Chương 49
Tiểu Bảo Bối Thích Xuyên Không
06/01/2023
Trong một căn phòng nhỏ, có một thiếu niên khá đáng yêu đang yên lặng nhắm mắt ngủ.
Bên ngoài cửa phòng thì được thủ vệ canh gác kĩ lưỡng, trời đã tối nhưng không ai vào phòng để gọi thiếu niên dậy cả, căn phòng cũng vì vậy mà rất u ám.
Hàng lông mi của cậu hơi run run vài cái rồi chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt lúc đầu có chút mờ mịt rồi từ từ mới hiểu được vấn đề gì đang diễn ra.
Tống Nhiễm nằm im dùng ánh mắt đảo qua xung quanh một vòng rồi thu hồi.
Cậu cảm thấy cơ thể mới này của mình có chút cứng ngắt, không thoải mái lắm, cậu ý niệm đi vào không gian rơi vào đúng ngay hồ nước linh tuyền.
Tống Nhiễm há miệng uống vài ngụm nước rồi dùng ý niệm đi vào toilet trong phòng ngủ của mình.
Hai mươi phút qua đi , Tống Nhiễm ở trong toilet cởi bỏ bộ quần áo rườm rà lạ hoắc trên người cậu ném vào máy giặc xa một hồi.
Rồi cậu đi sang phòng tắm , thả người ngâm mình trong cái bồn tắm lớn bằng gỗ khắc hoa thược dược xinh đẹp mà cậu đặc người ta làm trước kia.
Thoải mái vô cùng, bao nhiêu mệt mỏi đều bị nước xua tan đi hết rồi, cậu liền như vậy ngủ trong bồn tắm luôn.
Ba giờ sau đó cậu chợt tỉnh lại, ngơ ngác nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn cười khổ.
Mà may mắn đây là nước linh tuyền dù ngâm lâu da cũng không có bị nhăn nheo lại chỉ là có chút trắng hơn , mịn hơn mà thôi.
Cậu đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm , cầm cái khăn tắm lớn quấn ngang eo rồi đi ra ngoài tìm cái gì ăn uống , đói sắp lép luôn cái bụng nhỏ của cậu rồi.
Trong phòng bếp có trứng , có rau xanh , Tống Nhiễm lấy chúng nấu cùng với một gói mì, rất nhanh đã có một tô mì trứng thơm ngon.
Cậu còn làm ấm lại một ly sữa rồi để lên bàn, mới từ từ dùng bữa.
Sau khi ăn xong cậu rửa bát, rửa ly rồi trở lại phòng ngủ của mình.
Nhìn mọi thứ trong phòng Tống Nhiễm thở dài than vãn.
" Phải tiếp tục bắt đầu mọi thứ lại một lần nữa rồi, tùy duyên đi vậy ".
Cậu lấy khăn lau khô tóc rồi nằm xuống giường gác tay lên trán mắt nhìn trần nhà không chớp.
Cậu cười hơi đắng rồi bật ngồi dậy, đến trước gương nhìn bản thân mình.
Tóc không dài lắm, chỉ hơn vai một chút đang rối bù vì cậu còn chưa có chải lại nữa mà.
Ánh mắt trong sáng có chút hơi nước, khuôn mặt hơi nhỏ, môi mỏng hơi đỏ, khi cười thì nhìn lại rất hoạt bát đáng yêu, còn nữa cậu vuốt lại tóc nhìn kỹ trên trán mình ở giữa mi tâm của cậu có một hoa văn hình con bướm màu đỏ tươi rất yêu diễm.
Tống Nhiễm sờ vào con bướm nhỏ đó, cậu phát hiện ra phía sau sự yêu dị đó là một vết sẹo nhỏ, nếu không dùng hình xăm chồng lên thì khuôn mặt anh tuấn này sẽ bị phá hủy mất.
Tống Nhiễm thở ra một hơi dài, mở tủ đồ bên trong có một cái kệ tủ nhỏ, dùng để phụ kiện làm tóc rồi còn có khuyên tai nữa.
Tống Nhiễm lấy vài món ra, chải tóc cho suông mượt lại rồi gôm một phần cột lên, còn lại thì thả tự do, về phần con bướm nhỏ cậu chọn một sợi dây vải có một đoạn được làm lớn hơn thành một hình chữ nhật màu hồng nhạt cột lên trán.
Che đi hầu như toàn bộ chú bướm đỏ yêu diễm đầy mị lực đó, khiến gương mặt cậu trở lại đáng yêu như trước.
Ổn thoả đầu tóc rồi, cậu chờ khi nào ra không gian thì lấy đồ ở trong tủ mặc tạm , vài ngày nữa lại đi mua sau cũng được.
Lúc này cuối cùng cậu cũng nhớ ra một việc, lúc đầu vì cơ thể khó chịu, trí nhớ của nguyên chủ để lại, cậu đã vứt vào một góc trong bộ não rồi.
Bây giờ cần thiết mới nhớ ra, cậu cười khổ trèo lên giường nằm xuống nhắm mắt lại rồi từ từ để trí nhớ của nguyên chủ trở lại trong biển ý thức của mình.
Cậu bây giờ tên là Thuần Cảnh Nghi, 17 tuổi, tứ công tử của phủ quốc công Bích Lương quốc.
Thân phận con trai của một tiểu thiếp, Thuần Cảnh Nghi từ nhỏ đã sống rất im lặng, thường hay ru rú trong phòng mình, không có bạn bè cũng chẳng có người quan tâm.
Mẫu thân sau khi sinh Thuần Cảnh Nghi ra không lâu thì bị phong hàn mà qua đời, vì cách sống khá âm u của Thuần Cảnh Nghi nên vị phụ thân quốc công đó chỉ ban chút tình cảm, coi như làm tròn bổn phận người cha.
Cho cậu một mình ở trong cái tiểu viện nhỏ, có đủ cơm ăn áo mặc tuy là một phần cũng không bằng mấy vị ca ca tỷ tỷ được sủng.
Nhưng Thuần Cảnh Nghi rất an phận. Do đó cũng không ai đến làm khó dễ cậu, rất bình yên mà sống qua ngày.
Cuộc sống bình yên của Thuần Cảnh Nghi lại không kéo dài nữa, buổi sáng hôm nay trong cung truyền đến một tờ thánh chỉ làm cả phủ quốc công đều đại loạn.
Nội dung thánh chỉ đơn giản vài câu " Sắc phong tứ công tử Thuần Cảnh Nghi làm Ngạc Khắc vương tử, mười ngày sao lên đường đến Tề Nguyệt quốc liên hôn cùng thái tử Tề Vũ Hiên".
Bên ngoài cửa phòng thì được thủ vệ canh gác kĩ lưỡng, trời đã tối nhưng không ai vào phòng để gọi thiếu niên dậy cả, căn phòng cũng vì vậy mà rất u ám.
Hàng lông mi của cậu hơi run run vài cái rồi chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt lúc đầu có chút mờ mịt rồi từ từ mới hiểu được vấn đề gì đang diễn ra.
Tống Nhiễm nằm im dùng ánh mắt đảo qua xung quanh một vòng rồi thu hồi.
Cậu cảm thấy cơ thể mới này của mình có chút cứng ngắt, không thoải mái lắm, cậu ý niệm đi vào không gian rơi vào đúng ngay hồ nước linh tuyền.
Tống Nhiễm há miệng uống vài ngụm nước rồi dùng ý niệm đi vào toilet trong phòng ngủ của mình.
Hai mươi phút qua đi , Tống Nhiễm ở trong toilet cởi bỏ bộ quần áo rườm rà lạ hoắc trên người cậu ném vào máy giặc xa một hồi.
Rồi cậu đi sang phòng tắm , thả người ngâm mình trong cái bồn tắm lớn bằng gỗ khắc hoa thược dược xinh đẹp mà cậu đặc người ta làm trước kia.
Thoải mái vô cùng, bao nhiêu mệt mỏi đều bị nước xua tan đi hết rồi, cậu liền như vậy ngủ trong bồn tắm luôn.
Ba giờ sau đó cậu chợt tỉnh lại, ngơ ngác nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn cười khổ.
Mà may mắn đây là nước linh tuyền dù ngâm lâu da cũng không có bị nhăn nheo lại chỉ là có chút trắng hơn , mịn hơn mà thôi.
Cậu đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm , cầm cái khăn tắm lớn quấn ngang eo rồi đi ra ngoài tìm cái gì ăn uống , đói sắp lép luôn cái bụng nhỏ của cậu rồi.
Trong phòng bếp có trứng , có rau xanh , Tống Nhiễm lấy chúng nấu cùng với một gói mì, rất nhanh đã có một tô mì trứng thơm ngon.
Cậu còn làm ấm lại một ly sữa rồi để lên bàn, mới từ từ dùng bữa.
Sau khi ăn xong cậu rửa bát, rửa ly rồi trở lại phòng ngủ của mình.
Nhìn mọi thứ trong phòng Tống Nhiễm thở dài than vãn.
" Phải tiếp tục bắt đầu mọi thứ lại một lần nữa rồi, tùy duyên đi vậy ".
Cậu lấy khăn lau khô tóc rồi nằm xuống giường gác tay lên trán mắt nhìn trần nhà không chớp.
Cậu cười hơi đắng rồi bật ngồi dậy, đến trước gương nhìn bản thân mình.
Tóc không dài lắm, chỉ hơn vai một chút đang rối bù vì cậu còn chưa có chải lại nữa mà.
Ánh mắt trong sáng có chút hơi nước, khuôn mặt hơi nhỏ, môi mỏng hơi đỏ, khi cười thì nhìn lại rất hoạt bát đáng yêu, còn nữa cậu vuốt lại tóc nhìn kỹ trên trán mình ở giữa mi tâm của cậu có một hoa văn hình con bướm màu đỏ tươi rất yêu diễm.
Tống Nhiễm sờ vào con bướm nhỏ đó, cậu phát hiện ra phía sau sự yêu dị đó là một vết sẹo nhỏ, nếu không dùng hình xăm chồng lên thì khuôn mặt anh tuấn này sẽ bị phá hủy mất.
Tống Nhiễm thở ra một hơi dài, mở tủ đồ bên trong có một cái kệ tủ nhỏ, dùng để phụ kiện làm tóc rồi còn có khuyên tai nữa.
Tống Nhiễm lấy vài món ra, chải tóc cho suông mượt lại rồi gôm một phần cột lên, còn lại thì thả tự do, về phần con bướm nhỏ cậu chọn một sợi dây vải có một đoạn được làm lớn hơn thành một hình chữ nhật màu hồng nhạt cột lên trán.
Che đi hầu như toàn bộ chú bướm đỏ yêu diễm đầy mị lực đó, khiến gương mặt cậu trở lại đáng yêu như trước.
Ổn thoả đầu tóc rồi, cậu chờ khi nào ra không gian thì lấy đồ ở trong tủ mặc tạm , vài ngày nữa lại đi mua sau cũng được.
Lúc này cuối cùng cậu cũng nhớ ra một việc, lúc đầu vì cơ thể khó chịu, trí nhớ của nguyên chủ để lại, cậu đã vứt vào một góc trong bộ não rồi.
Bây giờ cần thiết mới nhớ ra, cậu cười khổ trèo lên giường nằm xuống nhắm mắt lại rồi từ từ để trí nhớ của nguyên chủ trở lại trong biển ý thức của mình.
Cậu bây giờ tên là Thuần Cảnh Nghi, 17 tuổi, tứ công tử của phủ quốc công Bích Lương quốc.
Thân phận con trai của một tiểu thiếp, Thuần Cảnh Nghi từ nhỏ đã sống rất im lặng, thường hay ru rú trong phòng mình, không có bạn bè cũng chẳng có người quan tâm.
Mẫu thân sau khi sinh Thuần Cảnh Nghi ra không lâu thì bị phong hàn mà qua đời, vì cách sống khá âm u của Thuần Cảnh Nghi nên vị phụ thân quốc công đó chỉ ban chút tình cảm, coi như làm tròn bổn phận người cha.
Cho cậu một mình ở trong cái tiểu viện nhỏ, có đủ cơm ăn áo mặc tuy là một phần cũng không bằng mấy vị ca ca tỷ tỷ được sủng.
Nhưng Thuần Cảnh Nghi rất an phận. Do đó cũng không ai đến làm khó dễ cậu, rất bình yên mà sống qua ngày.
Cuộc sống bình yên của Thuần Cảnh Nghi lại không kéo dài nữa, buổi sáng hôm nay trong cung truyền đến một tờ thánh chỉ làm cả phủ quốc công đều đại loạn.
Nội dung thánh chỉ đơn giản vài câu " Sắc phong tứ công tử Thuần Cảnh Nghi làm Ngạc Khắc vương tử, mười ngày sao lên đường đến Tề Nguyệt quốc liên hôn cùng thái tử Tề Vũ Hiên".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.