Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca
Chương 312: Bao Nuôi Tài Phiệt Cần Bao Nhiêu? (21)
Rosy246
23/06/2022
"Chỉ mới ba ngày mà Sát Nhân hội đã bị mất đến hai cứ điểm do cùng một người không rõ danh tính gây ra. Việc này sẽ gây sóng gió không ít rồi đây."
Trong khi lão Nhân báo cáo các thông tin mới nhất thì Từ Chính Quân lại chỉ tập trung nhìn vào đoạn chat trong điện thoại. Đoạn chat dừng lại ở tin nhắn mới nhất của hắn chưa được trả lời.1
"Chủ tịch, ngài có nghe tôi nói không?"
"Nghe rồi. Các ngươi vẫn không tìm ra vị trí của Lưu Diệc Hàm và con trai ư?"
Nghe rồi nhưng câu hỏi của hắn lại chẳng liên quan gì đến tin tức mới kia.
"Thưa ngài, người của chúng ta dường như lùng sục sắp cả thành phố nhưng vẫn không thu được bất kỳ manh mối nào."
Từ sau lần gọi điện đó, Thập Nhất thỉnh thoảng mới nhắn tin cho Từ Chính Quân, thậm chí khi hắn gọi điện thì cô cũng không bắt máy. Tình trạng này khiến Từ Chính Quân có cảm giác như hắn đang bị trêu đùa vậy.
Ba ngày Thập Nhất không ở trong Từ gia cũng là ba ngày Từ Chính Quân không có giấc ngủ ngon, tròng mắt sâu hơn vài phần khiến hắn trông đáng sợ và u ám hơn rất nhiều.
Reng… reng… Điện thoại Từ Chính Quân đột ngột đổ chuông, hắn vội vàng bắt máy nhưng khi phát hiện người gọi đến là Carl thì không giấu nổi thất vọng.
"Có chuyện gì?"
"Anh, anh biết em đang ở với ai không?"
"Có chuyện gì thì nói nhanh đi. Ta không rảnh đùa với cậu."
"He he… em đang đi hẹn hò với Diệc Hàm đó."
"Cậu nói cái gì?"
Từ Chính Quân không tin vào tai mình. Cô nói muốn nghỉ phép, không cho hắn biết mình đang ở đâu, thậm chí còn chẳng chịu nghe điện thoại, vậy mà cuối cùng lại là đang ở cùng… Carl?
Từ Chính Quân nắm chặt điện thoại, đường gân xanh trên trán hiện ra, hắn lúc này đang phẫn nộ cực điểm vì cho rằng mình bị lừa dối.
"Anh, có lẽ tình cảm của em cuối cùng cũng đã được Diệc Hàm chấp nhận rồi."
"Sao anh không nói gì thế? Không phải vì Diệc Hàm không thích anh nữa nên anh đang không vui đấy chứ? Anh à, là đàn ông thì phải rộng lượng lên, anh nói không thích cô ấy trước nên em mới theo đuổi cô ấy mà."
Sự tức giận sắp bùng nổ của Từ Chính Quân đã bị mấy câu nói kia làm cho sững lại.
Đúng vậy, chính miệng hắn suốt ngày nói không thích cô vậy thì cảm giác lo lắng mấy ngày qua, cảm giác khó chịu đến điên lên ngay lúc này là gì chứ?
Dù cho Từ Chính Quân vẫn chưa trả lời thì Carl ở đầu dây bên kia vẫn không ngừng luyên thuyên.
"Diệc Hàm là con người nên sẽ có chút khó khăn nhưng em tin chỉ cần có tình yêu, bọn em liền có thể vượt qua tất cả."
"Ngu ngốc!" Từ Chính Quân nổi sùng mắng lớn. "Cậu có biết cô ta là…"
Lời đang nói bỗng nhiên bị dừng lại, im bặt.
"Alo? Anh nói Diệc Hàm là ai cơ?"
Từ Chính Quân nắm chặt tay, hắn không thể nói ra thân phận thật sự của Lưu Diệc Hàm với Carl được.
"Cậu nghĩ huyết tộc có thể có một kết cục tốt đẹp với con người ư?"
"Huyết tộc lấy con người cũng đâu phải chưa có tiền lệ xảy ra. Không phải đến nữ vương còn-"
"Vậy cậu thấy kết cục của nữ vương thế nào? Thấy kết cục của ta thế nào hả? Carl, cậu muốn bị đuổi khỏi lãnh địa hay trở thành một người sống dở chết dở như ta? Đừng quên cậu hiện tại đã là người đứng đầu dòng họ Walter. Tự suy nghĩ xem mình có trách nhiệm gì đi."
Từ Chính Quân nói xong liền cúp máy, gương mặt đặc biệt nghiêm trọng, cho dù những lời này là nói dối thì bản chất cũng không hề khác nhau chút nào.
Mấy câu hắn ấy không phải chỉ dành cho Carl, mà giống như đang nói với chính bản thân hắn vậy.
Từ Chính Quân ngồi gục xuống ghế, nhìn lên tầng nhà trắng xóa, vốn là một huyết tộc cao quý lại không thể trở về lãnh địa, mất đi sức mạnh, yếu nhớt đến đáng thương. Hắn của bây giờ không phải cũng chỉ vì thứ tình yêu đẹp đẽ vô dụng đó ư?
Từ Chính Quân, mày tuyệt đối sẽ không để điều đó ảnh hưởng đến bản thân nữa, đặc biệt là cô gái đó, không thể… tuyệt đối không thể…
…
Ở bên này, Carl sau khi cúp điện thoại với Từ Chính Quân thì lập tức quay lại chỗ Thập Nhất đang đợi.
Gương mặt hắn vô cùng nham nhở: "Tôi bị đau bụng nên đi vệ sinh hơi lâu. Ha ha…"
"Huyết tộc uống máu thôi mà cũng đau bụng à?"
"Suỵt, Diệc Hàm à, cô nhỏ miệng thôi, người ta có thể nghe thấy đó."
Thập Nhất quay lưng đi thẳng, Carl vội vàng đuổi theo sau.
"Nè nè… tôi đã rất bất ngờ khi thấy cô đột nhiên liên lạc rồi đề nghị ra ngoài gặp mặt đó. Đã vậy lần đầu tiên hẹn hò còn đi bơi thế này… ây da… Diệc Hàm đúng là phóng khoáng như tôi nghĩ."
"Đi bể bơi chứ không phải khách sạn đâu, thu lại lại vẻ mặt phấn khích của cậu đi. Còn nữa, đây không phải hẹn hò."
"Một nam một nữ đi chơi riêng với nhau, không phải hẹn hò thì gọi là gì?"
"Chưa chắc người đi cùng cậu là nữ đâu." Thập Nhất nói một câu như vậy rồi bỏ vào phòng thay đồ.
Carl cũng phải nhanh chóng đi thay đồ bơi của mình.
Không hổ là đàn ông phương tây, thân hình sáu múi đồ sộ của Carl phơi bày toàn bộ chỉ với chiếc quần bơi duy nhất. Với body cùng gương mặt ấy, hắn nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.
Carl tìm kiếm bóng hình Thập Nhất trên trong đám người, rõ ràng đi chung với nhau mà chẳng thấy cô đợi hắn ra bơi cùng gì cả.
Khi hắn đang ngó nghiêng tìm kiếm thì Thập Nhất đã lẳng lặng xuất hiện phía sau, cô nhìn chằm chằm vào hình xăm sau lưng Carl.
Đó là hình ảnh người đàn ông ăn mặc giống như thiên thần nhưng lại mang đôi cánh đen, trên tay cầm cây thánh giá đã gãy phân nữa.
Hôm trước Thập Nhất đã thấy lạ khi vô tình nhìn thấy một phần hình xăm trên lưng Carl, bởi vì nó không hoàn toàn giống với mấy hình xăm kia nên cô đã muốn tìm cách để xác minh lại.
Bây giờ khi cô đã nhìn thấy hình xăm và cả những lời khai của tên quản lý cấp cao kia thì mọi việc đã quá rõ ràng rồi!
Ngặt nỗi tên Carl này lại là em trai của Từ Chính Quân mới đen chứ! Cô phải làm sao để giải quyết ổn thỏa đây?1
"Này…"
Nghe thấy tiếng gọi, Carl mới quay lưng, trông thấy Thập Nhất vẫn chưa hề thay đồ bơi, hắn không khỏi nhíu mày: "Diệc Hàm, sao cô chưa thay đồ?"
"À… tôi mới phát hiện mình đem nhầm đồ rồi. Xem ra hôm nay tôi không thể xuống nước."
What? Cô ta đang chơi hắn đấy à? Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để được ngắm nhìn thân hình bốc lửa và chơi đùa thân mật cùng cô, vậy mà bây giờ lại nói không thể xuống nước?1
Thập Nhất giống như đọc được sự ai oán từ trong ánh mắt Carl, cô hếch mặt về phía những phụ nữ quyến rũ phía sau: "Chừng ấy còn chưa đủ bổ mắt cho cậu à?"
Không biết Carl thế nào chứ cô là thấy bổ lắm rồi đấy. Nhìn xem, nơi này đúng là thiên đường của những "tâm hồn to tròn" mà.1
"Này, Lưu Diệc Hàm! Cô đi đâu đấy?"
"Tìm kiếm người có tâm hồn đẹp nhất."
Carl:???
Trong khi lão Nhân báo cáo các thông tin mới nhất thì Từ Chính Quân lại chỉ tập trung nhìn vào đoạn chat trong điện thoại. Đoạn chat dừng lại ở tin nhắn mới nhất của hắn chưa được trả lời.1
"Chủ tịch, ngài có nghe tôi nói không?"
"Nghe rồi. Các ngươi vẫn không tìm ra vị trí của Lưu Diệc Hàm và con trai ư?"
Nghe rồi nhưng câu hỏi của hắn lại chẳng liên quan gì đến tin tức mới kia.
"Thưa ngài, người của chúng ta dường như lùng sục sắp cả thành phố nhưng vẫn không thu được bất kỳ manh mối nào."
Từ sau lần gọi điện đó, Thập Nhất thỉnh thoảng mới nhắn tin cho Từ Chính Quân, thậm chí khi hắn gọi điện thì cô cũng không bắt máy. Tình trạng này khiến Từ Chính Quân có cảm giác như hắn đang bị trêu đùa vậy.
Ba ngày Thập Nhất không ở trong Từ gia cũng là ba ngày Từ Chính Quân không có giấc ngủ ngon, tròng mắt sâu hơn vài phần khiến hắn trông đáng sợ và u ám hơn rất nhiều.
Reng… reng… Điện thoại Từ Chính Quân đột ngột đổ chuông, hắn vội vàng bắt máy nhưng khi phát hiện người gọi đến là Carl thì không giấu nổi thất vọng.
"Có chuyện gì?"
"Anh, anh biết em đang ở với ai không?"
"Có chuyện gì thì nói nhanh đi. Ta không rảnh đùa với cậu."
"He he… em đang đi hẹn hò với Diệc Hàm đó."
"Cậu nói cái gì?"
Từ Chính Quân không tin vào tai mình. Cô nói muốn nghỉ phép, không cho hắn biết mình đang ở đâu, thậm chí còn chẳng chịu nghe điện thoại, vậy mà cuối cùng lại là đang ở cùng… Carl?
Từ Chính Quân nắm chặt điện thoại, đường gân xanh trên trán hiện ra, hắn lúc này đang phẫn nộ cực điểm vì cho rằng mình bị lừa dối.
"Anh, có lẽ tình cảm của em cuối cùng cũng đã được Diệc Hàm chấp nhận rồi."
"Sao anh không nói gì thế? Không phải vì Diệc Hàm không thích anh nữa nên anh đang không vui đấy chứ? Anh à, là đàn ông thì phải rộng lượng lên, anh nói không thích cô ấy trước nên em mới theo đuổi cô ấy mà."
Sự tức giận sắp bùng nổ của Từ Chính Quân đã bị mấy câu nói kia làm cho sững lại.
Đúng vậy, chính miệng hắn suốt ngày nói không thích cô vậy thì cảm giác lo lắng mấy ngày qua, cảm giác khó chịu đến điên lên ngay lúc này là gì chứ?
Dù cho Từ Chính Quân vẫn chưa trả lời thì Carl ở đầu dây bên kia vẫn không ngừng luyên thuyên.
"Diệc Hàm là con người nên sẽ có chút khó khăn nhưng em tin chỉ cần có tình yêu, bọn em liền có thể vượt qua tất cả."
"Ngu ngốc!" Từ Chính Quân nổi sùng mắng lớn. "Cậu có biết cô ta là…"
Lời đang nói bỗng nhiên bị dừng lại, im bặt.
"Alo? Anh nói Diệc Hàm là ai cơ?"
Từ Chính Quân nắm chặt tay, hắn không thể nói ra thân phận thật sự của Lưu Diệc Hàm với Carl được.
"Cậu nghĩ huyết tộc có thể có một kết cục tốt đẹp với con người ư?"
"Huyết tộc lấy con người cũng đâu phải chưa có tiền lệ xảy ra. Không phải đến nữ vương còn-"
"Vậy cậu thấy kết cục của nữ vương thế nào? Thấy kết cục của ta thế nào hả? Carl, cậu muốn bị đuổi khỏi lãnh địa hay trở thành một người sống dở chết dở như ta? Đừng quên cậu hiện tại đã là người đứng đầu dòng họ Walter. Tự suy nghĩ xem mình có trách nhiệm gì đi."
Từ Chính Quân nói xong liền cúp máy, gương mặt đặc biệt nghiêm trọng, cho dù những lời này là nói dối thì bản chất cũng không hề khác nhau chút nào.
Mấy câu hắn ấy không phải chỉ dành cho Carl, mà giống như đang nói với chính bản thân hắn vậy.
Từ Chính Quân ngồi gục xuống ghế, nhìn lên tầng nhà trắng xóa, vốn là một huyết tộc cao quý lại không thể trở về lãnh địa, mất đi sức mạnh, yếu nhớt đến đáng thương. Hắn của bây giờ không phải cũng chỉ vì thứ tình yêu đẹp đẽ vô dụng đó ư?
Từ Chính Quân, mày tuyệt đối sẽ không để điều đó ảnh hưởng đến bản thân nữa, đặc biệt là cô gái đó, không thể… tuyệt đối không thể…
…
Ở bên này, Carl sau khi cúp điện thoại với Từ Chính Quân thì lập tức quay lại chỗ Thập Nhất đang đợi.
Gương mặt hắn vô cùng nham nhở: "Tôi bị đau bụng nên đi vệ sinh hơi lâu. Ha ha…"
"Huyết tộc uống máu thôi mà cũng đau bụng à?"
"Suỵt, Diệc Hàm à, cô nhỏ miệng thôi, người ta có thể nghe thấy đó."
Thập Nhất quay lưng đi thẳng, Carl vội vàng đuổi theo sau.
"Nè nè… tôi đã rất bất ngờ khi thấy cô đột nhiên liên lạc rồi đề nghị ra ngoài gặp mặt đó. Đã vậy lần đầu tiên hẹn hò còn đi bơi thế này… ây da… Diệc Hàm đúng là phóng khoáng như tôi nghĩ."
"Đi bể bơi chứ không phải khách sạn đâu, thu lại lại vẻ mặt phấn khích của cậu đi. Còn nữa, đây không phải hẹn hò."
"Một nam một nữ đi chơi riêng với nhau, không phải hẹn hò thì gọi là gì?"
"Chưa chắc người đi cùng cậu là nữ đâu." Thập Nhất nói một câu như vậy rồi bỏ vào phòng thay đồ.
Carl cũng phải nhanh chóng đi thay đồ bơi của mình.
Không hổ là đàn ông phương tây, thân hình sáu múi đồ sộ của Carl phơi bày toàn bộ chỉ với chiếc quần bơi duy nhất. Với body cùng gương mặt ấy, hắn nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.
Carl tìm kiếm bóng hình Thập Nhất trên trong đám người, rõ ràng đi chung với nhau mà chẳng thấy cô đợi hắn ra bơi cùng gì cả.
Khi hắn đang ngó nghiêng tìm kiếm thì Thập Nhất đã lẳng lặng xuất hiện phía sau, cô nhìn chằm chằm vào hình xăm sau lưng Carl.
Đó là hình ảnh người đàn ông ăn mặc giống như thiên thần nhưng lại mang đôi cánh đen, trên tay cầm cây thánh giá đã gãy phân nữa.
Hôm trước Thập Nhất đã thấy lạ khi vô tình nhìn thấy một phần hình xăm trên lưng Carl, bởi vì nó không hoàn toàn giống với mấy hình xăm kia nên cô đã muốn tìm cách để xác minh lại.
Bây giờ khi cô đã nhìn thấy hình xăm và cả những lời khai của tên quản lý cấp cao kia thì mọi việc đã quá rõ ràng rồi!
Ngặt nỗi tên Carl này lại là em trai của Từ Chính Quân mới đen chứ! Cô phải làm sao để giải quyết ổn thỏa đây?1
"Này…"
Nghe thấy tiếng gọi, Carl mới quay lưng, trông thấy Thập Nhất vẫn chưa hề thay đồ bơi, hắn không khỏi nhíu mày: "Diệc Hàm, sao cô chưa thay đồ?"
"À… tôi mới phát hiện mình đem nhầm đồ rồi. Xem ra hôm nay tôi không thể xuống nước."
What? Cô ta đang chơi hắn đấy à? Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để được ngắm nhìn thân hình bốc lửa và chơi đùa thân mật cùng cô, vậy mà bây giờ lại nói không thể xuống nước?1
Thập Nhất giống như đọc được sự ai oán từ trong ánh mắt Carl, cô hếch mặt về phía những phụ nữ quyến rũ phía sau: "Chừng ấy còn chưa đủ bổ mắt cho cậu à?"
Không biết Carl thế nào chứ cô là thấy bổ lắm rồi đấy. Nhìn xem, nơi này đúng là thiên đường của những "tâm hồn to tròn" mà.1
"Này, Lưu Diệc Hàm! Cô đi đâu đấy?"
"Tìm kiếm người có tâm hồn đẹp nhất."
Carl:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.