Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng
Chương 146: Tắm Rửa
Điềm Miêu
14/11/2022
Hắn vừa dứt lời thì bị đánh một gậy.
W xoay người bảo vệ Lâm Tô Ngọc, đưa lưng về phía địch.
Sống lưng hắn thẳng tắp, dáng người ưu nhã ung dung, không chút sợ hãi đòn công kích phía sau.
Lâm Tô Ngọc sững sờ ngẩng đầu nhìn W, chỉ thấy được hàm dưới trơn bóng và chiếc cổ gợi cảm.
"A!!!"
Gậy còn chưa đánh xuống, kẻ tấn công đã kêu lên vô cùng thê thảm.
Âm thanh đàn sói cắn xé thịt và tiếng kêu thảm thiết của những người bỏ chạy tạo thành một bản giao hưởng.
W khẽ nâng cằm, dáng vẻ kiêu ngạo, như một quý ông đang thưởng thức bản nhạc tươi đẹp trong phòng hòa nhạc.
Thế nhưng cảnh tượng thực tế lại rất khó coi, máu thịt vương vãi khắp nơi.
Lâm Tô Ngọc liếc nhìn xung quanh, liền thấy trong rừng xuất hiện một đôi mắt màu xanh lục u ám, giống như những viên đá quý trên vương miện, được khảm trên bức màn trong khu rừng đen như vực thẳm.
Nhiều sói như vậy, chắc chắn hôm nay bọn họ sẽ chết.
Lâm Tô Ngọc ở trong lòng W động đậy: "Để tôi xuống đi."
W không nghe lời cô: "Em sẽ bị chó sói cắn đấy, không sợ sao?"
Cắn thì cắn, dù sao thì cô cũng có hệ thống nên sẽ không cảm thấy gì ...
Không đúng! Cô đã để hệ thống chăm sóc cho Văn Chí Bình.
Có lẽ hệ thống sẽ cảm nhận được nhiệm vụ thất bại khi cô bị cắn chết?
Lâm Tô Ngọc hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng bệch, theo bản năng cô ôm chặt cổ W .
Mặc dù Lâm Tô Ngọc biết ôm chặt W không có nghĩa là bản thân sẽ không bị cắn, nhưng...
Cô giống như một người chết đuối vớ được khúc gỗ vậy, tính mạng đều dựa vào bản năng sinh tồn.
Cổ tay W chuyển động, vỗ nhẹ vào eo cô: "Đúng, cứ ôm chặt tôi thế này là được."
Lúc này Lâm Tô Ngọc cảm thấy không khí tràn đầy mùi máu tanh. Bên tai cũng đều là âm thanh bầy sói đang cắn xé thịt.
Tay cô không tự chủ ôm W chặt hơn.
W vẫn ung dung tự tại, còn chủ động đi về phía bầy sói.
Bầy sói lập tức chen nhau lao đến, sau đó...
Chúng bao quanh W hú lên và vui vẻ vẫy đuôi, như thể bọn chúng gặp lại người chủ cũ.
“Đi ra ăn đồ của mình đi.” Giọng W lạnh nhạt.
Bầy sói không hiểu ý W, còn lởn vởn vây quanh hắn, vô cùng thân mật lè lưỡi muốn liếm hắn.
Nhưng mà còn chưa kịp đến gần, chúng đã cảm nhận được khí thế nóng nảy của W liền buồn bã kêu lên mấy tiếng sau đó ngồi yên nhìn hắn rời đi.
Lâm Tô Ngọc trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng lẽ những con sói này đều là W nuôi sao?
W đi ra khỏi rừng và vào một phiến rừng khác không có lối đi: "Tôi đã biết bầy sói này hơn mười năm."
Nơi này là hoang đảo, tất cả những con thú ở đây đều được thả vào để tiến hành trò chơi.
Bầy sói kia lúc bị đưa đến đây vẫn còn nhỏ.
Từ khi con sói đầu đàn vẫn còn là sói con, W và chúng đã có nhận thức.
Hắn không coi bầy sói là bạn, nhưng lại rất thân thiết với chúng.
W băng qua khu rừng nhỏ, cuối cùng cũng dừng lại.
Phiến rừng này vây quanh một thác nước nhỏ, nước bên dưới hồ trong vắt. Ánh sáng lập lòe của đom đóm tỏa ra sau bụi cây, phản chiếu xuống mặt hồ.
Hồ nước tựa bầu trời đêm, đẹp như bức tranh dưới ngòi bút của một nghệ sĩ.
W đi tới mép hồ, buông tay.
"A!"
Lâm Tô Ngọc bất ngờ bị ném xuống hồ, nước lạnh kích thích khiến cả người cô run rẩy.
W cởi áo khoác ngoài, tay đặt lên thắt lưng, từ trên cao nhìn xuống: "Tắm sạch sẽ đi, tôi không muốn ngửi mùi của chồng em trên người em."
Hắn khịt khịt mũi chán ghét nói: "Cả quãng đường ôm em đến đây, cái mùi hôi hám của anh ta sắp ngộp chết tôi rồi."
W xoay người bảo vệ Lâm Tô Ngọc, đưa lưng về phía địch.
Sống lưng hắn thẳng tắp, dáng người ưu nhã ung dung, không chút sợ hãi đòn công kích phía sau.
Lâm Tô Ngọc sững sờ ngẩng đầu nhìn W, chỉ thấy được hàm dưới trơn bóng và chiếc cổ gợi cảm.
"A!!!"
Gậy còn chưa đánh xuống, kẻ tấn công đã kêu lên vô cùng thê thảm.
Âm thanh đàn sói cắn xé thịt và tiếng kêu thảm thiết của những người bỏ chạy tạo thành một bản giao hưởng.
W khẽ nâng cằm, dáng vẻ kiêu ngạo, như một quý ông đang thưởng thức bản nhạc tươi đẹp trong phòng hòa nhạc.
Thế nhưng cảnh tượng thực tế lại rất khó coi, máu thịt vương vãi khắp nơi.
Lâm Tô Ngọc liếc nhìn xung quanh, liền thấy trong rừng xuất hiện một đôi mắt màu xanh lục u ám, giống như những viên đá quý trên vương miện, được khảm trên bức màn trong khu rừng đen như vực thẳm.
Nhiều sói như vậy, chắc chắn hôm nay bọn họ sẽ chết.
Lâm Tô Ngọc ở trong lòng W động đậy: "Để tôi xuống đi."
W không nghe lời cô: "Em sẽ bị chó sói cắn đấy, không sợ sao?"
Cắn thì cắn, dù sao thì cô cũng có hệ thống nên sẽ không cảm thấy gì ...
Không đúng! Cô đã để hệ thống chăm sóc cho Văn Chí Bình.
Có lẽ hệ thống sẽ cảm nhận được nhiệm vụ thất bại khi cô bị cắn chết?
Lâm Tô Ngọc hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng bệch, theo bản năng cô ôm chặt cổ W .
Mặc dù Lâm Tô Ngọc biết ôm chặt W không có nghĩa là bản thân sẽ không bị cắn, nhưng...
Cô giống như một người chết đuối vớ được khúc gỗ vậy, tính mạng đều dựa vào bản năng sinh tồn.
Cổ tay W chuyển động, vỗ nhẹ vào eo cô: "Đúng, cứ ôm chặt tôi thế này là được."
Lúc này Lâm Tô Ngọc cảm thấy không khí tràn đầy mùi máu tanh. Bên tai cũng đều là âm thanh bầy sói đang cắn xé thịt.
Tay cô không tự chủ ôm W chặt hơn.
W vẫn ung dung tự tại, còn chủ động đi về phía bầy sói.
Bầy sói lập tức chen nhau lao đến, sau đó...
Chúng bao quanh W hú lên và vui vẻ vẫy đuôi, như thể bọn chúng gặp lại người chủ cũ.
“Đi ra ăn đồ của mình đi.” Giọng W lạnh nhạt.
Bầy sói không hiểu ý W, còn lởn vởn vây quanh hắn, vô cùng thân mật lè lưỡi muốn liếm hắn.
Nhưng mà còn chưa kịp đến gần, chúng đã cảm nhận được khí thế nóng nảy của W liền buồn bã kêu lên mấy tiếng sau đó ngồi yên nhìn hắn rời đi.
Lâm Tô Ngọc trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng lẽ những con sói này đều là W nuôi sao?
W đi ra khỏi rừng và vào một phiến rừng khác không có lối đi: "Tôi đã biết bầy sói này hơn mười năm."
Nơi này là hoang đảo, tất cả những con thú ở đây đều được thả vào để tiến hành trò chơi.
Bầy sói kia lúc bị đưa đến đây vẫn còn nhỏ.
Từ khi con sói đầu đàn vẫn còn là sói con, W và chúng đã có nhận thức.
Hắn không coi bầy sói là bạn, nhưng lại rất thân thiết với chúng.
W băng qua khu rừng nhỏ, cuối cùng cũng dừng lại.
Phiến rừng này vây quanh một thác nước nhỏ, nước bên dưới hồ trong vắt. Ánh sáng lập lòe của đom đóm tỏa ra sau bụi cây, phản chiếu xuống mặt hồ.
Hồ nước tựa bầu trời đêm, đẹp như bức tranh dưới ngòi bút của một nghệ sĩ.
W đi tới mép hồ, buông tay.
"A!"
Lâm Tô Ngọc bất ngờ bị ném xuống hồ, nước lạnh kích thích khiến cả người cô run rẩy.
W cởi áo khoác ngoài, tay đặt lên thắt lưng, từ trên cao nhìn xuống: "Tắm sạch sẽ đi, tôi không muốn ngửi mùi của chồng em trên người em."
Hắn khịt khịt mũi chán ghét nói: "Cả quãng đường ôm em đến đây, cái mùi hôi hám của anh ta sắp ngộp chết tôi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.