Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng
Chương 230: Tìm Thứ Gì Đó Phòng Thân
Điềm Miêu
27/11/2022
A Hà được Luân Na sắp xếp ngồi cạnh Lâm Tô Ngọc. Anh ta cứ nhìn chằm chằm Lâm Tô Ngọc rồi nở một nụ cười chân thành: “Cô tên gì?”
A Hà thông thạo ngôn ngữ loài người như tiếng mẹ đẻ.
Lâm Tô Ngọc hơi ngạc nhiên và cười đáp lại: “Phương Nghiên”
Các món ăn trên bàn ăn đều rất bình thường, Lâm Tô Ngọc liên lạc với hệ thống, xác nhận rằng đây không phải là một giấc mơ.
Chẳng lẽ chỉ sau một giấc ngủ, toàn bộ đội thám hiểm của bọn họ đã xuyên không hết cả rồi sao? Không thể nào?
Lâm Tô Ngọc cùng với những thành viên còn lại trong đội thám hiểm đều cảnh giác, không hề ăn bất kỳ món nào.
Gia đình của Luân Na rất niềm nở và thân thiện, họ đối xử với Lâm Tô Ngọc giống như con gái của mình.
Sau khi ăn xong, Luân Na thu dọn bát đĩa vào bếp rồi quay lại nói chuyện với Lâm Tô Ngọc.
Bà ta hỏi một số chuyện riêng tư của Lâm Tô Ngọc rồi nói thẳng: “Con trai cô vẫn chưa lấy vợ, cháu có muốn kết hôn với nó không?”
Lâm Tô Ngọc có chút bối rối muốn từ chối, những nghĩ đến việc mình vẫn còn đang ở nhờ nhà người ta, cô giả vờ ngại ngùng nói: “Cô… hỏi đột ngột quá, cháu phải cân nhắc một chút”
Luân Na cũng không miễn cưỡng: “Vậy cháu có thể làm bạn với con trai cô, nó rất tốt.”
Nói xong, bà ta liền đưa chồng mình về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn Lâm Tô Ngọc, năm thành viên của đội thám hiểm và A Hà.
Mặc dù A Hà có vẻ có vấn đề về đầu óc, thế nhưng sự gần gũi của anh ta lại mang theo cảm giác cưỡng bách khiến cho Lâm Tô Ngọc không thể chịu đựng được.
Cô mượn cớ đi rửa tay rồi chuồn vào phòng bếp, nhân tiện tìm thứ gì đó phòng thân.
Căn nhà bằng gỗ này hết sức thô sơ, tất cả mọi nơi trong đại sảnh đều mang vẻ cổ xưa, đặc biệt là phòng bếp, ánh đèn ở đây còn u ám hơn so với bên ngoài,làm cho người ta cảm thấy rất hoảng sợ.
Dao làm bếp rất dễ khiến người khác chú ý, vì vậy Lâm Tô Ngọc định không lấy thứ này, cô đi thẳng đến chiếc tủ gỗ, lục tìm những dụng cụ ăn sắc nhọn.
A Hà thông thạo ngôn ngữ loài người như tiếng mẹ đẻ.
Lâm Tô Ngọc hơi ngạc nhiên và cười đáp lại: “Phương Nghiên”
Các món ăn trên bàn ăn đều rất bình thường, Lâm Tô Ngọc liên lạc với hệ thống, xác nhận rằng đây không phải là một giấc mơ.
Chẳng lẽ chỉ sau một giấc ngủ, toàn bộ đội thám hiểm của bọn họ đã xuyên không hết cả rồi sao? Không thể nào?
Lâm Tô Ngọc cùng với những thành viên còn lại trong đội thám hiểm đều cảnh giác, không hề ăn bất kỳ món nào.
Gia đình của Luân Na rất niềm nở và thân thiện, họ đối xử với Lâm Tô Ngọc giống như con gái của mình.
Sau khi ăn xong, Luân Na thu dọn bát đĩa vào bếp rồi quay lại nói chuyện với Lâm Tô Ngọc.
Bà ta hỏi một số chuyện riêng tư của Lâm Tô Ngọc rồi nói thẳng: “Con trai cô vẫn chưa lấy vợ, cháu có muốn kết hôn với nó không?”
Lâm Tô Ngọc có chút bối rối muốn từ chối, những nghĩ đến việc mình vẫn còn đang ở nhờ nhà người ta, cô giả vờ ngại ngùng nói: “Cô… hỏi đột ngột quá, cháu phải cân nhắc một chút”
Luân Na cũng không miễn cưỡng: “Vậy cháu có thể làm bạn với con trai cô, nó rất tốt.”
Nói xong, bà ta liền đưa chồng mình về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn Lâm Tô Ngọc, năm thành viên của đội thám hiểm và A Hà.
Mặc dù A Hà có vẻ có vấn đề về đầu óc, thế nhưng sự gần gũi của anh ta lại mang theo cảm giác cưỡng bách khiến cho Lâm Tô Ngọc không thể chịu đựng được.
Cô mượn cớ đi rửa tay rồi chuồn vào phòng bếp, nhân tiện tìm thứ gì đó phòng thân.
Căn nhà bằng gỗ này hết sức thô sơ, tất cả mọi nơi trong đại sảnh đều mang vẻ cổ xưa, đặc biệt là phòng bếp, ánh đèn ở đây còn u ám hơn so với bên ngoài,làm cho người ta cảm thấy rất hoảng sợ.
Dao làm bếp rất dễ khiến người khác chú ý, vì vậy Lâm Tô Ngọc định không lấy thứ này, cô đi thẳng đến chiếc tủ gỗ, lục tìm những dụng cụ ăn sắc nhọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.