Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng
Chương 131: Con Mèo Nhỏ
Điềm Miêu
14/11/2022
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tô Ngọc là lấy con dao được mua trong siêu thị ra rồi kéo Văn Chi Bình chạy như điên, rời khỏi đám đông đã bắt đầu náo loạn.
Có người phát hiện bọn họ muốn rời khỏi cuộc giao tranh nên truy đuổi sát theo.
Lâm Tô Ngọc và Văn Chi Bình cố gắng hết sức để chạy vào khu rừng rậm, nấp dưới những tán cây.
Những người đuổi theo bọn họ mất mục tiêu, quay ra đánh nhau với những người phía sau vừa đuổi tới.
Âm thanh chém giết thảm thiết và những tiếng than khóc thê lương trước khi chết vang lên không ngừng.
Văn Chi Bình nắm chặt tay Lâm Tô Ngọc, mặc dù sợ hãi đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh nhưng anh ta vẫn trấn an vỗ vỗ lưng cô.
Lâm Tô Ngọc không dám nhìn cảnh máu me, chân tay bị chém cụt bay tứ tung bên đó nên đưa mắt quan sát tình hình xung quanh.
Giữa những âm thanh đau đớn như vọng lên từ địa ngục lại có một tiếng huýt sáo nhàn nhã vang lên.
Gió thổi đung đưa cây, lá cây xào xạc tựa tiếng nhạc như thể hoà âm cùng tiếng huýt sáo.
Tiếng huýt sáo thảnh thơi vang lên mỗi lúc một gần, những người chơi đang đánh nhau cũng dừng tay, kinh hãi nhìn bốn phía.
“W… có phải là W không?”
“Chạy… chạy thôi?”
Bọn họ nhìn nhau, ai nấy đều muốn chạy nhưng lại sợ đối thủ đánh lén từ phía sau.
“Không sao, có nhiều người như vậy, chúng ta hãy cùng xử lý W trước đã!”
"Chúng ta có nhiều người thế này chẳng lẽ đánh không lại một mình hắn!”
Bọn họ hô lên như thể sắp đánh giặc.
Lâm Tô Ngọc thấy một thứ gì đó bị ném đến từ xa rồi bay vào giữa nhóm người kia.
Cô vội vàng ấn Văn Chi Bình cúi xuống đất: "Cúi xuống..."
Lâm Tô Ngọc chưa kịp nói xong thì đã bị tác động của vụ nổ đã hất văng ra xa, ngọn lửa thiêu rụi áo choàng của cô.
"Thật là nhàm chán."
Lâm Tô Ngọc nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên từ trên cao. Cô chịu đựng cơn đau và đứng dậy, chỉ thấy một bóng người đứng chắn ánh mặt trời ngay trước mặt mình.
Hắn mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu, đeo một chiếc mặt nạ mèo dễ thương, đồng tử đen như vực thẳm nhìn xuống cô và Văn Chi Bình đã hôn mê bất tỉnh.
Lại khẽ mở miệng: “Con mèo nhỏ?”
W ngồi xổm xuống, bóng người bao phủ lấy Lâm Tô Ngọc, hắn vuốt ve cằm cô như thú cưng: “Muốn sống sao, mèo con?”
Lâm Tô Ngọc thấy gương mặt đầy bụi bẩn của mình trong mắt W, hắn nở một nụ cười đầy thích thú.
Có người phát hiện bọn họ muốn rời khỏi cuộc giao tranh nên truy đuổi sát theo.
Lâm Tô Ngọc và Văn Chi Bình cố gắng hết sức để chạy vào khu rừng rậm, nấp dưới những tán cây.
Những người đuổi theo bọn họ mất mục tiêu, quay ra đánh nhau với những người phía sau vừa đuổi tới.
Âm thanh chém giết thảm thiết và những tiếng than khóc thê lương trước khi chết vang lên không ngừng.
Văn Chi Bình nắm chặt tay Lâm Tô Ngọc, mặc dù sợ hãi đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh nhưng anh ta vẫn trấn an vỗ vỗ lưng cô.
Lâm Tô Ngọc không dám nhìn cảnh máu me, chân tay bị chém cụt bay tứ tung bên đó nên đưa mắt quan sát tình hình xung quanh.
Giữa những âm thanh đau đớn như vọng lên từ địa ngục lại có một tiếng huýt sáo nhàn nhã vang lên.
Gió thổi đung đưa cây, lá cây xào xạc tựa tiếng nhạc như thể hoà âm cùng tiếng huýt sáo.
Tiếng huýt sáo thảnh thơi vang lên mỗi lúc một gần, những người chơi đang đánh nhau cũng dừng tay, kinh hãi nhìn bốn phía.
“W… có phải là W không?”
“Chạy… chạy thôi?”
Bọn họ nhìn nhau, ai nấy đều muốn chạy nhưng lại sợ đối thủ đánh lén từ phía sau.
“Không sao, có nhiều người như vậy, chúng ta hãy cùng xử lý W trước đã!”
"Chúng ta có nhiều người thế này chẳng lẽ đánh không lại một mình hắn!”
Bọn họ hô lên như thể sắp đánh giặc.
Lâm Tô Ngọc thấy một thứ gì đó bị ném đến từ xa rồi bay vào giữa nhóm người kia.
Cô vội vàng ấn Văn Chi Bình cúi xuống đất: "Cúi xuống..."
Lâm Tô Ngọc chưa kịp nói xong thì đã bị tác động của vụ nổ đã hất văng ra xa, ngọn lửa thiêu rụi áo choàng của cô.
"Thật là nhàm chán."
Lâm Tô Ngọc nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên từ trên cao. Cô chịu đựng cơn đau và đứng dậy, chỉ thấy một bóng người đứng chắn ánh mặt trời ngay trước mặt mình.
Hắn mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu, đeo một chiếc mặt nạ mèo dễ thương, đồng tử đen như vực thẳm nhìn xuống cô và Văn Chi Bình đã hôn mê bất tỉnh.
Lại khẽ mở miệng: “Con mèo nhỏ?”
W ngồi xổm xuống, bóng người bao phủ lấy Lâm Tô Ngọc, hắn vuốt ve cằm cô như thú cưng: “Muốn sống sao, mèo con?”
Lâm Tô Ngọc thấy gương mặt đầy bụi bẩn của mình trong mắt W, hắn nở một nụ cười đầy thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.