(Xuyên Nhanh) Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm Ruộng
Chương 20: Thế Giới 1: Kiều Nữ Nhà Đồ Tể (20)
Máy Đánh Chữ Số N
17/08/2023
Lô Lão Đồ có bề ngoài hung hãn, thật ra rất thương đứa bé trong nhà, thỉnh thoảng sạp thịt có khách hàng lớn, ông ấy sẽ mua nước đường mười văn tiền ở quầy nước đường bên cạnh, mang về nhà cho bọn trẻ ăn, đây là lúc đám tiểu bối nhà họ Lô vui vẻ nhất.
Đáng tiếc mấy tháng trước thời tiết nóng bức, thịt tươi không dễ để dành, vì vậy rất ít người mua lượng lớn thịt heo thịt dê, cũng đã lâu Lô Bảo Bảo chưa nếm được nước đào mật vàng tuyệt vời. Trước đó không nghĩ đến thì thôi, bây giờ thấy bảng hiệu vải nước đường của nhà họ Đường tung bay, con sâu thèm ăn trong dạ dày lập tức bị gọi lên.
Muốn ăn!
Lô Bảo Bảo nuốt nước miếng, nghĩ đến tiền để dành của cha mình. Cô biết cha mình giấu kho bạc nhỏ ở đây, bởi vì cô còn nhỏ, người lớn làm việc rất ít khi giấu cô.
Trước đây không lâu cô còn len lén thấy cha giấu mẹ cất giữ bao nhiêu tiền, mấy chục đồng, cô xin cha hai văn làm tiền bịt miệng cũng không quá đáng.
“Hắt xì!”
Lô Gia Phú ở ruộng hắt hơi một cái.
Mùa hè trôi qua rồi, bây giờ trời đã bắt đầu lạnh, chẳng lẽ là cảm rồi?
Lô Gia Phú kéo cổ áo của mình, hình như áo bông mỏng này hơi lọt gió.
Lô Tú Ngọc cũng đang quan sát vùng quầy hàng đó, cô ấy khác với con sâu thèm ăn Lô Bảo Bảo. Người ta nhìn từng quầy hàng, trong đầu lướt qua từng cơ hội làm ăn.
Cô ấy đã quan sát những quầy hàng này rất lâu rồi, loại nào làm ăn tốt nhất, khách hàng lui tới có sở thích gì, mấy ngày qua đã phân tích được gần hết.
Đổi thành hiện đại, Lô Tú Ngọc hiểu rõ mười cách chiếm thị trường này. Nhưng ở thời đại phong kiến, thân phận và tuổi tác của cô ấy đã hạn chế rất nhiều suy nghĩ.
Nên làm thế nào, nên làm gì, làm sao lấy được sự ủng hộ của người nhà, đây là chuyện phiền hà nhất của Lô Tú Ngọc bây giờ.
May mà triều đại này không trói buộc phụ nữ nghiêm khắc như thời Minh và thời Thanh, phụ nữ kinh doanh cũng bình thường, nhất là ở Tam Đáng Khẩu, đàn ông ra đồng làm việc, phụ nữ rao bán thức ăn nước trà ở quan đạo là cảnh tượng tùy ý có thể thấy. Còn có vài gia đình ít đàn ông, phụ nữ cũng phải ra đồng làm việc, nhiệm vụ rao bán sẽ sẽ giao cho đứa bé hơi lớn trong nhà.
Những điều này đều là chuyện tốt với Lô Tú Ngọc.
“Đại đường tỷ, chúng ta vẫn chưa tới sao?”
Đi sắp được nửa khắc rồi, đau chân là chuyện nhỏ, khiến Lô Bảo Bảo không chịu được nhất là cái giỏ trúc cõng trên lưng, cảm giác da ở hai bả vai sắp bị cọ rơi rồi.
Mọi người đều hâm mộ làn da mềm mại trắng trẻo của cô, thật ra thì da mềm mại cũng có chỗ không tuyệt vời, ví dụ dễ dàng bị nắng phơi bị thương, cũng dễ dàng bị thương do ma sát.
Đáng tiếc mấy tháng trước thời tiết nóng bức, thịt tươi không dễ để dành, vì vậy rất ít người mua lượng lớn thịt heo thịt dê, cũng đã lâu Lô Bảo Bảo chưa nếm được nước đào mật vàng tuyệt vời. Trước đó không nghĩ đến thì thôi, bây giờ thấy bảng hiệu vải nước đường của nhà họ Đường tung bay, con sâu thèm ăn trong dạ dày lập tức bị gọi lên.
Muốn ăn!
Lô Bảo Bảo nuốt nước miếng, nghĩ đến tiền để dành của cha mình. Cô biết cha mình giấu kho bạc nhỏ ở đây, bởi vì cô còn nhỏ, người lớn làm việc rất ít khi giấu cô.
Trước đây không lâu cô còn len lén thấy cha giấu mẹ cất giữ bao nhiêu tiền, mấy chục đồng, cô xin cha hai văn làm tiền bịt miệng cũng không quá đáng.
“Hắt xì!”
Lô Gia Phú ở ruộng hắt hơi một cái.
Mùa hè trôi qua rồi, bây giờ trời đã bắt đầu lạnh, chẳng lẽ là cảm rồi?
Lô Gia Phú kéo cổ áo của mình, hình như áo bông mỏng này hơi lọt gió.
Lô Tú Ngọc cũng đang quan sát vùng quầy hàng đó, cô ấy khác với con sâu thèm ăn Lô Bảo Bảo. Người ta nhìn từng quầy hàng, trong đầu lướt qua từng cơ hội làm ăn.
Cô ấy đã quan sát những quầy hàng này rất lâu rồi, loại nào làm ăn tốt nhất, khách hàng lui tới có sở thích gì, mấy ngày qua đã phân tích được gần hết.
Đổi thành hiện đại, Lô Tú Ngọc hiểu rõ mười cách chiếm thị trường này. Nhưng ở thời đại phong kiến, thân phận và tuổi tác của cô ấy đã hạn chế rất nhiều suy nghĩ.
Nên làm thế nào, nên làm gì, làm sao lấy được sự ủng hộ của người nhà, đây là chuyện phiền hà nhất của Lô Tú Ngọc bây giờ.
May mà triều đại này không trói buộc phụ nữ nghiêm khắc như thời Minh và thời Thanh, phụ nữ kinh doanh cũng bình thường, nhất là ở Tam Đáng Khẩu, đàn ông ra đồng làm việc, phụ nữ rao bán thức ăn nước trà ở quan đạo là cảnh tượng tùy ý có thể thấy. Còn có vài gia đình ít đàn ông, phụ nữ cũng phải ra đồng làm việc, nhiệm vụ rao bán sẽ sẽ giao cho đứa bé hơi lớn trong nhà.
Những điều này đều là chuyện tốt với Lô Tú Ngọc.
“Đại đường tỷ, chúng ta vẫn chưa tới sao?”
Đi sắp được nửa khắc rồi, đau chân là chuyện nhỏ, khiến Lô Bảo Bảo không chịu được nhất là cái giỏ trúc cõng trên lưng, cảm giác da ở hai bả vai sắp bị cọ rơi rồi.
Mọi người đều hâm mộ làn da mềm mại trắng trẻo của cô, thật ra thì da mềm mại cũng có chỗ không tuyệt vời, ví dụ dễ dàng bị nắng phơi bị thương, cũng dễ dàng bị thương do ma sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.