng không còn sạch sẽ nữa.
Dung Hoàng rẽ trái lượn phải trong hoàng cung, cuối cùng đi đến phía sau hòn non bộ trong ngự hoa viên.
Dung Hoàng lấy ra danh sách giả, lén lút nhét vào một góc hòn non bộ, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại! Tiểu cung nữ kia, ngươi lén lút làm cái gì đấy?"
Dung Hoàng đứng hình, chớp mắt, nàng bị phát hiện sao?
"Chính xác, thưa đại vương." Thủy Thủy mỉm cười nói.
Dung Hoàng nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi xoay người lại.
Cách hòn non bộ không xa có một nhóm người, dẫn đầu là Ung Bân Úy mặc mãng bào màu vàng tươi, theo sau là hơn chục cung nữ và thái giám.
Đáy mắt Dung Hoàng nhanh chóng tích tụ một tầng hơi nước, hình như trong hốc mắt có nước mắt xoay tròn.
Ung Tinh nhận thấy tiểu cung nữ này xinh đẹp hơn lần đầu gặp mặt. Đôi mắt đỏ hoe của nàng khiến chàng muốn giơ tay lên, dùng lòng bàn tay xoa xoa vết đỏ chói mắt kia.
Trên góc phải trán của Dung Hoàng có một vết sẹo mờ, chắc là vết thương xuất hiện vào ngày đầu tiên chàng gặp nàng.
"Có đau không?" Nhìn thấy tiểu cô nương đang cố kìm nước mắt dù đang vô cùng đau đớn, lòng Ung Tinh run lên, giọng nói xa cách thường ngày trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, chàng cảm thấy nàng thật yếu ớt.
Dung Hoàng lấy tay che trán, khịt mũi, mi mắt có chút ướt, mang theo giọng mũi nói: "Đau."
Vì thế đừng để nàng thay y phục cho chàng, được chứ?
Chàng bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần người khác thay y phục cho mình?
Có xấu hổ không.
Ung Tinh nhấp môi dưới, đường cong cằm cứng rắn của chàng càng kéo căng hơn.
Đã từng nhìn thấy những người c.h.ế.t trong tay mình khóc trước khi chết, cũng đã từng nhìn thấy những cung nữ mắc lỗi khóc trước mặt mình cho đến khi lớp trang điểm của họ bị lem, trông rất xấu xí.
Khi đó, chàng còn không chớp mắt, trong lòng không chút gợn sóng.
Nhưng bây giờ, có vẻ khác.
Ung Tinh thở dài, đưa tay lên xoa nhẹ trán tiểu cô nương, chậm rãi hỏi: "Còn đau không?"
Ung Tinh luyện võ quanh năm, sức lực lớn hơn nhiều so với người thường. Hơn nữa, Dung Hoàng da mỏng thịt mềm, cái trán bị Ung Tinh xoa càng đỏ hơn.
"Vẫn đau." Gà con Dung Hoàng gật như mổ thóc.
Ung Tinh có chút do dự mà thu tay lại, cổ họng có chút khô khốc, không ngừng kiên trì nói: "Ngươi có thể về trước, hôm nay không cần dâng trà."
Dung Hoàng chớp chớp mắt, nhịn xuống sự hưng phấn trong lòng, chậm rãi gật đầu, sau đó đè nén bước đi vui vẻ rời khỏi thư phòng.
Trước kia còn tưởng Ung Tinh là người thông minh, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có thể.
Hì hì.
Hơn nữa, chàng nói nàng thấp!
Việc này vẫn chưa kết thúc đâu.
Ung Tinh c.h.ế.t chắc rồi.
—
Hôm nay Dung Hoàng không có việc gì làm, muốn giao danh sách giả cho Phương Hồi.
Về phần giờ Tý hay không phải giờ Tý, căn bản là không quan trọng.
Hơn nửa đêm, ngươi bảo bổn đại vương lẻn ra ngoài để đưa cho ngươi một bản danh sách giả, sao ngươi có thể nghĩ đẹp như vậy?
Dung Hoàng phải bỏ ra gần một canh giờ mới nhớ ra chỗ cũ mà Phương Hồi nói đến là chỗ nào, chính là phía sau hòn non bộ nào đó trong ngự hoa viên.
Trước đây, mỗi lần nguyên chủ lén lút gửi tin tức cho Phương Hồi đều là ở nơi này.
Nghe nói đây cũng là nơi hoàn hảo cho những cuộc gặp gỡ riêng tư giữa các cung nữ và thái giám hoặc thị vệ.
Dung Hoàng: "." Nàng có thể không đi được không?
Lỡ như gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, làm bẩn mắt nàng thì sao?
"Đại vương, đừng quên hiện tại ngài là nhân vật phản diện." Thủy Thủy thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Dung Hoàng, nũng nịu thúc giục: "Đại vương, ngài đi nhanh đi, ngài là người mạnh nhất mà."
Dung Hoàng sờ sờ mặt mình, mặt không biểu tình suy nghĩ, mình cũng không còn sạch sẽ nữa.
Dung Hoàng rẽ trái lượn phải trong hoàng cung, cuối cùng đi đến phía sau hòn non bộ trong ngự hoa viên.
Dung Hoàng lấy ra danh sách giả, lén lút nhét vào một góc hòn non bộ, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại! Tiểu cung nữ kia, ngươi lén lút làm cái gì đấy?"
Dung Hoàng đứng hình, chớp mắt, nàng bị phát hiện sao?
"Chính xác, thưa đại vương." Thủy Thủy mỉm cười nói.
Dung Hoàng nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi xoay người lại.
Cách hòn non bộ không xa có một nhóm người, dẫn đầu là Ung Bân Úy mặc mãng bào màu vàng tươi, theo sau là hơn chục cung nữ và thái giám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.