Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng
Chương 228: Hung Thủ Xuất Hiện Ư?
Điềm Miêu
27/11/2022
Hơn sáu tháng qua, các thành viên trong đội thám hiểm luôn dãi gió dầm sương, ăn uống bữa có bữa không.
Dẫu thức ăn trong bộ lạc không hề có bất kỳ gia vị nào, nhưng đối với họ đây vẫn là mỹ vị nhân gian.
Lâm Tô Ngọc và những người khác sau khi ăn uống no say thì đi theo một bà lão vào một căn nhà bằng gỗ.
Ngôi nhà gỗ này có hơi dột nát, chỉ có một mình bà lão sống ở đây.
Đây là nơi đội thám hiểm sẽ ở trong tương lai, đồng thời cũng là nơi chôn cất Phương Nghiên.
Lâm Tô Ngọc được sắp xếp phòng riêng ở tầng một, năm người đàn ông sống trên lầu hai. Chuyện này khác với ký ức của Phương Nghiên.
Ban đầu, Lâm Tô Ngọc muốn đợi đến khi hung thủ ra tay thì sẽ bắt tại trận, như vậy cô không cần phải suy đoán xem hung thủ là ai nữa.
Bây giờ có vẻ như mọi chuyện đã thay đổi, kế hoạch của cô không thể thực hiện được rồi.
Hiện tại, hết thảy chỉ mới bắt đầu, cô vẫn phải nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai tìm cách truy bắt hung thủ.
Mặc dù hệ thống đã giúp Lâm Tô Ngọc loại bỏ cơn đau nhưng cô vẫn rất mệt sau khi đi bộ cả một buổi chiều.
Lâm Tô Ngọc nằm trên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng mờ mờ ảo ảo, cô giống như đứa bé trong nôi lắc lư theo nhịp điệu, không có sức phản kháng.
Lâm Tô Ngọc mơ hồ cảm thấy có gì đó đang vén áo của cô lên.
Một thứ mềm mềm ẩm ướt chạm vào đầu ngực của cô, nếu không có động tác liếm mút, cô còn nghi ngờ đây là một viên đá lạnh.
Hắn là hung thủ? Sao hắn lại hành động nhanh như vậy? Chuyện này không giống với trí nhớ của Phương Nghiên!
Lâm Tô Ngọc có chút kinh ngạc.
Cô cố gắng tỉnh dậy nhưng ý thức lại dần chìm xuống, tựa như bị nhốt dưới vực sâu vạn trượng, không thể thoát ra.
Cô thậm chí không còn sức để gọi hệ thống.
Thứ ẩm ướt kia liếm liếm hai bầu ngực của cô rồi dần dần di chuyển xuống dưới.
Lạnh quá… Lâm Tô Ngọc khẽ cau mày, nhưng cơ thể nhạy cảm của cô đã mất kiểm soát.
Mật dịch chảy dọc theo miệng huyệt mỏng manh, thấm ướt cả quần lót.
Dẫu thức ăn trong bộ lạc không hề có bất kỳ gia vị nào, nhưng đối với họ đây vẫn là mỹ vị nhân gian.
Lâm Tô Ngọc và những người khác sau khi ăn uống no say thì đi theo một bà lão vào một căn nhà bằng gỗ.
Ngôi nhà gỗ này có hơi dột nát, chỉ có một mình bà lão sống ở đây.
Đây là nơi đội thám hiểm sẽ ở trong tương lai, đồng thời cũng là nơi chôn cất Phương Nghiên.
Lâm Tô Ngọc được sắp xếp phòng riêng ở tầng một, năm người đàn ông sống trên lầu hai. Chuyện này khác với ký ức của Phương Nghiên.
Ban đầu, Lâm Tô Ngọc muốn đợi đến khi hung thủ ra tay thì sẽ bắt tại trận, như vậy cô không cần phải suy đoán xem hung thủ là ai nữa.
Bây giờ có vẻ như mọi chuyện đã thay đổi, kế hoạch của cô không thể thực hiện được rồi.
Hiện tại, hết thảy chỉ mới bắt đầu, cô vẫn phải nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai tìm cách truy bắt hung thủ.
Mặc dù hệ thống đã giúp Lâm Tô Ngọc loại bỏ cơn đau nhưng cô vẫn rất mệt sau khi đi bộ cả một buổi chiều.
Lâm Tô Ngọc nằm trên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng mờ mờ ảo ảo, cô giống như đứa bé trong nôi lắc lư theo nhịp điệu, không có sức phản kháng.
Lâm Tô Ngọc mơ hồ cảm thấy có gì đó đang vén áo của cô lên.
Một thứ mềm mềm ẩm ướt chạm vào đầu ngực của cô, nếu không có động tác liếm mút, cô còn nghi ngờ đây là một viên đá lạnh.
Hắn là hung thủ? Sao hắn lại hành động nhanh như vậy? Chuyện này không giống với trí nhớ của Phương Nghiên!
Lâm Tô Ngọc có chút kinh ngạc.
Cô cố gắng tỉnh dậy nhưng ý thức lại dần chìm xuống, tựa như bị nhốt dưới vực sâu vạn trượng, không thể thoát ra.
Cô thậm chí không còn sức để gọi hệ thống.
Thứ ẩm ướt kia liếm liếm hai bầu ngực của cô rồi dần dần di chuyển xuống dưới.
Lạnh quá… Lâm Tô Ngọc khẽ cau mày, nhưng cơ thể nhạy cảm của cô đã mất kiểm soát.
Mật dịch chảy dọc theo miệng huyệt mỏng manh, thấm ướt cả quần lót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.