(Xuyên Nhanh) Những Năm Tháng Xuyên Vào Truyện Làm Ruộng
Chương 34: Thế Giới 1: Kiều Nữ Nhà Đồ Tể (34)
Máy Đánh Chữ Số N
18/08/2023
Đa số người đều đặt sự chú ý lên hũ nước đường, chỉ có Lô Tú Ngọc để mắt tới chuỗi lòng heo treo trên tay ông cụ.
“Đông gia nhà họ Đường sinh rồi? Thật đúng là một chuyện vui.”
Quầy nước đường của nhà họ Đường có tiếng tăm vang dội, mấy đời đã sớm tích lũy không ít tài sản. Nhưng nhà họ Đường có gia phong tốt, cũng không bởi vì bây giờ giàu có mà quên tác phong của tổ tiên cần cù chăm chỉ.
Bây giờ già trẻ lớn bé nhà họ Đường vẫn giúp đỡ quầy hàng, ngay cả nam tôn trong nhà cũng không ngoại lệ. Chỉ cần không đi học, thì đi các quầy hàng tính tiền, cũng xem như là một dạng học tập khác.
Lúc Lô Miêu Thị ở sạp thịt giúp đỡ đã từng qua lại với mấy phu nhân nhà họ Đường, cũng biết chuyện đại thiếu phu nhân nhà họ Đường mang thai. Trước đây vị phu nhân đó đã sinh hai đứa con trai, lúc này sinh một đứa con gái, cũng xem như nam nữ song toàn rồi.
“Đưa nước đường cho ta, đợi lát ăn cơm trưa xong mọi người sẽ chia ra uống.”
Lô Miêu Thị chỉ cảm thán một câu về chuyện của nhà họ Đường, sau đó nhận lấy hũ nước đường đó, trước giờ phân phối thức ăn là việc của riêng bà ấy.
“Sao ông lại cầm lòng heo về, món này không dễ làm, cũng không béo bở, nấu lâu vẫn dai, nhiều lắm chỉ thưởng thức thôi.”
Lúc này Lô Miêu Thị cũng thấy bộ lòng heo trên người ông cụ, vừa nghĩ tới phải xử lý nó, bà cụ đã nhíu chặt chân mày.
Ở Tam Đáng Khẩu có rất ít người sẽ mua lòng heo, bởi vì cuộc sống của mọi người đều không tệ, thật sự muốn ăn thịt cũng có thể đành lòng cắt mấy lạng thịt. Mặc dù lòng heo rẻ, mùi vị lại không ngon.
Vì vậy rất nhiều lúc, lòng heo đều được làm đồ tặng kèm, hoặc là bán rẻ cho những người bên ngoài thôn thèm ăn thịt nhưng không mua nổi thịt.
Nhà họ Lô mở sạp thịt, thật ra thì thật sự không thiếu thịt, nhưng mà Lô Miêu Thị quản lý việc nhà tính toán khá chi li, không nỡ để người nhà thoải mái ăn thôi, thật sự không cần dùng lòng heo ăn đỡ thèm.
Thứ này không dễ xử lý, một bộ ruột kéo dài mấy chục mét, rửa sạch từ trong ra ngoài ít nhất phải đổi năm sáu chuyến nước. Hơn nữa cho dù rửa rất cẩn thận, sau khi đun chín khó tránh khỏi sẽ có một mùi thối.
“Nhà họ Đường lấy hết thịt rồi, cũng không thể nán lại vì một bộ lòng heo được. Hơn nữa nhà họ Đường đặt trước thịt heo cho tiệc đầy tháng, người ta cẩn thận, nói trước đừng giết heo nái đang mang thai, cũng đừng giết heo đực từng nhân giống. Ta phải đến thôn khác một chuyến, nhìn xem nhà ai có heo cần bán.”
Lô Lão Đồ ôn tồn giải thích, một bộ lòng heo cũng chỉ có hai văn tiền, có lúc chờ một ngày cũng chưa chắc sẽ có người mua, quả thực không cần vì một bộ lòng heo mà chờ ở sạp thịt.
Lô Miêu Thị cũng biết ông cụ nói có lý, nhưng khi thấy bộ lòng heo, trên mặt bà ấy còn mang vẻ lo âu.
“Nếu không thì chặt cho vịt ăn, vịt thích ăn thứ này. Vịt mẹ ăn ngon, đẻ trứng cũng chăm chỉ hơn.”
Lô Lão Đồ tùy ý nói: “ Được rồi, làm theo bà nói, ta đi trước đây. Trưa nay không cần làm cơm trưa cho ta, hôm nay tôi phải đến mấy thôn, mấy ngày nay nhiều nhà làm tiệc, sợ rằng phải lấy mấy con heo mới đủ được. Không về kịp giờ cơm trưa, đến lúc đó ta sẽ ăn tô mì bên ngoài.”
Nói xong, Lô Lão Đồ đặt dao chặt xương lên bàn, vui vẻ rời đi.
“Đông gia nhà họ Đường sinh rồi? Thật đúng là một chuyện vui.”
Quầy nước đường của nhà họ Đường có tiếng tăm vang dội, mấy đời đã sớm tích lũy không ít tài sản. Nhưng nhà họ Đường có gia phong tốt, cũng không bởi vì bây giờ giàu có mà quên tác phong của tổ tiên cần cù chăm chỉ.
Bây giờ già trẻ lớn bé nhà họ Đường vẫn giúp đỡ quầy hàng, ngay cả nam tôn trong nhà cũng không ngoại lệ. Chỉ cần không đi học, thì đi các quầy hàng tính tiền, cũng xem như là một dạng học tập khác.
Lúc Lô Miêu Thị ở sạp thịt giúp đỡ đã từng qua lại với mấy phu nhân nhà họ Đường, cũng biết chuyện đại thiếu phu nhân nhà họ Đường mang thai. Trước đây vị phu nhân đó đã sinh hai đứa con trai, lúc này sinh một đứa con gái, cũng xem như nam nữ song toàn rồi.
“Đưa nước đường cho ta, đợi lát ăn cơm trưa xong mọi người sẽ chia ra uống.”
Lô Miêu Thị chỉ cảm thán một câu về chuyện của nhà họ Đường, sau đó nhận lấy hũ nước đường đó, trước giờ phân phối thức ăn là việc của riêng bà ấy.
“Sao ông lại cầm lòng heo về, món này không dễ làm, cũng không béo bở, nấu lâu vẫn dai, nhiều lắm chỉ thưởng thức thôi.”
Lúc này Lô Miêu Thị cũng thấy bộ lòng heo trên người ông cụ, vừa nghĩ tới phải xử lý nó, bà cụ đã nhíu chặt chân mày.
Ở Tam Đáng Khẩu có rất ít người sẽ mua lòng heo, bởi vì cuộc sống của mọi người đều không tệ, thật sự muốn ăn thịt cũng có thể đành lòng cắt mấy lạng thịt. Mặc dù lòng heo rẻ, mùi vị lại không ngon.
Vì vậy rất nhiều lúc, lòng heo đều được làm đồ tặng kèm, hoặc là bán rẻ cho những người bên ngoài thôn thèm ăn thịt nhưng không mua nổi thịt.
Nhà họ Lô mở sạp thịt, thật ra thì thật sự không thiếu thịt, nhưng mà Lô Miêu Thị quản lý việc nhà tính toán khá chi li, không nỡ để người nhà thoải mái ăn thôi, thật sự không cần dùng lòng heo ăn đỡ thèm.
Thứ này không dễ xử lý, một bộ ruột kéo dài mấy chục mét, rửa sạch từ trong ra ngoài ít nhất phải đổi năm sáu chuyến nước. Hơn nữa cho dù rửa rất cẩn thận, sau khi đun chín khó tránh khỏi sẽ có một mùi thối.
“Nhà họ Đường lấy hết thịt rồi, cũng không thể nán lại vì một bộ lòng heo được. Hơn nữa nhà họ Đường đặt trước thịt heo cho tiệc đầy tháng, người ta cẩn thận, nói trước đừng giết heo nái đang mang thai, cũng đừng giết heo đực từng nhân giống. Ta phải đến thôn khác một chuyến, nhìn xem nhà ai có heo cần bán.”
Lô Lão Đồ ôn tồn giải thích, một bộ lòng heo cũng chỉ có hai văn tiền, có lúc chờ một ngày cũng chưa chắc sẽ có người mua, quả thực không cần vì một bộ lòng heo mà chờ ở sạp thịt.
Lô Miêu Thị cũng biết ông cụ nói có lý, nhưng khi thấy bộ lòng heo, trên mặt bà ấy còn mang vẻ lo âu.
“Nếu không thì chặt cho vịt ăn, vịt thích ăn thứ này. Vịt mẹ ăn ngon, đẻ trứng cũng chăm chỉ hơn.”
Lô Lão Đồ tùy ý nói: “ Được rồi, làm theo bà nói, ta đi trước đây. Trưa nay không cần làm cơm trưa cho ta, hôm nay tôi phải đến mấy thôn, mấy ngày nay nhiều nhà làm tiệc, sợ rằng phải lấy mấy con heo mới đủ được. Không về kịp giờ cơm trưa, đến lúc đó ta sẽ ăn tô mì bên ngoài.”
Nói xong, Lô Lão Đồ đặt dao chặt xương lên bàn, vui vẻ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.