Chương 2
Tiểu Bảo Bối Thích Xuyên Không
06/01/2023
Khi tỉnh lại Lưu Viễn biết vợ con mình không còn trên đời này nữa, liền như vậy ngồi thất thần trên giường bệnh một ngày một đêm.
Sau đó ba mẹ Lưu Viễn vào thăm thì anh ta vui vẻ cười đòi ba mẹ dẫn mình đi chơi.
Sau khi bác sĩ khám lại cho anh ta kết luận là bị cú sốc tâm lý tự phong bế trí nhớ của mình, tâm hồn trẻ thơ còn thân hình thì hai mươi tám.
Còn về nguyên chủ, à không là cậu bây giờ.
Thân phận cậu hiện tại là Lưu Nhiễm.
Con nuôi của ba mẹ Lưu Viễn, được đưa ra nước ngoài du học khi tròn 15 tuổi cho tới nay là bảy năm.
Sau khi Lưu Viễn xảy ra chuyện được một tháng ông bà Lưu không thể lúc nào cũng bên cạnh anh ta nên đã gọi Lưu Nhiễm từ nước ngoài trở về thay họ chăm sóc cho Lưu Viễn.
Lý do Lưu Nhiễm nhập viện là bị Lưu Viễn đẩy ngã đập đầu vào cạnh bàn khá nhọn nên chảy máu, ngất xỉu được người hầu trong nhà mang đi bệnh viện.
Tống Nhiễm từ từ tiếp thu hết trí nhớ của nguyên chủ cũ, lại phát hiện thì ra nguyên chủ đã thích anh trai của mình từ lâu.
Thật lâu sau đó, Tống Nhiễm nghe được tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân đang đến gần.
Nhưng Tống Nhiễm không có mở mắt ngay lúc đó mà đợi một lúc, cậu có thể biết họ là ai, sẽ không có ác ý với cậu.
Khi Tống Nhiễm mở mắt ra trong đôi mắt chỉ có sự yên tĩnh, cậu nhìn ba người vừa quen lại lạ trong phòng,âm thầm đánh giá, tìm trong trí nhớ thân phận của họ.
Người phụ nữ trung niên chừng gần 50 tuổi này tên Lan Hoa, người đàn ông trung niên bên cạnh hơn bà ấy vài tuổi tên Lưu Chí.
Hai người là ba mẹ của Lưu Viễn cũng là ba mẹ nuôi của Lưu Nhiễm bây giờ thì là ba mẹ nuôi tạm thời của cậu.
Còn một người nữa một chàng trai tóc màu tím đậm có đôi mắt màu tím nhạt sâu lắng, mặc một bộ đồ thun vừa người tôn lên vóc dáng của anh ta.
Chỉ là trong lòng đang ôm một con thú nhồi bông hình heo màu hồng đang dùng ánh mắt tò mò cùng lo sợ nhìn cậu.
Tống Nhiễm nở một nụ cười cho rằng ấm áp nhất của mình nhìn về hướng Lưu Viễn.
Khi Lưu Viễn nhìn thấy nụ cười của cậu thì cũng mỉm cười nhưng rồi nhớ tới việc gì đó mà cảm thấy sợ cúi gằm mặt xuống lấy con heo vải che chắn cho bản thân.
Tống Nhiễm cười trừ nhìn sang ông bà Lưu cũng cười nói " Xin lỗi ba mẹ do con bất cẩn để hai người vừa phải lo cho anh hai còn phải bận lòng vì con nữa".
Vì nguyên chủ trước kia rất bao che cho anh trai, nên bây giờ mọi lỗi sai đều ôm về mình, Tống Nhiễm thấy vậy cũng chả sao, cậu cảm thấy vui là được rồi.
Ông bà Lưu nghe vậy ngẩn ra nhìn nhau cười khổ rồi nhìn Tống Nhiễm.
Mẹ Lưu ôn tồn nói, " Con không sao là ba mẹ yên tâm rồi, để lát bác sĩ đến khám lại cho con xem như thế nào?".
Tống Nhiễm gật đầu rồi lại nhìn Lưu Viễn ngồi ở trên ghế sofa đằng xa kia nói " Anh hai đến đây đi đừng trốn em nữa, em không có sao hết một lát chú áo trắng đến khám cho em xong, anh hai dẫn em về nhà có được không?".
Đây là mặt ấm áp ôn hoà, đầy hoạt bát của Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm giọng nói ấm áp làm cho Lưu Viễn ngồi kia ngẩn đầu lên lo lắng hỏi " Tiểu Nhiễm không gạt anh chứ?".
Tống Nhiễm cười lắc đầu vỗ vỗ chỗ giường còn trống bên cạnh mình nói, " Đến đây ngồi đi anh hai, một lát sẽ được về nhà".
Lưu Viễn do dự nhưng vẫn rất nghe lời đến ngồi bên cạnh cậu rồi làm hành động mà cậu không biết phải nói cái gì thêm nữa rồi..
Lưu Viễn ôm Tống Nhiễm vùi đầu vào ngực cậu vừa khóc thúc thích vừa nói, " Xin.. xin lỗi tiểu Nhiễm.. ba ba nói là cô gái xấu đó trộm chìa khoá của em.. nên mới vô nhà được.. không phải là tiểu Nhiễm ghét anh hai..nên muốn người xấu đó mang anh đi..là anh sai.. Tiểu Nhiễm chảy rất nhiều máu .. anh rất sợ .. hu hu".
Tống Nhiễm vuốt ve lưng của Lưu Viễn nhìn về hướng ba mẹ Lưu nhưng hai người lại làm ngơ như không thấy gì.
Tống Nhiễm bất lực rồi vỗ về bờ lưng rộng lớn còn hơn cả mình nhẹ nói, " Được rồi anh hai ngoan không khóc, em không sao, không giận anh đâu, vẫn sẽ chơi đùa cùng anh có được không, nhưng sau này anh phải hứa nghe lời của em được chứ ?".
Lưu Viễn trong lòng ngực của cậu liên tục gật đầu, sau đó cầm lấy khăn tay mà mẹ Lưu đưa cho nhưng lại không lau mà nhìn Tống Nhiễm chờ mong .
Tống Nhiễm cười gật đầu cầm lấy khăn lau nước mắt trên khuôn mặt góc cạnh còn hoàn mỹ hơn cậu ở kiếp trước nữa..
Cậu cảm thấy lần đầu tiên có người thân là cảm giác thật mới lạ.
Lúc này bác sĩ đi vào khám cho Tống Nhiễm nhưng Lưu Viễn lại không chịu đi ra xa mà cứ nhất quyết ngồi cạnh cậu.
Bác sĩ chỉ đành khám đầu của Tống Nhiễm thấy đã ổn thì gật đầu rồi nói, " Cậu có thể về, an dưỡng tại nhà sẽ tốt hơn, nhớ trở lại tái khám".
Sau đó ba mẹ Lưu Viễn vào thăm thì anh ta vui vẻ cười đòi ba mẹ dẫn mình đi chơi.
Sau khi bác sĩ khám lại cho anh ta kết luận là bị cú sốc tâm lý tự phong bế trí nhớ của mình, tâm hồn trẻ thơ còn thân hình thì hai mươi tám.
Còn về nguyên chủ, à không là cậu bây giờ.
Thân phận cậu hiện tại là Lưu Nhiễm.
Con nuôi của ba mẹ Lưu Viễn, được đưa ra nước ngoài du học khi tròn 15 tuổi cho tới nay là bảy năm.
Sau khi Lưu Viễn xảy ra chuyện được một tháng ông bà Lưu không thể lúc nào cũng bên cạnh anh ta nên đã gọi Lưu Nhiễm từ nước ngoài trở về thay họ chăm sóc cho Lưu Viễn.
Lý do Lưu Nhiễm nhập viện là bị Lưu Viễn đẩy ngã đập đầu vào cạnh bàn khá nhọn nên chảy máu, ngất xỉu được người hầu trong nhà mang đi bệnh viện.
Tống Nhiễm từ từ tiếp thu hết trí nhớ của nguyên chủ cũ, lại phát hiện thì ra nguyên chủ đã thích anh trai của mình từ lâu.
Thật lâu sau đó, Tống Nhiễm nghe được tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân đang đến gần.
Nhưng Tống Nhiễm không có mở mắt ngay lúc đó mà đợi một lúc, cậu có thể biết họ là ai, sẽ không có ác ý với cậu.
Khi Tống Nhiễm mở mắt ra trong đôi mắt chỉ có sự yên tĩnh, cậu nhìn ba người vừa quen lại lạ trong phòng,âm thầm đánh giá, tìm trong trí nhớ thân phận của họ.
Người phụ nữ trung niên chừng gần 50 tuổi này tên Lan Hoa, người đàn ông trung niên bên cạnh hơn bà ấy vài tuổi tên Lưu Chí.
Hai người là ba mẹ của Lưu Viễn cũng là ba mẹ nuôi của Lưu Nhiễm bây giờ thì là ba mẹ nuôi tạm thời của cậu.
Còn một người nữa một chàng trai tóc màu tím đậm có đôi mắt màu tím nhạt sâu lắng, mặc một bộ đồ thun vừa người tôn lên vóc dáng của anh ta.
Chỉ là trong lòng đang ôm một con thú nhồi bông hình heo màu hồng đang dùng ánh mắt tò mò cùng lo sợ nhìn cậu.
Tống Nhiễm nở một nụ cười cho rằng ấm áp nhất của mình nhìn về hướng Lưu Viễn.
Khi Lưu Viễn nhìn thấy nụ cười của cậu thì cũng mỉm cười nhưng rồi nhớ tới việc gì đó mà cảm thấy sợ cúi gằm mặt xuống lấy con heo vải che chắn cho bản thân.
Tống Nhiễm cười trừ nhìn sang ông bà Lưu cũng cười nói " Xin lỗi ba mẹ do con bất cẩn để hai người vừa phải lo cho anh hai còn phải bận lòng vì con nữa".
Vì nguyên chủ trước kia rất bao che cho anh trai, nên bây giờ mọi lỗi sai đều ôm về mình, Tống Nhiễm thấy vậy cũng chả sao, cậu cảm thấy vui là được rồi.
Ông bà Lưu nghe vậy ngẩn ra nhìn nhau cười khổ rồi nhìn Tống Nhiễm.
Mẹ Lưu ôn tồn nói, " Con không sao là ba mẹ yên tâm rồi, để lát bác sĩ đến khám lại cho con xem như thế nào?".
Tống Nhiễm gật đầu rồi lại nhìn Lưu Viễn ngồi ở trên ghế sofa đằng xa kia nói " Anh hai đến đây đi đừng trốn em nữa, em không có sao hết một lát chú áo trắng đến khám cho em xong, anh hai dẫn em về nhà có được không?".
Đây là mặt ấm áp ôn hoà, đầy hoạt bát của Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm giọng nói ấm áp làm cho Lưu Viễn ngồi kia ngẩn đầu lên lo lắng hỏi " Tiểu Nhiễm không gạt anh chứ?".
Tống Nhiễm cười lắc đầu vỗ vỗ chỗ giường còn trống bên cạnh mình nói, " Đến đây ngồi đi anh hai, một lát sẽ được về nhà".
Lưu Viễn do dự nhưng vẫn rất nghe lời đến ngồi bên cạnh cậu rồi làm hành động mà cậu không biết phải nói cái gì thêm nữa rồi..
Lưu Viễn ôm Tống Nhiễm vùi đầu vào ngực cậu vừa khóc thúc thích vừa nói, " Xin.. xin lỗi tiểu Nhiễm.. ba ba nói là cô gái xấu đó trộm chìa khoá của em.. nên mới vô nhà được.. không phải là tiểu Nhiễm ghét anh hai..nên muốn người xấu đó mang anh đi..là anh sai.. Tiểu Nhiễm chảy rất nhiều máu .. anh rất sợ .. hu hu".
Tống Nhiễm vuốt ve lưng của Lưu Viễn nhìn về hướng ba mẹ Lưu nhưng hai người lại làm ngơ như không thấy gì.
Tống Nhiễm bất lực rồi vỗ về bờ lưng rộng lớn còn hơn cả mình nhẹ nói, " Được rồi anh hai ngoan không khóc, em không sao, không giận anh đâu, vẫn sẽ chơi đùa cùng anh có được không, nhưng sau này anh phải hứa nghe lời của em được chứ ?".
Lưu Viễn trong lòng ngực của cậu liên tục gật đầu, sau đó cầm lấy khăn tay mà mẹ Lưu đưa cho nhưng lại không lau mà nhìn Tống Nhiễm chờ mong .
Tống Nhiễm cười gật đầu cầm lấy khăn lau nước mắt trên khuôn mặt góc cạnh còn hoàn mỹ hơn cậu ở kiếp trước nữa..
Cậu cảm thấy lần đầu tiên có người thân là cảm giác thật mới lạ.
Lúc này bác sĩ đi vào khám cho Tống Nhiễm nhưng Lưu Viễn lại không chịu đi ra xa mà cứ nhất quyết ngồi cạnh cậu.
Bác sĩ chỉ đành khám đầu của Tống Nhiễm thấy đã ổn thì gật đầu rồi nói, " Cậu có thể về, an dưỡng tại nhà sẽ tốt hơn, nhớ trở lại tái khám".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.