Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 20: Nhân vật phản diện Yandere (20)
Xu Yến
10/10/2024
Dung Hoàng lập tức an tâm, dù sao trên thế giới này, có lẽ chỉ có nàng là người duy nhất trực tiếp công kích đối phương, bất kể người đó là nam hay nữ.
Đảng Nguyệt thở dài, Dung Tiểu Hoàng thoạt nhìn thực sự ngốc nghếch, không giống học bá chút nào, "Tôi gửi địa chỉ cho cậu, về đi, nhớ đừng tới trễ."
Dung Hoàng mở điện thoại ra, nhìn nhìn, gật đầu: "Sẽ không đâu."
Đảng Nguyệt âu yếm vuốt ve cái đầu nhỏ lông xù của Dung Hoàng, sau đó bóp nhẹ búi tóc của Dung Hoàng: "Khi về nhớ bảo ba mẹ mua cho cậu thật nhiều quả óc chó nhé.”
Dung Hoàng cầm điện thoại, nghiêng đầu: "Hả?"
Trong mắt Đảng Nguyệt càng thêm yêu thương mấy phần, cô nàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Dung Hoàng, nói: "Ăn nhiều quả óc chó để bổ não."
Nếu bây giờ Dung Hoàng không hiểu thì nàng chính là đồ ngốc.
Dung Hoàng hừ một tiếng, ngón tay trắng nõn chỉ vào Đảng Nguyệt: “Không chơi với cậu nữa.”
Đảng Nguyệt thấy vẻ mặt uất ức của Dung Hoàng thì buồn cười.
Dung Hoàng tức giận, một tay đập vào mặt bàn: "Tôi sẽ tuyệt giao với cậu ba mươi giây!"
Đảng Nguyệt: “Ha ha ha ha.”
Thẩm San tới đón Dung Hoàng về, Đảng Nguyệt cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Đảng Nguyệt xách túi đứng lên, đột nhiên nhìn thấy vết nứt trên mặt bàn Dung Hoàng, ồ lên một tiếng.
Tay sờ lên, vết nứt khá sâu, trước đó Đảng Nguyệt không phát hiện ra mặt bàn bị nứt.
Được rồi được rồi, kệ đi, cô còn phải quay về thay quần áo.
Đảng Nguyệt không suy nghĩ nhiều, xoay người rời khỏi phòng học.
—
Lớp 12 ở Chương Cẩm không được nghỉ thứ bảy, chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật.
Thẩm San đưa Dung Hoàng đến quán bar, tiện thể đưa Dung Hoàng vào trong phòng bao.
“Dung Hoàng, kia là chị cậu à?” Dung Hoàng cầm ly sữa bò mà Thẩm San mới rót cho nàng, nghe giọng nói thì nhìn lại, là một nữ sinh xinh đẹp.
Dung Hoàng nhớ, hình như cô gái này rất thân thiết với Bồng Duyệt?
"Không phải."
Dung Hoàng không hiểu, tại sao nhân vật chính của một thế giới lại đáng ghét như Bồng Duyệt, mang khí chất của nhân vật chính không phải là để vạn người mê sao?
À không, Bồng Duyệt đích thực là vạn người mê, nhìn thấy con trai là sẽ đi tới thông đồng, đây là một ví dụ điển hình của tam quan bất chính.
“Vậy chắc chắn là bảo mẫu rồi.” Cô gái có chút đáng tiếc thở dài, không giấu được ác ý trong giọng nói, "Cũng đúng, một mình cậu ra ngoài thì không an toàn, cũng không tiện.”
Dung Hoàng nhấp môi dưới, giọng nói mềm nhũn, có lẽ là vì uống quá nhiều sữa bò, “Một mình tôi ra ngoài đương nhiên là không an toàn rồi.”
“Không giống như cậu, ở đâu cũng đều an toàn."
Mắt thấy sắc mặt cô gái càng ngày càng đen, Dung Hoàng cong mắt cười một tiếng, tiếp tục uống sữa.
Hehe, nàng đúng là tiểu thiên tài tuyệt thế.
Dung Hoàng ngồi đó hùng dũng oai vệ như một vị tướng trẻ vừa đánh thắng trận, nếu như xem nhẹ chiếc xe lăn bên dưới thì càng oai phong hơn.
Đường Tiễn mở cửa ra, liếc mắt đã thấy một quả cầu màu hồng sắp vùi gần hết khuôn mặt vào ly sữa.
Thẩm San đặc biệt gọi cho Dung Hoàng một ly sữa cực lớn, miệng ly tự nhiên cũng lớn.
Dung Hoàng có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng như sữa, hình như còn trắng hơn sữa trong ly một chút.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, quàng một chiếc khăn quàng cổ cùng màu.
Ánh mắt Đường Tiễn khẽ động, rõ ràng là một vật nhỏ, một tay cũng có thể bóp chết, nhưng cô cũng cực kỳ phách lối.
Cho cô một cây gậy, cô có thể xuyên phá bầu trời.
“Anh Đường, lại đây ngồi đi!”
Tần Hu đang ngồi cạnh Dung Hoàng, lúng túng trò chuyện với cô, nhìn thấy Đường Tiễn thì nhanh chóng lên tiếng gọi Đường Tiễn.
Đường Tiễn đá vào bắp chân Tần Hu, nói: "Nhường đường chút."
Tần Hu sờ cái ót, ngồi ở đâu cũng như nhau, mà nói chuyện với Dung Hoàng thì quá xấu hổ, cậu dứt khoát ngồi xa một chút.
Đảng Nguyệt thở dài, Dung Tiểu Hoàng thoạt nhìn thực sự ngốc nghếch, không giống học bá chút nào, "Tôi gửi địa chỉ cho cậu, về đi, nhớ đừng tới trễ."
Dung Hoàng mở điện thoại ra, nhìn nhìn, gật đầu: "Sẽ không đâu."
Đảng Nguyệt âu yếm vuốt ve cái đầu nhỏ lông xù của Dung Hoàng, sau đó bóp nhẹ búi tóc của Dung Hoàng: "Khi về nhớ bảo ba mẹ mua cho cậu thật nhiều quả óc chó nhé.”
Dung Hoàng cầm điện thoại, nghiêng đầu: "Hả?"
Trong mắt Đảng Nguyệt càng thêm yêu thương mấy phần, cô nàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Dung Hoàng, nói: "Ăn nhiều quả óc chó để bổ não."
Nếu bây giờ Dung Hoàng không hiểu thì nàng chính là đồ ngốc.
Dung Hoàng hừ một tiếng, ngón tay trắng nõn chỉ vào Đảng Nguyệt: “Không chơi với cậu nữa.”
Đảng Nguyệt thấy vẻ mặt uất ức của Dung Hoàng thì buồn cười.
Dung Hoàng tức giận, một tay đập vào mặt bàn: "Tôi sẽ tuyệt giao với cậu ba mươi giây!"
Đảng Nguyệt: “Ha ha ha ha.”
Thẩm San tới đón Dung Hoàng về, Đảng Nguyệt cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Đảng Nguyệt xách túi đứng lên, đột nhiên nhìn thấy vết nứt trên mặt bàn Dung Hoàng, ồ lên một tiếng.
Tay sờ lên, vết nứt khá sâu, trước đó Đảng Nguyệt không phát hiện ra mặt bàn bị nứt.
Được rồi được rồi, kệ đi, cô còn phải quay về thay quần áo.
Đảng Nguyệt không suy nghĩ nhiều, xoay người rời khỏi phòng học.
—
Lớp 12 ở Chương Cẩm không được nghỉ thứ bảy, chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật.
Thẩm San đưa Dung Hoàng đến quán bar, tiện thể đưa Dung Hoàng vào trong phòng bao.
“Dung Hoàng, kia là chị cậu à?” Dung Hoàng cầm ly sữa bò mà Thẩm San mới rót cho nàng, nghe giọng nói thì nhìn lại, là một nữ sinh xinh đẹp.
Dung Hoàng nhớ, hình như cô gái này rất thân thiết với Bồng Duyệt?
"Không phải."
Dung Hoàng không hiểu, tại sao nhân vật chính của một thế giới lại đáng ghét như Bồng Duyệt, mang khí chất của nhân vật chính không phải là để vạn người mê sao?
À không, Bồng Duyệt đích thực là vạn người mê, nhìn thấy con trai là sẽ đi tới thông đồng, đây là một ví dụ điển hình của tam quan bất chính.
“Vậy chắc chắn là bảo mẫu rồi.” Cô gái có chút đáng tiếc thở dài, không giấu được ác ý trong giọng nói, "Cũng đúng, một mình cậu ra ngoài thì không an toàn, cũng không tiện.”
Dung Hoàng nhấp môi dưới, giọng nói mềm nhũn, có lẽ là vì uống quá nhiều sữa bò, “Một mình tôi ra ngoài đương nhiên là không an toàn rồi.”
“Không giống như cậu, ở đâu cũng đều an toàn."
Mắt thấy sắc mặt cô gái càng ngày càng đen, Dung Hoàng cong mắt cười một tiếng, tiếp tục uống sữa.
Hehe, nàng đúng là tiểu thiên tài tuyệt thế.
Dung Hoàng ngồi đó hùng dũng oai vệ như một vị tướng trẻ vừa đánh thắng trận, nếu như xem nhẹ chiếc xe lăn bên dưới thì càng oai phong hơn.
Đường Tiễn mở cửa ra, liếc mắt đã thấy một quả cầu màu hồng sắp vùi gần hết khuôn mặt vào ly sữa.
Thẩm San đặc biệt gọi cho Dung Hoàng một ly sữa cực lớn, miệng ly tự nhiên cũng lớn.
Dung Hoàng có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng như sữa, hình như còn trắng hơn sữa trong ly một chút.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, quàng một chiếc khăn quàng cổ cùng màu.
Ánh mắt Đường Tiễn khẽ động, rõ ràng là một vật nhỏ, một tay cũng có thể bóp chết, nhưng cô cũng cực kỳ phách lối.
Cho cô một cây gậy, cô có thể xuyên phá bầu trời.
“Anh Đường, lại đây ngồi đi!”
Tần Hu đang ngồi cạnh Dung Hoàng, lúng túng trò chuyện với cô, nhìn thấy Đường Tiễn thì nhanh chóng lên tiếng gọi Đường Tiễn.
Đường Tiễn đá vào bắp chân Tần Hu, nói: "Nhường đường chút."
Tần Hu sờ cái ót, ngồi ở đâu cũng như nhau, mà nói chuyện với Dung Hoàng thì quá xấu hổ, cậu dứt khoát ngồi xa một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.