Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca
Chương 233: Chị Đại Muốn Yêu Sớm (29)
Rosy246
11/06/2022
Buổi chiều hôm đó, bốn người bọn họ đã có một buổi tiệc thịt nướng ngay trên đỉnh núi cùng với rất nhiều du khách khác trong khung cảnh của buổi hoàng hôn rực rỡ.
Trong lúc mọi người đang nướng thịt, Thập Nhất lẳng lặng đứng một góc nhìn ra khung cảnh hoàng hôn buông xuống trên đỉnh núi.
Hoàng hôn mùa đông trong veo, những tia nắng cứ loang ra, nhuộm màu cho mây xám chuyển dần sang tím hồng rồi vàng dần về phía gần mặt trời. Đó là là sự hòa quyện giữa màu mặt trời và chùm nắng dát vàng tràn ngập bình nguyên mênh mang.
Từ trên cao nhìn ra xa xa, khung cảnh huyền bí, kỳ ảo khiến người ta thật khó dời mắt. Thập Nhất vẫn đang có chút ngẩn ngơ thì phía sau đột nhiên xuất hiện một vòng tay.
Mạc Lâm không ngại ánh nhìn của những du khách khác, vòng tay ôm eo cô đầy thân mật, cùng nhìn về phương hướng của cô.
"Đẹp nhỉ? Nhưng mà buồn quá, bảo sao người ta nói người thất tình thì không nên ngắm hoàng hôn." Mạc Lâm cảm thán.
Ngắm hoàng hôn luôn mang lại cho người ta cảm giác thật khó tả. Vừa như sự nuối tiếc cho sự kết thúc, vừa như khắc khoải, mong mỏi ngày mới bắt đầu, những điều mới mẻ sẽ đến.
"Chị rất thích hoàng hôn hả? Ngắm nãy giờ mà không chán sao?" Mạc Lâm hỏi Thập Nhất.
"Tôi đâu có ngắm hoàng hôn, chỉ là đang chờ đợi màn đêm buông xuống thôi."
Khi hoàng hôn dần tàn, ánh nắng cũng theo đó mà yếu ớt dần đi. Mặt trời đi ngủ, bỏ lại thế giới để màn đêm vây kín, lúc đó sẽ chỉ còn lại một màu đen âm u và đáng sợ.
Mạc Lâm có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của cô gái. Không hiểu sao lúc này hắn lại đột nhiên nhớ tới một câu nói đã từng đọc được:
"Cô độc, là một mình anh an nhiên ngồi trên góc sân thượng nơi góc quán quen, ngắm thành phố vàng rực cho đến khi nó lặng lẽ chìm vào bóng đêm." (danh ngôn sưu tầm)
Đột nhiên trong lòng Mạc Lâm nổi nên một trận hoảng hốt. Hắn vội vàng quay người Thập Nhất để cô đối diện với hắn: "Không thích. Chị ngắm tôi đi. Tôi không phải còn đẹp hơn bầu trời buồn bã đó sao?"
Thập Nhất nhìn hắn, thấy trong đôi mắt đối phương là sự bất an và lo lắng thì lặng lẽ cong cong khóe môi, bàn tay đưa lên chạm vào gò má hắn.
"Mạc Lâm, cậu có sợ tôi không?"
Mạc Lâm nhanh chóng lắc đầu.
"Nếu không thấy được gì thì vẫn có chút đáng sợ." Mạc Lâm thành thật trả lời.
"Vậy nếu tôi là bóng đêm đáng sợ đó thì liệu cậu có sợ tôi?"
Mạc Lâm lập tức lắc đầu nguây nguẩy: "Không đâu. Không bao giờ."
Thập Nhất đưa tay xoa đầu hắn: "Được. Nhớ lời nói của cậu."
"Này! Hai người đừng có trốn việc, mau tới đây nướng thịt đi!" Tiếng Giang Thiên Hạo gọi tới từ xa.
Bốn người bọn họ đã có một buổi tiệc thịt nướng rất ngon lành sau đó. Mạc Lâm từ đầu đến cuối chỉ ăn toàn thịt, cái nết ăn đó thật sự là không thay đổi chút nào.
Mặc dù chưa đủ tuổi, nhưng trên bàn nhậu thì không thể thiếu tí men được, vì vậy thức uống của bọn họ là bia không cồn.
"Này, Giang Thiên Hạo, hết bia rồi đó, anh đi mua đi."
"Tôi là sai vặt của cậu đấy à? Sao cậu không đi?"
Mạc Lâm lập tức quay qua mách với người bên cạnh: "Chị nhìn xem, vị hôn phu của chị thật nhỏ mọn."
"Vị hôn phu?" Vu Tiểu Ân kinh ngạc vì tin tức mới lạ này.
Giang Thiên Hạo lập tức giật mình: "Mạc Lâm, cái mồm của cậu thối quá đấy! Không biết cái gì nên nói hay không nên nói à?"
"Anh lo cái gì chứ? Dù sao thì Vu Tiểu Ân cũng sớm biết thôi mà. Cậu yên tâm, hai bọn họ sẽ sớm hủy hôn thôi. Kỳ Kỳ bây giờ là của tôi rồi."
Mạc Lâm vừa nói vừa ôm tay Thập Nhất, tuyên bố chủ quyền rất rõ ràng.
"Hừ… đôi gian phu dâm phụ, nếu là thời xưa hai người đã bị bỏ chuồng heo rồi đấy!"
"Làm như anh thì đứng đắn làm đấy. Đừng tưởng tôi không thấy hồi nãy hai người lén lút nắm tay nhau."
Vu Tiểu Ân ngượng chín mặt: "Cậu say rồi phải không? Chúng tôi nắm tay hồi nào hả?"
"Đúng thế. Bọn tôi trong sáng lắm đấy, không giống hai người đâu."
Bia không cồn nên Mạc Lâm làm sao có thể say, nhưng vì uống bia nên hắn dường như có chút phấn khích hơn bình thường. Cả người hắn cứ muốn dán chặt vào cô gái bên cạnh thôi.
"Kỳ Kỳ, hai bọn họ hùa nhau ức hiếp tôi kìa. Chị còn không mau bênh vực tôi."
Thập Nhất gắp một đũa thịt đầy ắp cho hắn: "Ăn đi."
Với cái miệng của hắn thì ai ức hiếp nổi hả?
Cuối cùng thì Giang Thiên Hạo vẫn là người phải đi mua thêm bia.
Xung quanh cũng có rất nhiều bàn ăn uống linh đình như bọn họ nên không khí vô cùng sôi nổi. Những bếp lửa hồng xua đi tiết trời se lạnh trên đỉnh núi.
Sau khi Giang Thiên Hạo mua bia trở về, hắn rủ rê người duy nhất vẫn chưa động đến nó: "La Kỳ Kỳ, cô quyết tâm không uống bia hả? Cái này không cồn mà, không say đâu."
Mặc dù nói là không cồn nhưng thực chất nó vẫn có một lượng nhỏ, với người nhạy cảm đặc thù như Thập Nhất thì hoàn toàn không khác gì rượu nồng độ cao.
Thập Nhất đã biết trước kết quả mình sẽ say, vậy mà đột nhiên cô lại cầm lấy lon bia.
Trước khi uống, cô đưa mắt nhìn ra xung quanh, âm thầm tính toán lượng người ở đây, cũng phải gần cả trăm người đấy, vừa đủ cho cô.
"Mạc Lâm, ăn no chưa?"
"No lắm. Bụng tôi tròn vo rồi. Chị sờ thử xem."
Mạc Lâm không chút nghi ngờ với câu hỏi ấy, còn lấy tay cô đặt lên bụng mình xoa xoa.
"No thì tốt."
Ngay khoảnh khắc Thập Nhất khui lon bia ra, trong đầu cô vang lên giọng nói vội vàng của hệ thống.
[Ký chủ, cô không thể uống thứ đó được! Cô còn không nhớ mình sẽ thế nào nếu uống rượu hả?"
[Ngươi không nghe nam chính nói hả? Thứ này không có cồn, không say được.]
[Không được! Tuyệt đối cô không được uống! Chết tiệt…]
Đại Thần mắng to khi thấy cô gái đã uống một ngụm bia.
Thập Nhất không dừng lại ở đó, tiếp tục một hơi tu hết cả lon. Những người khác thấy cô đột nhiên sung như vậy thì trợn tròn cả mắt.
"Mặc dù không say nhưng uống nhiều cũng không tốt đâu." Mạc Lâm nhắc nhở khi thấy cô gái khui lon thứ hai.
"Không sao. Đã rất lâu rồi tôi mới được động vào thứ này đấy."
Mạc Lâm chau mày nghi hoặc, câu nói này sao nghe có chút là lạ.
Khi Thập Nhất tu hết lon thứ hai, thân thể cô bắt đầu có chuyển biển, làn da hồng lên rất nhanh chóng mà mắt thường cũng có thể nhận thấy.
Mạc Lâm lập tức ngăn lại động tác uống của cô: "Kỳ Kỳ, chị đừng uống nữa."
"Mạc Lâm, cậu nhớ câu nói vừa nãy của mình chứ?"
Hắn hoàn toàn không hiểu Thập Nhất đang muốn nói đến câu nào, chỉ biết rằng hiện tại gương mặt cô đã đỏ ửng như phát sốt rồi.
Mạc Lâm lo lắng đặt tay lên trán cô, cảm giác nóng bỏng khiến hắn phải giật mình.
"Chị say rồi. Không được uống nữa."
Mạc Lâm giành lấy lon bia, lại lo lắng nắm nắm tay Thập Nhất: "Biết vậy đã không cho chị uống rồi. Bây giờ biết chị giống cái gì không? Chính là mông khỉ đỏ choét đó. Đứng dậy thôi, chúng ta đi cáp treo về nhà nghỉ."
Thập Nhất không đứng dậy như Mạc Lâm nói, cô nhìn chằm chằm hắn: "Mạc Lâm, cậu rất đẹp trai đó. Chút nữa… có gì thì bảo vệ nó thật tốt nhé?"
Mạc Lâm nghĩ rằng cô gái đã say nên nói năng linh tinh, nhưng chỉ sau đó mấy phút hắn mới hiểu lời nói đó có ý nghĩa thế nào.
Bởi vì ngay lúc này đây, Thập Nhất đang nắm cổ một người đàn ông. Khi tiếng rắc vang lên, thân thể người đàn ông ấy xụi lơ trên mặt đất, đôi mắt mở to trợn trừng.
Tất cả những người xung quanh đều kinh hoàng nhìn cô gái nhỏ đứng giữa đám đông.
"Giết… Giết người rồi!"
Một người hô lớn lên và sau đó là sự chạy trốn nháo nhào. Cũng có người dũng cảm xông lên bắt cô, nhưng tất cả đều phải nằm dưới đất một cách thảm thương.
Mạc Lâm và nam nữ chính sau cơn hoảng hồn chạy tới muốn can ngăn cô, rốt cuộc tất cả đều bị đánh bay.
Mạc Lâm va vào cột gỗ, có cảm giác như xương sườn của hắn đã vỡ ra.
Vu Tiểu Ân chạy đến, chưa kịp làm gì liền bị Thập Nhất quật ngã, không còn cái gì mà không đánh phụ nữ, bất kể ai ở trong tầm mắt đều bị móng vuốt cô chụp lấy.
Khi cả nam nữ chính đều nằm bất tỉnh trên đất, chỉ còn lại Mạc Lâm đang gào thét: "La Kỳ Kỳ! Chị đang làm gì vậy hả? Mau dừng lại đi!"
Tiếng hét của Mạc Lâm như gió thoảng bên tai, không hề khiến cho động tác đánh người của Thập Nhất dừng lại.
Không biết từ đâu trên tay cô đột nhiên xuất hiện một con dao. Cô nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc bén, trên thân dao phản chiếu hình ảnh gương mặt lạnh lùng, vô cảm.
Thấy cảnh đó, Mạc Lâm tái mét mặt mày, hắn lần nữa đứng dậy, mặc kệ đau đớn trên thân người, chạy đến chỗ Thập Nhất.
Nhưng… đã muộn rồi.
Phập… con dao sắc bén đâm xuyên thân thể một người đàn ông.
Ngay thời điểm ấy, Mạc Lâm nhìn thấy trên môi cô gái là nụ cười rực rỡ. Nụ cười trên gương mặt quen thuộc của người hắn thích lại đem tới cảm giác xa lạ, kinh hoàng, quỷ dị và rùng rợn.
Bước chân Mạc Lâm bất giác dừng lại, thân người bất động như khúc gỗ, đôi mắt mở to nhìn cô gái.
Phập… Người thứ nhất rồi người thứ hai, thứ ba,... màu máu tươi bắn lên thân người và gương mặt cô. Trên lưỡi dao, từng giọt máu chảy xuống nhỏ giọt trên đất.
"Mạc Lâm, cậu có sợ tôi không?" "Vậy nếu tôi là bóng tối đáng sợ ấy thì liệu cậu có sợ tôi không?"
Những câu hỏi ấy nhanh chóng hiện lên trong đầu Mạc Lâm. Lần này, câu trả lời của hắn có còn giữ nguyên khi nhìn thấy bản chất đen tối phía sau Thập Nhất?
Trong lúc mọi người đang nướng thịt, Thập Nhất lẳng lặng đứng một góc nhìn ra khung cảnh hoàng hôn buông xuống trên đỉnh núi.
Hoàng hôn mùa đông trong veo, những tia nắng cứ loang ra, nhuộm màu cho mây xám chuyển dần sang tím hồng rồi vàng dần về phía gần mặt trời. Đó là là sự hòa quyện giữa màu mặt trời và chùm nắng dát vàng tràn ngập bình nguyên mênh mang.
Từ trên cao nhìn ra xa xa, khung cảnh huyền bí, kỳ ảo khiến người ta thật khó dời mắt. Thập Nhất vẫn đang có chút ngẩn ngơ thì phía sau đột nhiên xuất hiện một vòng tay.
Mạc Lâm không ngại ánh nhìn của những du khách khác, vòng tay ôm eo cô đầy thân mật, cùng nhìn về phương hướng của cô.
"Đẹp nhỉ? Nhưng mà buồn quá, bảo sao người ta nói người thất tình thì không nên ngắm hoàng hôn." Mạc Lâm cảm thán.
Ngắm hoàng hôn luôn mang lại cho người ta cảm giác thật khó tả. Vừa như sự nuối tiếc cho sự kết thúc, vừa như khắc khoải, mong mỏi ngày mới bắt đầu, những điều mới mẻ sẽ đến.
"Chị rất thích hoàng hôn hả? Ngắm nãy giờ mà không chán sao?" Mạc Lâm hỏi Thập Nhất.
"Tôi đâu có ngắm hoàng hôn, chỉ là đang chờ đợi màn đêm buông xuống thôi."
Khi hoàng hôn dần tàn, ánh nắng cũng theo đó mà yếu ớt dần đi. Mặt trời đi ngủ, bỏ lại thế giới để màn đêm vây kín, lúc đó sẽ chỉ còn lại một màu đen âm u và đáng sợ.
Mạc Lâm có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của cô gái. Không hiểu sao lúc này hắn lại đột nhiên nhớ tới một câu nói đã từng đọc được:
"Cô độc, là một mình anh an nhiên ngồi trên góc sân thượng nơi góc quán quen, ngắm thành phố vàng rực cho đến khi nó lặng lẽ chìm vào bóng đêm." (danh ngôn sưu tầm)
Đột nhiên trong lòng Mạc Lâm nổi nên một trận hoảng hốt. Hắn vội vàng quay người Thập Nhất để cô đối diện với hắn: "Không thích. Chị ngắm tôi đi. Tôi không phải còn đẹp hơn bầu trời buồn bã đó sao?"
Thập Nhất nhìn hắn, thấy trong đôi mắt đối phương là sự bất an và lo lắng thì lặng lẽ cong cong khóe môi, bàn tay đưa lên chạm vào gò má hắn.
"Mạc Lâm, cậu có sợ tôi không?"
Mạc Lâm nhanh chóng lắc đầu.
"Nếu không thấy được gì thì vẫn có chút đáng sợ." Mạc Lâm thành thật trả lời.
"Vậy nếu tôi là bóng đêm đáng sợ đó thì liệu cậu có sợ tôi?"
Mạc Lâm lập tức lắc đầu nguây nguẩy: "Không đâu. Không bao giờ."
Thập Nhất đưa tay xoa đầu hắn: "Được. Nhớ lời nói của cậu."
"Này! Hai người đừng có trốn việc, mau tới đây nướng thịt đi!" Tiếng Giang Thiên Hạo gọi tới từ xa.
Bốn người bọn họ đã có một buổi tiệc thịt nướng rất ngon lành sau đó. Mạc Lâm từ đầu đến cuối chỉ ăn toàn thịt, cái nết ăn đó thật sự là không thay đổi chút nào.
Mặc dù chưa đủ tuổi, nhưng trên bàn nhậu thì không thể thiếu tí men được, vì vậy thức uống của bọn họ là bia không cồn.
"Này, Giang Thiên Hạo, hết bia rồi đó, anh đi mua đi."
"Tôi là sai vặt của cậu đấy à? Sao cậu không đi?"
Mạc Lâm lập tức quay qua mách với người bên cạnh: "Chị nhìn xem, vị hôn phu của chị thật nhỏ mọn."
"Vị hôn phu?" Vu Tiểu Ân kinh ngạc vì tin tức mới lạ này.
Giang Thiên Hạo lập tức giật mình: "Mạc Lâm, cái mồm của cậu thối quá đấy! Không biết cái gì nên nói hay không nên nói à?"
"Anh lo cái gì chứ? Dù sao thì Vu Tiểu Ân cũng sớm biết thôi mà. Cậu yên tâm, hai bọn họ sẽ sớm hủy hôn thôi. Kỳ Kỳ bây giờ là của tôi rồi."
Mạc Lâm vừa nói vừa ôm tay Thập Nhất, tuyên bố chủ quyền rất rõ ràng.
"Hừ… đôi gian phu dâm phụ, nếu là thời xưa hai người đã bị bỏ chuồng heo rồi đấy!"
"Làm như anh thì đứng đắn làm đấy. Đừng tưởng tôi không thấy hồi nãy hai người lén lút nắm tay nhau."
Vu Tiểu Ân ngượng chín mặt: "Cậu say rồi phải không? Chúng tôi nắm tay hồi nào hả?"
"Đúng thế. Bọn tôi trong sáng lắm đấy, không giống hai người đâu."
Bia không cồn nên Mạc Lâm làm sao có thể say, nhưng vì uống bia nên hắn dường như có chút phấn khích hơn bình thường. Cả người hắn cứ muốn dán chặt vào cô gái bên cạnh thôi.
"Kỳ Kỳ, hai bọn họ hùa nhau ức hiếp tôi kìa. Chị còn không mau bênh vực tôi."
Thập Nhất gắp một đũa thịt đầy ắp cho hắn: "Ăn đi."
Với cái miệng của hắn thì ai ức hiếp nổi hả?
Cuối cùng thì Giang Thiên Hạo vẫn là người phải đi mua thêm bia.
Xung quanh cũng có rất nhiều bàn ăn uống linh đình như bọn họ nên không khí vô cùng sôi nổi. Những bếp lửa hồng xua đi tiết trời se lạnh trên đỉnh núi.
Sau khi Giang Thiên Hạo mua bia trở về, hắn rủ rê người duy nhất vẫn chưa động đến nó: "La Kỳ Kỳ, cô quyết tâm không uống bia hả? Cái này không cồn mà, không say đâu."
Mặc dù nói là không cồn nhưng thực chất nó vẫn có một lượng nhỏ, với người nhạy cảm đặc thù như Thập Nhất thì hoàn toàn không khác gì rượu nồng độ cao.
Thập Nhất đã biết trước kết quả mình sẽ say, vậy mà đột nhiên cô lại cầm lấy lon bia.
Trước khi uống, cô đưa mắt nhìn ra xung quanh, âm thầm tính toán lượng người ở đây, cũng phải gần cả trăm người đấy, vừa đủ cho cô.
"Mạc Lâm, ăn no chưa?"
"No lắm. Bụng tôi tròn vo rồi. Chị sờ thử xem."
Mạc Lâm không chút nghi ngờ với câu hỏi ấy, còn lấy tay cô đặt lên bụng mình xoa xoa.
"No thì tốt."
Ngay khoảnh khắc Thập Nhất khui lon bia ra, trong đầu cô vang lên giọng nói vội vàng của hệ thống.
[Ký chủ, cô không thể uống thứ đó được! Cô còn không nhớ mình sẽ thế nào nếu uống rượu hả?"
[Ngươi không nghe nam chính nói hả? Thứ này không có cồn, không say được.]
[Không được! Tuyệt đối cô không được uống! Chết tiệt…]
Đại Thần mắng to khi thấy cô gái đã uống một ngụm bia.
Thập Nhất không dừng lại ở đó, tiếp tục một hơi tu hết cả lon. Những người khác thấy cô đột nhiên sung như vậy thì trợn tròn cả mắt.
"Mặc dù không say nhưng uống nhiều cũng không tốt đâu." Mạc Lâm nhắc nhở khi thấy cô gái khui lon thứ hai.
"Không sao. Đã rất lâu rồi tôi mới được động vào thứ này đấy."
Mạc Lâm chau mày nghi hoặc, câu nói này sao nghe có chút là lạ.
Khi Thập Nhất tu hết lon thứ hai, thân thể cô bắt đầu có chuyển biển, làn da hồng lên rất nhanh chóng mà mắt thường cũng có thể nhận thấy.
Mạc Lâm lập tức ngăn lại động tác uống của cô: "Kỳ Kỳ, chị đừng uống nữa."
"Mạc Lâm, cậu nhớ câu nói vừa nãy của mình chứ?"
Hắn hoàn toàn không hiểu Thập Nhất đang muốn nói đến câu nào, chỉ biết rằng hiện tại gương mặt cô đã đỏ ửng như phát sốt rồi.
Mạc Lâm lo lắng đặt tay lên trán cô, cảm giác nóng bỏng khiến hắn phải giật mình.
"Chị say rồi. Không được uống nữa."
Mạc Lâm giành lấy lon bia, lại lo lắng nắm nắm tay Thập Nhất: "Biết vậy đã không cho chị uống rồi. Bây giờ biết chị giống cái gì không? Chính là mông khỉ đỏ choét đó. Đứng dậy thôi, chúng ta đi cáp treo về nhà nghỉ."
Thập Nhất không đứng dậy như Mạc Lâm nói, cô nhìn chằm chằm hắn: "Mạc Lâm, cậu rất đẹp trai đó. Chút nữa… có gì thì bảo vệ nó thật tốt nhé?"
Mạc Lâm nghĩ rằng cô gái đã say nên nói năng linh tinh, nhưng chỉ sau đó mấy phút hắn mới hiểu lời nói đó có ý nghĩa thế nào.
Bởi vì ngay lúc này đây, Thập Nhất đang nắm cổ một người đàn ông. Khi tiếng rắc vang lên, thân thể người đàn ông ấy xụi lơ trên mặt đất, đôi mắt mở to trợn trừng.
Tất cả những người xung quanh đều kinh hoàng nhìn cô gái nhỏ đứng giữa đám đông.
"Giết… Giết người rồi!"
Một người hô lớn lên và sau đó là sự chạy trốn nháo nhào. Cũng có người dũng cảm xông lên bắt cô, nhưng tất cả đều phải nằm dưới đất một cách thảm thương.
Mạc Lâm và nam nữ chính sau cơn hoảng hồn chạy tới muốn can ngăn cô, rốt cuộc tất cả đều bị đánh bay.
Mạc Lâm va vào cột gỗ, có cảm giác như xương sườn của hắn đã vỡ ra.
Vu Tiểu Ân chạy đến, chưa kịp làm gì liền bị Thập Nhất quật ngã, không còn cái gì mà không đánh phụ nữ, bất kể ai ở trong tầm mắt đều bị móng vuốt cô chụp lấy.
Khi cả nam nữ chính đều nằm bất tỉnh trên đất, chỉ còn lại Mạc Lâm đang gào thét: "La Kỳ Kỳ! Chị đang làm gì vậy hả? Mau dừng lại đi!"
Tiếng hét của Mạc Lâm như gió thoảng bên tai, không hề khiến cho động tác đánh người của Thập Nhất dừng lại.
Không biết từ đâu trên tay cô đột nhiên xuất hiện một con dao. Cô nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc bén, trên thân dao phản chiếu hình ảnh gương mặt lạnh lùng, vô cảm.
Thấy cảnh đó, Mạc Lâm tái mét mặt mày, hắn lần nữa đứng dậy, mặc kệ đau đớn trên thân người, chạy đến chỗ Thập Nhất.
Nhưng… đã muộn rồi.
Phập… con dao sắc bén đâm xuyên thân thể một người đàn ông.
Ngay thời điểm ấy, Mạc Lâm nhìn thấy trên môi cô gái là nụ cười rực rỡ. Nụ cười trên gương mặt quen thuộc của người hắn thích lại đem tới cảm giác xa lạ, kinh hoàng, quỷ dị và rùng rợn.
Bước chân Mạc Lâm bất giác dừng lại, thân người bất động như khúc gỗ, đôi mắt mở to nhìn cô gái.
Phập… Người thứ nhất rồi người thứ hai, thứ ba,... màu máu tươi bắn lên thân người và gương mặt cô. Trên lưỡi dao, từng giọt máu chảy xuống nhỏ giọt trên đất.
"Mạc Lâm, cậu có sợ tôi không?" "Vậy nếu tôi là bóng tối đáng sợ ấy thì liệu cậu có sợ tôi không?"
Những câu hỏi ấy nhanh chóng hiện lên trong đầu Mạc Lâm. Lần này, câu trả lời của hắn có còn giữ nguyên khi nhìn thấy bản chất đen tối phía sau Thập Nhất?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.