Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện
Chương 242: Khuynh thành Quỷ Y (7)
Cẩm Y
28/08/2021
Không biết từ lúc nào Hạ Hạ đã nhảy khỏi cành cây kia mà đứng bên cạnh Lục Dao, khi cô lên tiếng muốn cho hai người phía trước tránh đường thì Lục Dao cũng bị giật mình.
Nàng vốn đang khẩn trương rồi lại bị Hạ Hạ bỗng dưng xuất hiện còn lên tiếng làm cho giật mình đến mức xém chút nhảy vựng về phía sau. Cũng may là có thể vì khẩn trương mà cứng ngắt không hành động nhanh được, nếu mà không nhờ như vậy thì nàng thật sự mất mặt muốn chết.
Tống Uy cũng giật mình nhưng bản năng của y lại mách bảo y nhanh chống né đường cho người này. Lục Yên trong nháy mắt cả gương mặt đều cứng đờ lại.
Trong kiếp trước người nhìn hoàn toàn không có xuất hiện, vốn ả tưởng hôm qua ở nhà trọ chỉ là có hơi khác một chút chẳng ảnh hưởng mấy nhưng không ngờ hôm nay người này cũng xuất hiện thậm chí còn muốn phá hoại chuyện tốt của ả.
Trong lòng Lục Yên âm thầm phòng bị lên, người này chưa rõ lai lịch không thể động thủ được nhưng nếu có cơ hội thì tiêu diệt luôn càng tốt tránh để lại hậu quả sau này.
Lão tu giả nhìn Hạ Hạ, tuy rằng mang mũ che hết mặt mũi như so về khí chất lẫn tu vi đều hơn nha đầu vừa lên tiếng nên lão tu giả không ngần ngại hỏi: "Tiên hữu tuổi trẻ mà tu vi cao thâm thật đáng ngưỡng mộ, không biết tiên hữu đã có cách bước vào bí cảnh hay chưa? Có thể chia sẻ cho lão và mọi người cùng biết được không?"
Chẳng ai biết cửa bí cảnh lúc nào sẽ đóng, tuy rằng vào rồi cũng không biết lúc nào bị bí cảnh đẩy ra nhưng ít nhất cũng tranh thủ kiếm một ít đồ trong đấy.
Hạ Hạ liếc mắt nhìn lão tu giả như đồng ý lại như không đồng ý hỏi: "Dựa vào đâu lão lại cho rằng ra thật sự chia sẻ cách bước vào bí cảnh cho lão? Nếu như các người đều không biết thế chẳng phải tốt hơn cho ta sao? Một mình ta có thể tìm mọi thứ ở trong đó, tốt như thế sao lại chia sẻ cho các người?"
Lão tu giả bị Hạ Hạ hỏi ngược lại làm cho lúng túng, đúng như Hạ Hạ nói bí cảnh như một món đồ ngon dựa vào đâu phải chia sẻ cho kẻ khác nhưng mà lão thật sự không ngờ Hạ Hạ lại hỏi thẳng như thế, trên đời này sợ rằng có mình cô không kiển nể gì mà trả lời như vậy thôi.
Lục Yên chen miệng vào nói: "Cái đó... bí cảnh biết đâu lại có nguy hiểm, tiên hữu chia sẻ cách vào thì mọi người có khi sẽ giúp ích cho tiên hữu. Đều lad người tu tiên với nhau, tiên hữu cũng nên giúp chúng ta một ít chứ. Nếu như tiên hữu chịu chia sẻ thì khi vào trong bí cảnh rồi chúng ta có thể tìm giúp một số thứ mà tiên hữu cần."
Mặc dù không phải là người vào đầu tiên nhận được ánh mắt mến mộ của những đệ tử cùng tông môn nhưng khi ả nói như thế này có sức thuyết phục cao chỉ cần Hạ Hạ đồng ý thì rất nhiều tu giả khác cũng sẽ cảm thấy ả biết cách thu phục người, lúc đó người ngưỡng mộ ả sẽ nhiều hơn chứ không phải chỉ đơn giản là người trong tông môn.
Gió nhẹ nhàng thổi đến làm cho màn vải trắng được dính lên nón bay bay, Hạ Hạ ngước mắt nhìn đối diện với Lục Yên, gió thổi khiến cho Lục Yên thấy rõ một phần dung mạo của cô nhất là đôi mắt.
Một đôi mắt bình tĩnh tựa như một người khác đang xem một kẻ diễn trò trước mặt mình, mà kẻ diễn trò đấy dù làm bất cứ điều gì nổ lực chứng minh bản thân thì trong mắt người này kẻ đó không khác gì một gã hề.
Và Lục Yên ảo tưởng rằng Hạ Hạ đang dùng ánh mắt của một người khác nhìn kẻ hề là ả đang diễn trò.
Đôi mắt nhìn thấu tất cả, như nhìn xuyên luôn suy nghĩ ở trong lòng của ả.
"Ai là người tu tiên với ngươi? Chúng ta quen nhau sao?"
Tiếng của Hạ Hạ vang lên, kéo Lục Yên từ trong ảo tưởng mà bước ra.
Trái tim của Lục Yên vì lo sợ mà đập nhanh, mọi việc diễn ra nhanh quá giống như tất cả chỉ là ảo tưởng của chính ả tưởng tượng ra vậy. Rõ ràng chỉ là lần đầu tiên nói chuyện làm sao có thể có chuyện người đối diện nhìn thấu mọi chuyện của ả được.
Việc trùng sinh cũng là việc ở trong truyền thuyết làm gì có chuyện còn có người tin được chứ. Cũng giống như việc lạc vào bí cảnh xuyên về quá khứ cũng như thế, lúc này làm gì còn có người tin tưởng bởi vậy nên không thể nào có chuyện Hạ Hạ lại nhìn thấu ả được.
Tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi!
Lão tu giả thấy Lục Yên không nói gì tưởng đâu ả bị Hạ Hạ làm cho cứng họng nên ông ta lên thuyết phục: "Nha đầu này nói đúng, tiên hữu chỉ cần đưa ra cách vào bí cảnh thì bọn ta sẽ hết lòng giúp tiên hữu tìm thứ tiên hữu muốn."
Hạ Hạ cong môi, thần thần bí bí nói: "Nếu như ta nói bước vào thì khả năng cao sẽ bỏ mạng ngươi có muốn vào không?"
Sau đó cô lớn tiếng để cho tất cả các tu giả ở đây nghe thấy: "Bí cảnh cấm người không còn trong sáng, kẻ nào còn mà không sợ chết thì cứ bước vào không giới hạn số lượng đâu." Sau đó cô không giải thích gì mà cứ bước thẳng vào bí cảnh.
Đúng vậy, bí cảnh này cấm kẻ không còn trong sáng tức là đã nam tu giả khai trai, nữ tu giả đã không còn trong trắng nhất là những người đã có gia đình. Còn vì sao thì trong nguyên tác không nói, Hạ Hạ cũng không biết.
Nàng vốn đang khẩn trương rồi lại bị Hạ Hạ bỗng dưng xuất hiện còn lên tiếng làm cho giật mình đến mức xém chút nhảy vựng về phía sau. Cũng may là có thể vì khẩn trương mà cứng ngắt không hành động nhanh được, nếu mà không nhờ như vậy thì nàng thật sự mất mặt muốn chết.
Tống Uy cũng giật mình nhưng bản năng của y lại mách bảo y nhanh chống né đường cho người này. Lục Yên trong nháy mắt cả gương mặt đều cứng đờ lại.
Trong kiếp trước người nhìn hoàn toàn không có xuất hiện, vốn ả tưởng hôm qua ở nhà trọ chỉ là có hơi khác một chút chẳng ảnh hưởng mấy nhưng không ngờ hôm nay người này cũng xuất hiện thậm chí còn muốn phá hoại chuyện tốt của ả.
Trong lòng Lục Yên âm thầm phòng bị lên, người này chưa rõ lai lịch không thể động thủ được nhưng nếu có cơ hội thì tiêu diệt luôn càng tốt tránh để lại hậu quả sau này.
Lão tu giả nhìn Hạ Hạ, tuy rằng mang mũ che hết mặt mũi như so về khí chất lẫn tu vi đều hơn nha đầu vừa lên tiếng nên lão tu giả không ngần ngại hỏi: "Tiên hữu tuổi trẻ mà tu vi cao thâm thật đáng ngưỡng mộ, không biết tiên hữu đã có cách bước vào bí cảnh hay chưa? Có thể chia sẻ cho lão và mọi người cùng biết được không?"
Chẳng ai biết cửa bí cảnh lúc nào sẽ đóng, tuy rằng vào rồi cũng không biết lúc nào bị bí cảnh đẩy ra nhưng ít nhất cũng tranh thủ kiếm một ít đồ trong đấy.
Hạ Hạ liếc mắt nhìn lão tu giả như đồng ý lại như không đồng ý hỏi: "Dựa vào đâu lão lại cho rằng ra thật sự chia sẻ cách bước vào bí cảnh cho lão? Nếu như các người đều không biết thế chẳng phải tốt hơn cho ta sao? Một mình ta có thể tìm mọi thứ ở trong đó, tốt như thế sao lại chia sẻ cho các người?"
Lão tu giả bị Hạ Hạ hỏi ngược lại làm cho lúng túng, đúng như Hạ Hạ nói bí cảnh như một món đồ ngon dựa vào đâu phải chia sẻ cho kẻ khác nhưng mà lão thật sự không ngờ Hạ Hạ lại hỏi thẳng như thế, trên đời này sợ rằng có mình cô không kiển nể gì mà trả lời như vậy thôi.
Lục Yên chen miệng vào nói: "Cái đó... bí cảnh biết đâu lại có nguy hiểm, tiên hữu chia sẻ cách vào thì mọi người có khi sẽ giúp ích cho tiên hữu. Đều lad người tu tiên với nhau, tiên hữu cũng nên giúp chúng ta một ít chứ. Nếu như tiên hữu chịu chia sẻ thì khi vào trong bí cảnh rồi chúng ta có thể tìm giúp một số thứ mà tiên hữu cần."
Mặc dù không phải là người vào đầu tiên nhận được ánh mắt mến mộ của những đệ tử cùng tông môn nhưng khi ả nói như thế này có sức thuyết phục cao chỉ cần Hạ Hạ đồng ý thì rất nhiều tu giả khác cũng sẽ cảm thấy ả biết cách thu phục người, lúc đó người ngưỡng mộ ả sẽ nhiều hơn chứ không phải chỉ đơn giản là người trong tông môn.
Gió nhẹ nhàng thổi đến làm cho màn vải trắng được dính lên nón bay bay, Hạ Hạ ngước mắt nhìn đối diện với Lục Yên, gió thổi khiến cho Lục Yên thấy rõ một phần dung mạo của cô nhất là đôi mắt.
Một đôi mắt bình tĩnh tựa như một người khác đang xem một kẻ diễn trò trước mặt mình, mà kẻ diễn trò đấy dù làm bất cứ điều gì nổ lực chứng minh bản thân thì trong mắt người này kẻ đó không khác gì một gã hề.
Và Lục Yên ảo tưởng rằng Hạ Hạ đang dùng ánh mắt của một người khác nhìn kẻ hề là ả đang diễn trò.
Đôi mắt nhìn thấu tất cả, như nhìn xuyên luôn suy nghĩ ở trong lòng của ả.
"Ai là người tu tiên với ngươi? Chúng ta quen nhau sao?"
Tiếng của Hạ Hạ vang lên, kéo Lục Yên từ trong ảo tưởng mà bước ra.
Trái tim của Lục Yên vì lo sợ mà đập nhanh, mọi việc diễn ra nhanh quá giống như tất cả chỉ là ảo tưởng của chính ả tưởng tượng ra vậy. Rõ ràng chỉ là lần đầu tiên nói chuyện làm sao có thể có chuyện người đối diện nhìn thấu mọi chuyện của ả được.
Việc trùng sinh cũng là việc ở trong truyền thuyết làm gì có chuyện còn có người tin được chứ. Cũng giống như việc lạc vào bí cảnh xuyên về quá khứ cũng như thế, lúc này làm gì còn có người tin tưởng bởi vậy nên không thể nào có chuyện Hạ Hạ lại nhìn thấu ả được.
Tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi!
Lão tu giả thấy Lục Yên không nói gì tưởng đâu ả bị Hạ Hạ làm cho cứng họng nên ông ta lên thuyết phục: "Nha đầu này nói đúng, tiên hữu chỉ cần đưa ra cách vào bí cảnh thì bọn ta sẽ hết lòng giúp tiên hữu tìm thứ tiên hữu muốn."
Hạ Hạ cong môi, thần thần bí bí nói: "Nếu như ta nói bước vào thì khả năng cao sẽ bỏ mạng ngươi có muốn vào không?"
Sau đó cô lớn tiếng để cho tất cả các tu giả ở đây nghe thấy: "Bí cảnh cấm người không còn trong sáng, kẻ nào còn mà không sợ chết thì cứ bước vào không giới hạn số lượng đâu." Sau đó cô không giải thích gì mà cứ bước thẳng vào bí cảnh.
Đúng vậy, bí cảnh này cấm kẻ không còn trong sáng tức là đã nam tu giả khai trai, nữ tu giả đã không còn trong trắng nhất là những người đã có gia đình. Còn vì sao thì trong nguyên tác không nói, Hạ Hạ cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.