Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca
Chương 120: Anh Hùng Không Thích Tăng Ca (04)
Rosy246
11/06/2022
Điểm đến của đoàn đội anh hùng là một ngôi làng ở ngoài thành bị tấn công bởi quái thú cách đây hai ngày. Nhiệm vụ của bọn họ là tìm ra tung tích và diệt trừ nó, đồng thời còn có anh hùng với năng lực chữa trị giúp những người dân và quân lính đã bị thương vì chiến đấu.
Nam chính cùng với các thành viên có năng lực trinh sát đã đi xung quanh đây tìm kiếm dấu vết của quái thú, còn việc Thập Nhất được giao chỉ đơn giản là ngồi nhìn đám ngựa đang uống nước và ăn cỏ no nê.
"Chị ơi, tại sao chị lại ngồi một mình ở đây vậy?"
Một cậu nhóc đột ngột xuất hiện với mái tóc nâu nhạt và con ngươi màu xanh nước biển. Rõ ràng là một màu xanh tươi mát trên gương mặt mặt đáng yêu phấn nộn, nhưng đôi mắt đó lại đem tới cho Thập Nhất cảm giác sắc bén và nguy hiểm.
Cậu nhóc cao chưa đến một mét, dùng ánh mắt to tròn ngây thơ nhìn cô: "Chị không đi bắt quái thú sao?"
"Không."
"Sao lại không ạ? Có phải vì chị kém cỏi nên mới bị bỏ lại ở đây chăn ngựa không?"
Tên nhóc quái quỷ này chui ra ở đâu vậy?
Thập Nhất nhìn nó một cái rồi đứng dậy rời đi, nhưng cậu nhóc ấy vẫn cứ lẽo đẽo đi theo phía sau cô.
"Do em nói đúng rồi nên chị mới tức giận bỏ đi sao?"
"Chị ơi, chị đừng đi nhanh như vậy mà, em không đuổi theo kịp đâu."
Mặc kệ tiếng nói léo nhéo ở phía sau, Thập Nhất vẫn tiếp tục đi thẳng trở về trong làng, dự định của cô là kiếm thứ gì đó để lấp bụng trống, nhưng chẳng còn thứ gì khác ngoài mấy ổ bánh mì không. Cô còn chưa kịp bỏ miếng bánh vào miệng thì bên ngoài đã vang lên chấn động vang trời.
"Chị, hình như quái thú đến rồi. Chị còn ở đây ăn vụng?"
Thập Nhất tay cầm bánh mì tiếp tục cắn, cô quay đầu nhìn cậu nhóc nãy giờ vẫn đang làm cái đuôi của mình.
"Quái thú đến rồi sao nhóc còn chưa chạy đi?"
Nhìn thế nào cũng thấy thằng nhóc này có điểm kỳ quái. Đừng hỏi cô kỳ quái chỗ nào, đơn giản là giác quan thứ sáu của cô mà thôi.
Nghe thấy Thập Nhất nói, cậu nhóc mới lộ ra dáng vẻ sợ hãi, cậu nhìn cô bằng ánh mắt rưng rưng: "Chị là anh hùng mà, chị sẽ bảo vệ em đúng không?"
Cậu nhóc à, cậu diễn cmn hơi bị lộ rồi đấy!
Thập Nhất gặm bánh mì đi ra bên ngoài nhìn thử, đó là một con bạch tuộc to lớn với rất nhiều xúc tua. Theo như những gì cô nghe lỏm được thì xúc tua của nó có độc, vì vậy các anh hùng đều đang tấn công nó một cách cẩn thận.
"Chị không ra giúp đỡ đồng đội của mình sao?"
"Ta chưa muốn chết sớm."
"Chị không phải anh hùng sao?"
Anh hùng thì cũng có anh hùng "this", anh hùng "that" mà.
"Ta chính là anh hùng kém cỏi như ngươi đã nói đấy, cho nên, ngươi làm ơn buông cánh tay đang nắm ống quần ta ra đi."
Cậu bé tóc nâu dùng đôi mắt lấp lánh của mình nhìn cô: "Dù kém cỏi thì chị cũng là anh hùng mà. Chị phải bảo vệ em."
Cô còn không biết có bảo vệ nổi cái mạng của mình hay không chứ ở đó mà bảo về thằng nhóc này.
Thập Nhất vừa nghĩ xong thì một xúc tua của con quái thú đã đập tới, cô lập tức bật cao nhảy sang một bên, đồng thời rút ra thanh kiếm bên hông chém nó. Thanh kiếm chỉ tạo nên một vết chém nhỏ mà không hề cắt đứt được nó, xúc tua tiếp tục tấn công về phía cô.
Lần thứ hai chém xuống, xúc tua khổng lồ đã bị chém ra làm hai. Lúc cậu bé nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cậu ta hơi lóe sáng một chút. Mặc dù Thập Nhất lăn lộn như vậy nhưng cậu nhóc vẫn đang bám rất chặt vào chân cô.
Thập Nhất vừa tránh thoát khỏi nguy hiểm thì có một bóng người bị xúc tua đập bay về phía này. Thay vì phải đỡ lấy đồng đội, cô lại vừa gặm bánh mì vừa tránh sang một bên, nhìn người đó đổ sập vào bức tường nhà.
Rất nhiều người dân không kịp chạy trốn, cũng bị xúc tua đập đến hộc máu.
"Alice! Cô đến đây hỗ trợ chúng tôi." Một giọng nói hét lớn về phía Thập Nhất, là cậu thiếu niên đã xỉa xói cô vào sáng nay.
Ngoài cô ra những người khác đều đã tập trung gần vị trí của cậu. Mặc dù đã nghe thấy nhưng Thập Nhất lại tỏ ra giống như không nghe, còn cố tình không nhìn về hướng bọn họ.
"Oran, mặc kệ cô ta đi. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu lên để đối diện với nó. Ngay khi quái thú rơi vào ảo ảnh, mọi người phải đồng loạt tấn công."
Người đàn ông vừa lên tiếng cúi xuống mở hai miếng sắt quấn quanh chân mình, hắn xách Oran cùng bay lên không trung. Người này tên là Gravi, siêu năng lực của hắn chính là không trọng lực, nên hắn bây giờ mới có thể lơ lửng trong không khí. .
||||| Truyện đề cử: Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em! |||||
Thập Nhất nhìn thấy ngay khi đôi mắt của con quái thú chạm vào mắt Oran thì đột nhiên mọi hoạt động của nó ngừng lại.
Trong trí nhớ của nguyên chủ Alice thì cậu thiếu niên này đang dùng năng lực của mình để tạo ra ảo ảnh trong tâm trí quái thú.
Những thành viên khác đều tranh thủ lúc này để tấn công, người bay Gravi cũng đến gần dùng kiếm đâm vào một mắt của quái thú. Nhưng ngay khi bọn họ tấn công thì các xúc tua khổng lồ lại tấn công một cách điên cuồng và dữ dội hơn.
Nhìn thấy cảnh này, Thập Nhất khẽ mắng nhỏ: "Ngu ngốc."
Mặc dù âm thanh khá nhỏ nhưng vẫn đủ để cậu bé đang ôm chân cô nghe thấy nó. Ánh mặt to tròn của cậu nhìn cô đầy sự hiếu kỳ.
Đứng trước tình cảnh các đồng đội đang bị nguy hiểm vậy mà cô gái vẫn chỉ đứng đó và nhìn như người dưng nước lã.
"Chị ơi, đồng đội của chị sẽ chết đó."
Cô gái lãnh đạm ừm một tiếng, nuốt mẩu bánh mì cuối cùng, lại giơ tay chém xúc tua vừa vươn tới chỗ mình.
Bọn họ không cần cô cứu, việc của anh hùng thì phải để nhân vật chính đến làm.
Rất nhanh sau đó tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, Henry, Julia cùng những thành viên khác đã trở về và tham gia vào trận đấu. Thế trận của cuộc chiến nhanh chóng nghiêng về con người.
Siêu năng lực ở thế giới này có thể chia thành hai loại phổ biến và đặc biệt. Phần đông các siêu anh hùng đều có năng lực phóng đại của một một bộ phận nào đó trên cơ thể ví dụ như sức mạnh, tốc độ, thính giác, thị giác, v.v... Một phần nhỏ trong số đó là những người có năng lực hiếm gặp hơn như tạo ảo ảnh, thôi miên, tâm linh tương thông, không trọng lực, trí tuệ thiên bẩm, v.v...
Và tất cả mười lăm anh hùng trong đội của nam chính nếu không phải có sức mạnh cơ bắp lớn đến kinh ngạc thì chính là có siêu năng lực đặc biệt.
Nam chính Henry ngoại trừ có sức mạnh và tốc độ phi thường thì hắn còn có thêm năng lực tiên đoán. Trong lúc chiến đấu, hắn có thể nhìn thấy trước hành động tiếp theo của đối thủ để tránh đòn hoàn hảo đồng thời tận dụng tấn công ngược lại. Với năng lực này hắn gần như là bất khả chiến bại trong các trận đấu đối kháng.
Và con người được miêu tả lợi hại như vậy cuối cùng lại chết trong tay một nữ nhân. Thế mới nói, thà đắc tội với tiểu nhân cũng ngàn lần không nên đắc tội phụ nữ. Bạn sẽ không biết được bọn họ có thể làm ra những chuyện gì đâu.
Trong thế giới này, năng lực điều khiển vật chất của Julia có thể giết người một cách quỷ không hay thần không biết, vì vậy nó vô cùng lợi hại.
Có nam chính và nữ chính giả tham gia, quái thú rất nhanh đã bị triệt hạ một cách gọn gàng.
"Nhìn xem, bọn họ vẫn chưa chết kìa."
Thập Nhất cúi xuống nhìn cậu nhóc đang ôm chân mình: "Ngươi cũng bỏ tay ra khỏi chân ta được rồi đấy."
Nam chính cùng với các thành viên có năng lực trinh sát đã đi xung quanh đây tìm kiếm dấu vết của quái thú, còn việc Thập Nhất được giao chỉ đơn giản là ngồi nhìn đám ngựa đang uống nước và ăn cỏ no nê.
"Chị ơi, tại sao chị lại ngồi một mình ở đây vậy?"
Một cậu nhóc đột ngột xuất hiện với mái tóc nâu nhạt và con ngươi màu xanh nước biển. Rõ ràng là một màu xanh tươi mát trên gương mặt mặt đáng yêu phấn nộn, nhưng đôi mắt đó lại đem tới cho Thập Nhất cảm giác sắc bén và nguy hiểm.
Cậu nhóc cao chưa đến một mét, dùng ánh mắt to tròn ngây thơ nhìn cô: "Chị không đi bắt quái thú sao?"
"Không."
"Sao lại không ạ? Có phải vì chị kém cỏi nên mới bị bỏ lại ở đây chăn ngựa không?"
Tên nhóc quái quỷ này chui ra ở đâu vậy?
Thập Nhất nhìn nó một cái rồi đứng dậy rời đi, nhưng cậu nhóc ấy vẫn cứ lẽo đẽo đi theo phía sau cô.
"Do em nói đúng rồi nên chị mới tức giận bỏ đi sao?"
"Chị ơi, chị đừng đi nhanh như vậy mà, em không đuổi theo kịp đâu."
Mặc kệ tiếng nói léo nhéo ở phía sau, Thập Nhất vẫn tiếp tục đi thẳng trở về trong làng, dự định của cô là kiếm thứ gì đó để lấp bụng trống, nhưng chẳng còn thứ gì khác ngoài mấy ổ bánh mì không. Cô còn chưa kịp bỏ miếng bánh vào miệng thì bên ngoài đã vang lên chấn động vang trời.
"Chị, hình như quái thú đến rồi. Chị còn ở đây ăn vụng?"
Thập Nhất tay cầm bánh mì tiếp tục cắn, cô quay đầu nhìn cậu nhóc nãy giờ vẫn đang làm cái đuôi của mình.
"Quái thú đến rồi sao nhóc còn chưa chạy đi?"
Nhìn thế nào cũng thấy thằng nhóc này có điểm kỳ quái. Đừng hỏi cô kỳ quái chỗ nào, đơn giản là giác quan thứ sáu của cô mà thôi.
Nghe thấy Thập Nhất nói, cậu nhóc mới lộ ra dáng vẻ sợ hãi, cậu nhìn cô bằng ánh mắt rưng rưng: "Chị là anh hùng mà, chị sẽ bảo vệ em đúng không?"
Cậu nhóc à, cậu diễn cmn hơi bị lộ rồi đấy!
Thập Nhất gặm bánh mì đi ra bên ngoài nhìn thử, đó là một con bạch tuộc to lớn với rất nhiều xúc tua. Theo như những gì cô nghe lỏm được thì xúc tua của nó có độc, vì vậy các anh hùng đều đang tấn công nó một cách cẩn thận.
"Chị không ra giúp đỡ đồng đội của mình sao?"
"Ta chưa muốn chết sớm."
"Chị không phải anh hùng sao?"
Anh hùng thì cũng có anh hùng "this", anh hùng "that" mà.
"Ta chính là anh hùng kém cỏi như ngươi đã nói đấy, cho nên, ngươi làm ơn buông cánh tay đang nắm ống quần ta ra đi."
Cậu bé tóc nâu dùng đôi mắt lấp lánh của mình nhìn cô: "Dù kém cỏi thì chị cũng là anh hùng mà. Chị phải bảo vệ em."
Cô còn không biết có bảo vệ nổi cái mạng của mình hay không chứ ở đó mà bảo về thằng nhóc này.
Thập Nhất vừa nghĩ xong thì một xúc tua của con quái thú đã đập tới, cô lập tức bật cao nhảy sang một bên, đồng thời rút ra thanh kiếm bên hông chém nó. Thanh kiếm chỉ tạo nên một vết chém nhỏ mà không hề cắt đứt được nó, xúc tua tiếp tục tấn công về phía cô.
Lần thứ hai chém xuống, xúc tua khổng lồ đã bị chém ra làm hai. Lúc cậu bé nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cậu ta hơi lóe sáng một chút. Mặc dù Thập Nhất lăn lộn như vậy nhưng cậu nhóc vẫn đang bám rất chặt vào chân cô.
Thập Nhất vừa tránh thoát khỏi nguy hiểm thì có một bóng người bị xúc tua đập bay về phía này. Thay vì phải đỡ lấy đồng đội, cô lại vừa gặm bánh mì vừa tránh sang một bên, nhìn người đó đổ sập vào bức tường nhà.
Rất nhiều người dân không kịp chạy trốn, cũng bị xúc tua đập đến hộc máu.
"Alice! Cô đến đây hỗ trợ chúng tôi." Một giọng nói hét lớn về phía Thập Nhất, là cậu thiếu niên đã xỉa xói cô vào sáng nay.
Ngoài cô ra những người khác đều đã tập trung gần vị trí của cậu. Mặc dù đã nghe thấy nhưng Thập Nhất lại tỏ ra giống như không nghe, còn cố tình không nhìn về hướng bọn họ.
"Oran, mặc kệ cô ta đi. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu lên để đối diện với nó. Ngay khi quái thú rơi vào ảo ảnh, mọi người phải đồng loạt tấn công."
Người đàn ông vừa lên tiếng cúi xuống mở hai miếng sắt quấn quanh chân mình, hắn xách Oran cùng bay lên không trung. Người này tên là Gravi, siêu năng lực của hắn chính là không trọng lực, nên hắn bây giờ mới có thể lơ lửng trong không khí. .
||||| Truyện đề cử: Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em! |||||
Thập Nhất nhìn thấy ngay khi đôi mắt của con quái thú chạm vào mắt Oran thì đột nhiên mọi hoạt động của nó ngừng lại.
Trong trí nhớ của nguyên chủ Alice thì cậu thiếu niên này đang dùng năng lực của mình để tạo ra ảo ảnh trong tâm trí quái thú.
Những thành viên khác đều tranh thủ lúc này để tấn công, người bay Gravi cũng đến gần dùng kiếm đâm vào một mắt của quái thú. Nhưng ngay khi bọn họ tấn công thì các xúc tua khổng lồ lại tấn công một cách điên cuồng và dữ dội hơn.
Nhìn thấy cảnh này, Thập Nhất khẽ mắng nhỏ: "Ngu ngốc."
Mặc dù âm thanh khá nhỏ nhưng vẫn đủ để cậu bé đang ôm chân cô nghe thấy nó. Ánh mặt to tròn của cậu nhìn cô đầy sự hiếu kỳ.
Đứng trước tình cảnh các đồng đội đang bị nguy hiểm vậy mà cô gái vẫn chỉ đứng đó và nhìn như người dưng nước lã.
"Chị ơi, đồng đội của chị sẽ chết đó."
Cô gái lãnh đạm ừm một tiếng, nuốt mẩu bánh mì cuối cùng, lại giơ tay chém xúc tua vừa vươn tới chỗ mình.
Bọn họ không cần cô cứu, việc của anh hùng thì phải để nhân vật chính đến làm.
Rất nhanh sau đó tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, Henry, Julia cùng những thành viên khác đã trở về và tham gia vào trận đấu. Thế trận của cuộc chiến nhanh chóng nghiêng về con người.
Siêu năng lực ở thế giới này có thể chia thành hai loại phổ biến và đặc biệt. Phần đông các siêu anh hùng đều có năng lực phóng đại của một một bộ phận nào đó trên cơ thể ví dụ như sức mạnh, tốc độ, thính giác, thị giác, v.v... Một phần nhỏ trong số đó là những người có năng lực hiếm gặp hơn như tạo ảo ảnh, thôi miên, tâm linh tương thông, không trọng lực, trí tuệ thiên bẩm, v.v...
Và tất cả mười lăm anh hùng trong đội của nam chính nếu không phải có sức mạnh cơ bắp lớn đến kinh ngạc thì chính là có siêu năng lực đặc biệt.
Nam chính Henry ngoại trừ có sức mạnh và tốc độ phi thường thì hắn còn có thêm năng lực tiên đoán. Trong lúc chiến đấu, hắn có thể nhìn thấy trước hành động tiếp theo của đối thủ để tránh đòn hoàn hảo đồng thời tận dụng tấn công ngược lại. Với năng lực này hắn gần như là bất khả chiến bại trong các trận đấu đối kháng.
Và con người được miêu tả lợi hại như vậy cuối cùng lại chết trong tay một nữ nhân. Thế mới nói, thà đắc tội với tiểu nhân cũng ngàn lần không nên đắc tội phụ nữ. Bạn sẽ không biết được bọn họ có thể làm ra những chuyện gì đâu.
Trong thế giới này, năng lực điều khiển vật chất của Julia có thể giết người một cách quỷ không hay thần không biết, vì vậy nó vô cùng lợi hại.
Có nam chính và nữ chính giả tham gia, quái thú rất nhanh đã bị triệt hạ một cách gọn gàng.
"Nhìn xem, bọn họ vẫn chưa chết kìa."
Thập Nhất cúi xuống nhìn cậu nhóc đang ôm chân mình: "Ngươi cũng bỏ tay ra khỏi chân ta được rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.