Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng
Chương 127: Hay Là Em Quay Về Đi Có Được Không
Điềm Miêu
14/11/2022
Văn Chi Bình thấy vợ mình ngơ ngác nhìn về phía trước, tưởng cô sợ hãi, anh ta khẽ thở dài: "Nhã Nhã, hay là em quay về đi có được không? Để một mình anh tham gia chơi trò này là được, nếu anh thắng, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi. Nếu anh… em hãy quên anh và kết hôn với một người đàn ông khác."
Người tham gia trò chơi đều dựa trên tinh thần tự nguyện, người chơi có thể lựa chọn bỏ cuộc bất cứ lúc nào. Chỉ là nếu đã đến đảo hoang, người chơi lựa chọn rút lui sẽ có ba ngày "suy nghĩ".
Mà thông thường, những người sau khi đặt chân đến hòn đảo mới lựa chọn bỏ cuộc hầu như đều không thể sống sót qua ba ngày này.
Các quy tắc tham gia trò chơi nhìn qua có vẻ rất nhân tính, nhưng đó thực sự là một phương pháp hiệu quả để sàng lọc người chơi: Chỉ những người không còn lựa chọn nào khác mới đến tham gia trò chơi, ai nấy đều mang tư tưởng được ăn cả ngã về không, cho nên đều không sợ giết người.
Đối với người có địa vị cao mà nói, quan sát một nhóm người điên cuồng liều mạng chiến đấu thú vị hơn nhiều so với việc xem những người bình thường sợ hãi rụt rè đánh nhau.
"Đinh đoong." Một giọng nữ máy móc vang lên trong sảnh lớn: "Người chơi vui lòng xếp hàng đến phòng y tế để lấy thuốc. Những người còn lại có thể mua đồ tại trung tâm mua sắm trong hội trường. Máy bay sẽ cất cánh sau hai mươi phút, mọi người vui lòng chú ý thời gian."
Để đảm bảo người chơi bị bệnh không gặp bất lợi vì bệnh tật khi tham gia trò chơi. Công ty phát hành sẽ cung cấp cho người chơi một loại thuốc đặc biệt, loại thuốc này có thể ngăn chặn hoàn toàn sự phát triển và triệu chứng bệnh tật của người chơi.
Tuy nhiên, mỗi người chơi bị bệnh chỉ được phát một lọ thuốc, dùng được trong tối đa 30 ngày.
Mà thông thường trò chơi không thể kết thúc sau ba mươi ngày. Cho nên khi đặt chân đến hoang đảo, những người chơi có bệnh sẽ xảy ra xung đột đầu tiên.
“Nhã Nhã, anh đi lấy thuốc, em ở đây chờ anh.”
Giọng nói của Văn Chi Bình đầy ấm áp, anh ta cúi đầu xuống, cách mũ trùm đầu và lớp mặt nạ, đặt lên tóc Lâm Tô Ngọc một nụ hôn.
Người tham gia trò chơi đều dựa trên tinh thần tự nguyện, người chơi có thể lựa chọn bỏ cuộc bất cứ lúc nào. Chỉ là nếu đã đến đảo hoang, người chơi lựa chọn rút lui sẽ có ba ngày "suy nghĩ".
Mà thông thường, những người sau khi đặt chân đến hòn đảo mới lựa chọn bỏ cuộc hầu như đều không thể sống sót qua ba ngày này.
Các quy tắc tham gia trò chơi nhìn qua có vẻ rất nhân tính, nhưng đó thực sự là một phương pháp hiệu quả để sàng lọc người chơi: Chỉ những người không còn lựa chọn nào khác mới đến tham gia trò chơi, ai nấy đều mang tư tưởng được ăn cả ngã về không, cho nên đều không sợ giết người.
Đối với người có địa vị cao mà nói, quan sát một nhóm người điên cuồng liều mạng chiến đấu thú vị hơn nhiều so với việc xem những người bình thường sợ hãi rụt rè đánh nhau.
"Đinh đoong." Một giọng nữ máy móc vang lên trong sảnh lớn: "Người chơi vui lòng xếp hàng đến phòng y tế để lấy thuốc. Những người còn lại có thể mua đồ tại trung tâm mua sắm trong hội trường. Máy bay sẽ cất cánh sau hai mươi phút, mọi người vui lòng chú ý thời gian."
Để đảm bảo người chơi bị bệnh không gặp bất lợi vì bệnh tật khi tham gia trò chơi. Công ty phát hành sẽ cung cấp cho người chơi một loại thuốc đặc biệt, loại thuốc này có thể ngăn chặn hoàn toàn sự phát triển và triệu chứng bệnh tật của người chơi.
Tuy nhiên, mỗi người chơi bị bệnh chỉ được phát một lọ thuốc, dùng được trong tối đa 30 ngày.
Mà thông thường trò chơi không thể kết thúc sau ba mươi ngày. Cho nên khi đặt chân đến hoang đảo, những người chơi có bệnh sẽ xảy ra xung đột đầu tiên.
“Nhã Nhã, anh đi lấy thuốc, em ở đây chờ anh.”
Giọng nói của Văn Chi Bình đầy ấm áp, anh ta cúi đầu xuống, cách mũ trùm đầu và lớp mặt nạ, đặt lên tóc Lâm Tô Ngọc một nụ hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.